Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Việt làm ăn có khởi sắc nên không tránh khỏi bị người ta đỏ mắt đố kỵ, lần trước vừa mới ác ý đánh giá kém, tiếp theo lại trực tiếp đến cửa hàng gây sự, Vương Việt cũng không hoảng hốt, cây ngay không sợ chết đứng, lúc này vừa khéo có một vị khách hàng nhắn tin riêng cho anh, lại vừa vặn là hàng xóm ở đối diện nhà anh, người nọ đưa ra cho anh một vài phương pháp để xử lí phiền phức, vì thế Vương Việt liền tuân theo đề nghị của hắn tìm người có thẩm quyền xử lý những vấn đề này, gần đây xem như yên bình hơn chút.

Nhưng cuộc đời nào dễ dàng để con người có cơ hội thở than?

Tạm thời Lăng Duệ không phải đi làm, cũng không dám ra ngoài nhiều vì sợ Vương Việt phát hiện, vì thế cứ ngây ngốc ở trong nhà cả ngày nghiên cứu cách làm đồ ăn ngon cho Vương Việt, hắn đương nhiên cũng sẽ lên nhóm đặt mua rau dưa các thứ, Vương Việt là quản trị viên, hắn liền đổi tên, Vương Việt gặp phiền toái cũng tiện giúp đỡ anh.

Vương Việt cảm thấy người hàng xóm này rất kì lạ, cả ngày không thấy ra ngoài, cũng không giao lưu với người khác, nếu không phải mỗi ngày đều đặt đồ ăn trong nhóm, mấy ngày trước tìm còn nhắn tin riêng đưa ra một ít đề nghị giúp anh giải quyết vấn đề cấp bách, anh thậm chí còn tưởng rằng căn hộ đối diện không có người ở, Vương Việt rất biết ơn hắn, chuẩn bị kế hoạch muốn mời hắn đến nhà ăn cơm.

Buổi tối, Hồ Mỹ Lâm như thường lệ gọi anh đến ăn cơm.

"Ồ, lại là món mới sao." Không hiểu sao dạo gần đây, ngày nào Hồ Mỹ Lâm cũng chuẩn bị một món ăn mới lạ, hơn nữa hương vị đều rất ngon, có canh vịt già, cá chiên giòn chua ngọt, gà dưa hấu, ba ba hầm, gà luộc xé sợi, trứng xào cá chạch, đậu phụ nạm gương, tôm xào đã bóc vỏ, cá kho, thịt lợn chua ngọt, cá om dưa muối, ba ba hấp đường phèn, hàu xào trứng, mật rót ngó sen, bánh ú, bánh trôi nước.... Vương Việt cảm giác gần đây mình bị nuôi mập lên hẳn. ( Vl, đỉnh vậy sao 👉👈 chả bù cho mình luộc trứng thôi còn cháy nồi 😩😩😩)

"Đầu sư tử Dương Châu, nhìn thôi cũng thấy ngon."

"Chẳng lẽ không phải em nấu hả? Có ngon hay không em lại còn không biết." Vương Việt tùy tiện tìm một đề tài trêu đùa.

Hồ Mỹ Lâm bị hỏi hơi ngây người, nhưng ngay lập tức phản ứng lại. "Đương nhiên là em làm rồi, không phải em thì còn có thể là ai."

Biến hóa rất nhỏ trên mặt Hồ Mỹ Lâm đều bị Vương Việt nhìn thấy.

"Em làm, đều rất ngon." Anh cúi đầu không nhìn Hồ Mỹ Lâm, trong miệng mơ hồ hồ hồ cũng không biết đang nói cho ai nghe.

"Đêm nay có mấy người muốn ở lại tiệm xem đá bóng, đoán chừng sẽ rất muộn." Hồ Mỹ Lâm ngậm cơm trong miệng lẩm bẩm nói chuyện.

"Được, anh đi cùng em." Vương Việt luôn rất tri kỉ.

Hồ Mỹ Lâm cắn một miếng đầu sư tử, quả nhiên rất ngon.

Hai giờ sáng, mấy tên khách còn đang liều mạng uống rượu, bọn họ căn bản không có ai thèm nhìn cái TV rách kia.

Vương Việt ở một bên nhìn bọn họ phàm ăn tục uống, nghe bọn họ nói hươu nói vượn bảy tám tiếng đồng hồ, lại bị khói thuốc hun ho khan, đầu óc ẩn ẩn đau đớn, thế nhưng bọn họ còn chưa có ý định dừng lại.

Hồ Mỹ Lâm bưng thức ăn từ sau bếp ra, mấy tên ma men thấy cô đến liền nhao nhao đứng lên. Vương Việt phát giác không khí có chút không đúng, vừa định ngồi dậy, lại bị người không biết từ đâu xuất hiện đột ngột kéo trở lại ghế.

Phía xa Hồ Mỹ Lâm cũng bị ép ngồi trên ghế, cô sợ hãi khóc lớn, bên cạnh có ba tên cao lớn đang khống chế cô.

Mấy tên ma men đi lên phía trước hung hăng nhìn Vương Việt.

"Ông chủ Vương, người đẹp hay sự nghiệp đều rất bội thu." Người dẫn đầu rõ ràng là đã uống rất say, bước chân loạng choạng đi về phía anh, hắn lấy điện thoại di động trong túi Vương Việt ra ném vào trong bể cá.

Lúc này Vương Việt mới nhận ra mấy người này, bọn họ cũng mở cửa hàng rau quả ở gần đây.

"Vốn mấy anh em bọn tao làm ăn rất tốt, thế mà đột nhiên lại xuất hiện một thứ như mày, vừa tới liền cướp toàn bộ việc làm ăn của mấy anh em bọn tao. Bọn tao làm vậy cũng chỉ vì muốn thương lượng với mày thôi, mày từ đâu đến thì tự quay về chỗ đó đi, bọn tao cũng sẽ không so đo nữa."

Người nọ hút một hơi thuốc lá, sau đó phun khói vào mặt Vương Việt.

"Được được, chúng ta nói chuyện chút đi, anh đừng làm tổn thương Mỹ Lâm, cô ấy không hề liên quan đến chuyện này."

Hồ Mỹ Lâm muốn mắng người, nhưng đối với mấy tên say rượu này, nói gì chúng cũng không hiểu, nếu cứ làm chúng kích động thì sẽ gặp nguy hiểm.

"Mỹ Lâm hả, tao vẫn luôn rất thích cô ấy, nhưng tại sao cô ấy lại đi theo mày?" Người đàn ông kia quan sát mặt anh, "Đám đàn bà đều thích loại như mày sao? Vẻ ngoài thanh tú lại mềm mại, không nhìn kỹ còn tưởng là phụ nữ đó. "

Tiếng cười vang vọng tục tĩu.

Tên kia xoay người nhặt chai bia lên, choang một tiếng đập vỡ trên mặt đất, chỗ thân chai vỡ vụn nhọn hoắt sắc bén.

"Hôm nay, tao sẽ rạch nát khuôn mặt này của mày." Vương Việt ngồi trên ghế liều mạng giãy dụa, nhưng lại bị người ta khống chế không thể nhúc nhích, mắt thấy thủy tinh sắc bén càng ngày càng gần.

"Vương Việt!" Trước cửa tiệm vang lên một tiếng kinh hô, một chai thủy tinh chính xác đập vào đầu người đàn ông trước mặt.

Sau đó, tên này đau đớn ôm đầu nằm trên mặt đất.

Đám ma men lập tức bị doạ cho tỉnh táo.

Quanh người Lăng Duệ tràn ngập hàn khí khiến người ta sợ hãi, trong tay hắn cầm một cây gậy lao về phía đám người. Tuy rằng không biết đánh nhau, nhưng Lăng Duệ biết đánh ở đâu sẽ đau, miết ở chỗ nào sẽ làm cho người ta tạm thời mất đi năng lực hành động, vì thế xuống tay vừa chuẩn xác vừa ngoan độc. Từ nhỏ, Vương Việt đã đánh nhau không ít, anh thích chào hỏi bằng nắm đấm lên trên mặt người khác, hoặc là chơi xấu bất thình lình ngáng chân làm bọn họ vấp ngã.

Hai người tương đối ăn ý, dựa lưng vào nhau, an tâm giao phía sau thân thể cho đối phương, Lăng Duệ dùng gậy vừa nhanh vừa mạnh đánh về phía đùi tên ma men khiến hắn loạng choạng nhào về phía Vương Việt, Vương Việt giẫm chân một cái, lại đá hắn ngã lăn ra ngoài. (Giống đoạn đánh dược nhân của Lão Ôn với A Nhứ ghê 🤭🤭)

Mỹ Lâm lau nước mắt trốn dưới gầm bàn, tìm thấy điện thoại liền ngay lập tức báo cảnh sát.

Trong lúc hỗn chiến, Lăng Duệ thoáng nhìn thấy có người từ sau bếp vọt ra, tiếp theo là ánh kim loại loé lên, hắn mạnh mẽ đẩy Vương Việt ra, sức lực cực lớn làm Vương Việt đụng vào bàn. Thân dao sáng chói lướt qua lưng Lăng Duệ, một tiếng kêu rên đau đớn, máu tươi trong nháy mắt lan tràn sau lưng hắn.

Đầu Vương Việt ong ong, anh nhìn thấy Lăng Duệ ngã trên mặt đất, trái tim trong nháy mắt như ngừng đập, nước mắt mơ hồ che khuất tầm mắt, cảnh tượng trước mắt lắc lư, anh nhìn thấy đám người kia bối rối hoảng hốt chạy trốn, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hồ Mỹ Lâm, nhìn thấy mình nắm lấy tay Lăng Duệ khóc, thấy trên quần áo trắng như tuyết của mình đều là máu của Lăng Duệ, nghe thấy tiếng còi báo động chợt gần chợt xa, nghe thấy cả giọng nói khàn khàn của mình liều mạng khóc kêu

"Lăng Duệ, cầu xin anh, đừng chết."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net