22.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mang găng tay, leo vào quan tài, lay nhẹ chân chị.

Thần kỳ là hai chân chị mở ra, lần này tôi còn chẳng dùng sức!

Tôi nhẹ nhàng lấy khăn lau mồ hôi cho chị, tuy chị vẫn trừng mắt nhìn tôi nhưng rõ ràng đã không còn vẻ oán hận như trước, như thể chị là một sản phụ còn sống, vừa đau đớn nhưng cũng vừa chờ mong.

Trong bụng chuyển động càng lúc càng dữ dội, bỗng tôi thấy giữa hai chân có tóc, thật sự sắp sinh rồi!

Tôi kích động nói: "Chị, dùng sức đi, em bé sẽ ra ngay thôi."

Chị không trả lời, từ đầu đến cuối cùng chỉ là một cái xác, nhưng trán mỗi lúc một ra nhiều mồ hôi.

Tôi sờ bụng về hướng đó, nghĩ rằng làm vậy sẽ giúp đứa bé dễ ra ngoài hơn.

Và rồi cả cái đầu chui ra, đồng thời một dòng nước ấm có mùi hôi thối cũng trào ra, tôi thấy có rất nhiều giòi đang mấp máy.

"Chị, em xin lỗi, đều tại em hại chị." Tôi vừa khóc vừa làm như không thấy gì cả, giữ lấy vai đứa bé, chậm rãi kéo nó ra ngoài.

Đứa bé bị kéo ra với dây rốn dài, nó không khóc, mặt mày tái mét, khuôn mặt mũm mĩm đầy vết ngấn do sâu bọ cắn.

Nhớ tới lời chú năm, tôi dùng kềm kẹp dây rốn cầm máu trước, dây rốn vốn màu đen lập tức chuyển sang trắng chỗ tôi kẹp rồi nhạt dần ra hai đầu.

Sau khi thấy dây rốn hoàn toàn chuyển sang màu trắng, tôi mới dám dùng cây kéo đen cắt nó.

Đứa bé không khóc, hai mắt nhắm chặt, tuy da môi tái mét nhưng vẫn rất đáng yêu, tóc bết vào đầu, nếu không phải không còn hơi thở, nó chắc chắn là một bé trai vô cùng đáng yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net