Chương 22: Tan trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây không phải là những gì mình dự định làm.

Tôi tự lẩm bẩm trong khi đang trên đường quay trở lại phòng thực hành.

Cơ mà vốn dĩ tôi khi quyết định quay về, ngoài việc tìm lại gia đình thì bản thân cũng chả còn dự định nào khác. Tôi cứ ngỡ là sẽ tốn kha khá thời gian ấy chứ, ai mà ngờ lại đoàn tụ ngay trong ngày đầu tiên đâu.

"Này Zesta, nhóc thấy sao?"

"Ý tiền bối là về thí nghiệm sao?"

"Ừ, đúng vậy. Nhóc thấy có khả năng nào cho thành công không?"

"Ừm... theo như em nghĩ thì... không."

Zesta đáp lại sao một hồi suy nghĩ. Bản thân tôi cũng nghĩ vậy. Việc để một cá nhân nào đó thức tỉnh được vô hạn chúc phúc là cả một quá trình. "Bỗng dưng một ngày nọ, tôi đột nhiên sử dụng được vô hạn chúc phúc", đó là câu mà hầu hết người ta đều nói về cách thức mà họ đạt được thứ sức mạnh mà ai cũng khao khác. Thế nhưng, hiện tại, người ta có thể tìm ra một vài điểm chung giữ những người thức tỉnh được vô hạn chúc phúc. Đầu tiên, họ gọi những người như thế là những "Kẻ Thức tỉnh", và toàn bộ những người tỉnh đều có chúc phúc bậc S.

Cho dù bản thân tôi cũng có chút thực lực có thể nói là đủ dùng, cùng với lượng kiến thức dưới tư cách là một Đại Hiền Giả, thế nhưng sự thật rằng tôi chỉ là một Poster vẫn không đổi. Trong một cái lớp toàn cấp S này, ai ai hẳn cũng có lòng tự trọng cho bản thân, tất nhiên là bao gồm cả Lavie hay Rena. Sẽ không dễ dàng gì để họ chấp nhận việc tôi trở thành trợ giảng cho lớp của họ.

Mà, đó chỉ là lý tưởng. Nghĩ đến thôi cũng đủ thấy phiền phức. Đoàn tụ được với Erina và Rena, công việc tiếp theo và cuối cùng mà tôi nhận sẽ là bảo vệ hạnh phúc của hai người họ. Đó là những gì tôi mới nghĩ ra cách đây vài hôm.

Thế nhưng, cả hai đều là bậc S cả, việc họ ra trận, chiến đấu với Hư Không là không thể tránh khỏi. Liệu có đúng đắn nếu tôi dạy họ cách tự bảo vệ bản thân. Đôi lúc, tôi cũng lo rằng bản thân sẽ không đủ khả năng để bảo vệ họ.

Làm gì bây giờ?

Đó là câu hỏi lớn nhất của tôi hiện lại. Quá nhiều thứ xảy ra vào ngày đầu tiên đến trường, tôi không ngờ là cái quá khứ của bản thân lại bị đào nhanh đến mức đó. 

Thôi kệ, tối về rồi tính sau, trước hết là tôi nên nhanh chóng trở về lớp đã.

Dù vậy, khi tôi và Zesta về đến nơi thì mọi người dường như đã xong buổi luyện tập của mình.

"Tiết thực hành vừa mới kết thúc rồi. Cả hai làm gì với hiệu trưởng mà lâu thế?"

Giảng viên Leila ngay lập tức đón chúng tôi cùng với một ánh mắt nghiêm nghị nhưng có pha chút tò mò.

"Ahaha... một số chuyện riêng thôi ạ, cô đừng để ý."

Zesta ngay lập tức đỡ đòn hộ tôi bằng một nụ cười tinh quái thường thấy của mình.

Tôi liếc về phía sân tập ở đằng xa và thấy mọi người đều đang rời khỏi đó. Tôi tự hỏi họ cho học viên luyện tập những gì ở đây. Có lẽ cách tốt nhất là nên hỏi trực tiếp giảng viên Leila.

"Thật tiếc khi bị lỡ buổi học thực hành đầu tiên nhưng giảng viên Leila, liệu cô có thể cho em biết học viên ở đây sẽ luyện tập gì trong thời gian thực hành được không ạ?"

"Hm? Cái đó sao? Thường thì các học viên sẽ được phân ra theo lớp của họ, rồi cho mọi người luyện tập sử dụng chúc phúc của mình để tăng độ thành thạo. Ngoài ra thì mỗi nghề sẽ có thêm mỗi bài tập riêng nhằm tăng cường khả năng linh hoạt trong thực chiến. Kiểu như, một kỵ sĩ có mạnh đến đâu nhưng không biết võ hay bất cứ một loại vũ khí nào thì cũng chỉ vô dụng thôi, đúng chứ?"

"À vâng, ra là vậy."

"Thế nhưng riêng lớp chúng ta sẽ khác."

"Vâng?"

Giảng viên Leila chỉnh nhẹ gọng kính, nhìn thằng vào tôi và nói với giọng điềm tĩnh.

"Lớp chúng ta sẽ khuyến khích đấu tập bằng hình thức đối kháng và đấu phe."

Tôi đờ người ra trước những lời mà giảng viên vừa nói trong khi khẽ liếc sang Zesta để xác nhận. Zesta khẽ nhúng vai một cái.

"Cậu thấy đấy, lớp ta ngoại trừ việc có chúc phúc bậc S thì đều là học sinh ưu tú cả, cho nên thay vì cho chúng tập mấy bài tập không còn mấy tác dụng nữa thì chả phải đấu tập sẽ hiệu quả hơn sao? Tất nhiên tôi sẽ đảm bảo không cho bất cứ thương tích nghiêm trọng nào xảy ra cả. Đó cũng là ý tưởng của viện trưởng đấy."

Lão già ấy... đúng là ông ta thử mọi cách để đạt được mục đích mà. Tôi tự hỏi liệu điều này có giúp ông ấy có được kết quả nhưng mong đợi?

.

.

.

.

"Nhóc thường làm gì khi tan trường Zesta?"

"Em thường đi mua sắm."

"Ặc, cái sở thích gì mà nữ tính thế?"

"Ấy, tiền bối nhìn em giống thế không? Đi sưu tầm nguyên liệu nấu ăn thôi."

"Dù rằng nhóc không biết nấu?"

"Ặc--"

Zesta dựng thẳng đứng người khi bị tôi nói trúng tim đen.

"Sao nhóc không thử học nấu ăn đi. Ngày xưa cũng vậy, lúc nào cũng mua toàn nguyên liệu xịn nhưng lại chả biết nấu, thật phí của đời."

"Vậy thì tiền bối nấu hộ đi, em sẽ lo phần nguyên liệu."

"Anh mày ổn nhưng chả phải tự nấu sẽ vui hơn sao? Hay là nhân dịp này anh dạy nhóc nấu ăn nhỉ?"

"Eh?"

Zesta trưng ra một vẻ mặt khó hiểu. Cái biểu cảm không muốn đó là sao chứ?

Tôi và Zesta đang ngồi đứng trên hành lang bên ngoài của sân đấu tập, chờ nhóm Erina quay lại. Nhân lúc đó tôi hỏi thăm thói quen chi tiêu thời gian của Zesta để tham khảo.

"Nghe thú vị nhỉ, cho tôi tham gia với."

Đột nhiên từ phía sau, một giọng nói dễ nghe vang lên khiến chúng tôi giật mình. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của cậu ta luôn.

"Leo à? Vất vả rồi."

"Ahaha, ước gì tôi cũng được trốn tiết như hai cậu."

"Miễn cưỡng thôi, chả sung sướng gì. Trốn học vào buổi học đầu tiên, cậu nghĩ gì?"

"Cơ mà, cậu định dạy Zesta nấu ăn à? Cho tôi tham gia với được không?"

"Hm? Anh là ai?"

Zesta đáp lại một cách lạnh lùng. Này, là bạn cùng lớp đấy, chi ít thì cũng nhớ tên nhớ mặt chứ?

"Ahaha, đau lòng thật đấy. Tôi là Leo, bạn cùng lớp với cậu. Nhân tiện thì tôi có một đam mê mãnh liệt với ẩm thực. Sở thích là ăn tất cả các món ăn trên toàn thế giới."

Màn giới thiệu của Leo có chút kỳ quặc nhưng Zesta lại mở to mắt ra nhìn cậu ta.

"Món ăn đặc sản của thành phố Hoàng Lưu thuộc Hỏa Quốc là gì?"

"Rắn nướng sa mạc."

"Loài động vật làm nguyên liệu nấu ăn giá trị nhất trong rừng Tĩnh Lặng?"

"Hươu bạch sắc."

"Thứ nguyên liệu vô cùng hiếm chỉ có thể kiếm được ở một vùng duy nhất ở phía tây lục địa, đó là gì và ở đâu?"

"Tinh dầu từ cây Tiêu Dương ở dưới gốc thần thụ Yggdrasil thuộc Mộc quốc."

Ngay lập tức, Zesta và Leo bắt chặt tay nhau nhưng thử là bạn chí cốt từ trước.

"Vì mục tiêu ẩm thực thế giới!"

"Vì mục tiêu ẩm thực thế giới!"

""Ha ha ha!""

Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?

"Mà, mọi chuyện là thế nên nhờ tiền bối nhé."

"Hả?"

"Leo đúng chứ? Tiền bối Ren nấu ăn đỉnh lắm đấy. Tôi chứng nhận điều đó."

"Thật sao?"

"Sao tự dưng lại lôi tôi vào?"

"Chả phải sao, anh là tuyệt đỉnh nấu ăn, trong khi em với Leo có đam mê về ẩm thực, đây ắt là định mệnh rồi."

Zesta bắt đầu luyến thoắng không ngừng nghỉ khiến tôi hơi choáng.

"Định mệnh à... nghe được đấy."

Và cứ thế, Zesta và Leo bắt đầu một cuộc nói chuyện về chủ đề ẩm thực từ khi nào và tôi bị ép buộc phải tham gia. Thế nhưng... nếu nói về nấu ăn thì tôi sẽ không thua một ai!! À không, có thua hai người. Chỉ duy nhất hai người là tôi không bao giờ sánh bằng.

Khi cuộc nói chuyện bắt đầu chuyển sang chủ đề những món ăn nhanh ngon nhất thì những người khác của lớp bắt đầu đi ra từ phòng chuẩn bị. Tất nhiên, chúng tôi bắt gặp nhóm của Erina.

"A, Ren, cái này là em trốn tiết, đúng không? Bỏ tiết ngay ngày học đầu tiên của mình, thật là hư hỏng mà."

Rena nhìn tôi cùng với một nụ cười trêu chọc nhưng nó vẫn quyến rũ lạ thường.

"Mọi người vất vả rồi. Với lại cái đó là bất đắc dĩ thôi."

"Mà Ren nói gì với cha mà lâu vậy?"

Lavie tỏ ra tò mò. Ngược lại, tôi để ý thấy một cái lườm gay gắt từ phía sau, đó là từ Clara nhưng dường như nó không hướng về tôi.

"Một số chuyện sau này thôi, có chút liên quan đến sự có mặt không bình thường của tôi ở cái lớp này. Mà, tạm thời nó không quan trọng lắm đâu, đừng để ý."

"Vâng?"

Lavie nghiêng đầu một cách đáng yêu.

"Cơ mà mọi người tập gì trong đó thế. Thành thật thì dù đã được nghe kể sơ qua rồi nhưng tôi vẫn tò mò."

Tôi nhìn xa hơn về phía sau, dường như những người khác đều đã rời đi. 

"À, tụi em đấu đối kháng với nhau ạ. Dạng nhẹ thôi, kỵ sĩ thì sẽ đấu tập võ với nhau, trong khi pháp sư thì thay phiên nhau dùng chúc phúc để công và thủ ạ."

Erina nhanh nhạy đáp lại với vẻ đầy phấn khích. Tôi có thể hiểu được nó từ đâu mà ra.

"Không ngờ chúc phúc của Elie không bị giới hạn lại mạnh như thế đấy, dù phần nào mường tượng được nhưng khi tận mắt chứng kiến thì vẫn không thể không ngạc nhiên."

Clara nói với vẻ thán phục khi hướng ánh nhìn của mình về phía Erina.

"Ủa? Thế Rena, chị được phân vào nghề nào? Đến giờ em vẫn không biết luôn đấy."

"Ufufu, muốn thử vật tay với chị không?"

"Em xin kiếu, vậy chỉ là kỵ sĩ à, nghe khá hợp lý."

Nhưng cũng có phần vô lý.

"Cơ mà... có vẻ như mọi người vừa tắm à?"

"Eh? À ừ thì, tập xong mồ hôi nhiều lắm. Lát nữa còn sinh hoạt câu lạc bộ, cứ để thế thì khó chịu lắm. Hơn nữa..."

Erina nói trong khi hai má hơi đỏ. Ngược lại, những cô nàng khác lại nhìn tôi bằng nửa con mắt."

"Ren, em không tinh ý gì cả."

"Đồng quan điểm."

Không chỉ nhóm Erina, Leo và Zesta, người vẫn im lặng nãy giờ cũng đồng thanh lên tiếng.

"A-Ahaha, à đúng rồi, thế lát nữa mọi người đi sinh hoạt câu lạc bộ hết à?"

"Ren, đánh trống lảng thế là không tốt đâu."

"Tha em đi."

Tôi chùn hai vai xuống một cách bất lực, những người còn lại thì bật cười khiến tôi xấu hổ như muốn độn thổ cho rồi.

"Um... Erina với Lavie ở câu lạc bộ mĩ thuật nhỉ?"

"Vâng, lát nữa tụi em sẽ sinh hoạt câu lạc bộ bên đó đấy. Anh có muốn ghé qua xem thử không ạ?"

Lavie hào hứng khi nhắc đến việc sinh hoạt câu lạc bộ.

"Vậy nghĩa là cả hai vẽ đẹp lắm nhỉ? Lavie thì anh có thể mường tượng được phần nào rằng tiểu thư sẽ vẽ đẹp, nhưng Erina thì... anh vẫn còn nhớ bức chân dung cả nhà của em đấy."

"Cái đó là từ thời nào rồi ạ?!"

Erina phồng má lên trong khi Rena khẽ cười.

"Thế Rena thì sao?"

"Um, chỉ có hẹn với mấy bạn nữ khác trong lớp. Họ bảo muốn tư vấn cái gì ấy, nên chỉ sẽ về sau."

Chà, quả nhiên là cựu siêu cấp hầu gái Rena, chị ấy rất dễ có được thiện cảm từ người khác thậm chí là dù chỉ với cái nhìn đầu tiên.

"Hm... bây giờ vẫn còn sớm, chắc em nghĩ bản thân sẽ đi dạo dạo một chút. Leo với Zesta thì sao?"

"Đi ăn!"x2

"Từ khi nào hai người thân với nhau thế?"

Clara ngay lập tức nhận ra sự bất thường này, em ấy liên lên tiếng.

"Không hề có rào cảng nào giữa những người cùng đam mê và khát vọng."

"Không có rào cảng nào cho đam mê nền ẩm thực thế giới cả."

"Vậy thì tụi này phắn đây, gặp lại tiền bối sau."

Như thể đã hẹn nhau từ trước, Leo và Zesta rời đi với tâm trạng phơi phới. Bản thân tôi cũng hiểu được cái cảm giác tìm được ai đó có cùng sở thích hay đam mê.

"Nếu rảnh thì tối ghé qua chổ anh tí, nó ở cuối con đường từ ngã tư đường Hoa rẻ về phía Tây ấy."

"Okie ạ!"

Nói thế, Zesta và Leo rời đi.

"Nói mới nhớ, nay là ngày anh khai trương đúng không ạ?"

"Ừ. Mà, bản thân anh cũng không mong chờ gì nhiều. Ngày đầu tiên sẽ không có nhiều khác đâu. Nếu lát nữa mọi người rảnh nhớ ghé qua, anh sẽ chiêu đãi. Coi như thử món giúp luôn."

"Chắc chắn là đến rồi ạ!"

Lavie tỏ ra phấn khích một cách kì lạ.

"Vậy thì chắc em sẽ ghé qua câu lạc bộ của Lavie và Erina trước rồi về sau, chị đi một mình ổn chứ, Rena?"

"Ufufu, em vẫn chu đáo như ngày nào nhỉ? Chị ổn mà, cảm ơn em nhé."

Nói xong, chị ấy vẩy tay nhẹ vài cái về phía chúng tôi rồi rời đi.

"Mĩ thuật à?"

"Nếu anh thấy thú vị thì xin gia nhập luôn cũng được ạ!"

Lavie ngày càng phấn khích một cách kì lạ. Ngược lại, vì lý do nào đó mà Erina lườm cô ấy.

"V-Vậy à, để tôi xem thử."

Về phần Clara, em ấy có vẻ như chung hội với Rena.

-----------------------------

Xin lỗi đã để các đọc giả phải đợi lâu. Tại tuần trước tác giả thi nên phải ôn tập, không viết được, mong mọi người thông cảm. Tiến độ vẫn sẽ diễn ra bình thường, hai chương mỗi tuần, ra từ thứ 2 đến thứ 5, còn từ thứ 6 đến chủ nhất sẽ ra một chương cho bản remake của bộ Bát vị dũng giả.

Một lần nữa xin lỗi và cảm ơn mọi người.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net