22.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giai Giai."

Tôi giật mình.

Mở mắt ra thì thấy mình đang tựa vào quan tài ngủ thiếp đi, anh rể cầm áo khoác khoác lên người tôi.

"Giai Giai, buổi tối rất lạnh, đừng để bị cảm."

Tôi vô thức co người lại.

Bỗng nhiên có một thứ rơi khỏi vòng tay tôi.

Là một con búp bê.

Là kiểu búp bê có thể mở mắt nhắm mắt.

Tóc xoăn, đôi mắt nhắm nghiền, lúc tôi nhặt lên, nó lại mở mắt, là một bé trai có đôi mắt to.

Tôi nhìn quan tài trước mặt, nắp quan tài được đậy kỹ, không hề có dấu vết bị mở ra.

"Em mới gặp ác mộng hả?" Thấy tôi có vẻ bối rối, anh rể quan tâm hỏi.

Nhà gần nhau, chúng tôi quen anh rể từ nhỏ, cả ba từng có khoảng thời gian rất vui vẻ, nhưng tôi không ngờ sau khi lập gia đình chị gái người toàn thương tích, có điều một người đàn ông ấm áp vui vẻ này sao có thể đối xử với chị ấy như thế!

"Giai Giai, xin lỗi, anh không hề làm tổn thương chị gái của em, cho dù cái thai của cô ấy không phải của anh."

Đứa bé không phải con của anh rể? Thảo nào chị ấy không hề hạnh phúc, nhưng... Bọn họ cũng không được phép bạo hành chị như vậy! Là một mạng người đấy! Anh rể âm hiểm thế mà còn chống chế!

Thấy tôi không tin, anh rể cúi đầu nói: "Bà cố là người quyết định trong nhà, bà có bảy người con, sáu người mất lúc nhỏ, chỉ còn mỗi ông nội trưởng thành kết hôn, nhưng khi anh còn chưa ra đời ông nội đã mất tích, nghe bố anh kể ông nội cưới vợ từ trẻ, có rất nhiều con, nhưng chỉ có mỗi bố anh và chú năm còn sống. Chú năm là đạo sĩ độc thân, bố mẹ anh sinh được bốn người con nhưng cũng chỉ có mỗi anh sống được đến khi lớn, thế nên... Cả nhà anh đều trông chờ vào anh..."

"Cho nên khi phát hiện chị tôi mang thai không phải con của nhà họ Cao, mấy người liền đánh chị ấy đến chết hả?" Tôi tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây của anh rể.

"Anh... Anh không có..." Giọng của anh rể rất nhẹ, "Là bà cố, bà cố biết chuyện này nên rất giận dữ, có điều chuyện này dù xảy ra với ai thì cũng thể chịu nổi đúng không?"

Tôi tức giận ném áo khoác trên người đi, không kìm được mà muốn vươn tay đánh hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net