22.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ầm", đột nhiên cửa mở.

"Cao Trang, sao cháu lại ra ngoài!" Bà cụ chống gậy bước ra ngưỡng cửa, ngửa mặt lên trời, "Trời sáng rồi! Trời sáng rồi!"

Nhân lúc không ai để ý, tôi nhét con búp bê vào đáy quan tài.

"Cháu gái."

Tôi sợ đến run tay, may mà tôi đã giấu con búp bê đi không để bà cụ nhìn thấy.

"Cháu gái, tối qua cháu có đến phòng Cao Trang không?"

Bà cố tuy tuổi đã cao nhưng vẫn rất khí thế, mỗi cái cau mày đều vô cùng uy nghiêm, tôi sợ hãi trốn sau lưng anh rể.

Thấy vậy, anh rể đứng ra giữa tôi và bà cố, nịnh nọt: "Bà cố, sao Giai Giai có thể vào nhà được, hơn nữa em ấy còn không có chìa khóa, chắc bà ngủ mơ rồi!"

Bà nhìn tôi chằm chằm đang trốn phía sau, có lẽ do đã sống nhiều năm, cái gì cũng nhìn ra được. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bà, cứ có cảm giác dưới ánh mắt đó bản thân sẽ bị lột trần.

Đột nhiên bà cụ vươn cánh tay già nua kéo tôi lại gần, gằn từng chữ: "Tối qua cháu có mở quan tài không?"

Tôi lắc đầu, lắc đầu thật mạnh.

"Bà cố, bà làm gì vậy, Giai Giai đau kìa!"

Anh rể bảo vệ tôi sau lưng.

Bà nội mặc kệ chúng tôi, đi thẳng đến quan tài nhìn chằm chằm, sau đó đi một vòng.

Sau khi cẩn thận kiểm tra xung quanh, bà ta quay lại, sắc mặt thay đổi, thậm chí còn từ ái mỉm cười với tôi: "Cháu gái, tối qua cháu vất vả rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi."

Tôi hoang mang lắc đầu, nói không vất vả, tôi không thèm vào, không muốn vào nhà họ!

Bà ta nắm tay tôi, kéo tôi đặt vào lòng bàn tay mình, thở dài nói: "Cháu gái, bà biết cháu trách nhà bà, nhưng chuyện không như cháu nghĩ đâu."

Cứ thế tôi bị bà cố kéo vào nhà, anh rể đặt ly nước ấm trước mặt tôi.

"Chị gái cháu muốn hủy hôn bỏ về, nhưng bố mẹ cháu không đồng ý, họ tới nhà bà, cửa vừa đóng lại liền đánh con gái, bà không cản được."

Anh rể mở to hai mắt nhìn bà cụ, rất lâu sau mới nói: "Bà cố, cháu cứ tưởng là bà..."

Bà cụ lắc đầu, thở dài: "Sao bà nỡ đánh con bé đến vậy? Bà cũng coi nó như con cháu, vốn dĩ bà cũng đồng ý hủy hôn nhưng không biết tại sao nhà thông gia lại không chịu."

"Có thể là... Có thể là bố mẹ cháu tưởng hủy hôn xong nhà bà sẽ đòi lại sính lễ..." Tôi lẩm bẩm.

"Nói bậy!" Bà cụ gõ mạnh cây gậy xuống đất, "Bà chưa từng có suy nghĩ đó, cũng chưa từng đánh chị của cháu..."

Nhìn bà cụ rưng rưng, lòng tôi lại đau nhói, rất hận chính mình. Nếu ngay từ đầu tôi đồng ý thì chị đã không cần phải chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net