Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên trong đời Vương Việt cảm thấy gió đêm mùa hè lại lạnh như vậy, lạnh lẽo giống như muốn chia đôi linh hồn anh, vù vù rót vào trong cõi lòng trống rỗng.

Đây không phải là lần đầu anh nhìn thấy đèn phòng cấp cứu đỏ thẫm như máu, giơ tay lên không chạm tới độ ấm, nó chỉ lạnh lùng sáng lên, đâm vào mắt anh, ấn vào đầu anh, cho anh thấy thực tế tàn nhẫn.

Vương Việt ngồi trên chiếc ghế trước cửa phòng phẫu thuật, anh cầm nhẫn cưới của hai người trong tay, đây là chiếc của Lăng Duệ, kim loại lạnh lẽo trong lòng bàn tay cất giữ nhiệt độ của hai người. Vương Việt cúi đầu rơi vào trầm tư, nhớ lại năm tháng hai người ở bên nhau, mặc dù Lăng Duệ mang đến cho anh không ít thống khổ cùng bi thương nhưng đồng thời cũng mang đến cho anh nhiều niềm vui và thoải mái.

Lúc mới bắt đầu còn chưa kịp thích ứng, hai bên đối chọi gay gắt, đến sau này cử án tề mi, tương kính như tân, Lăng Duệ quả thật cũng đang vì anh mà thay đổi, hôn nhân trói buộc bọn họ như hình với bóng, thói quen đem góc cạnh của bọn họ mài phẳng rồi nhúng vào trong cuộc sống của đối phương, linh hồn thời thời khắc khắc ràng buộc cùng một chỗ, là họa hay phúc, ỷ lại phục tùng lẫn nhau, có lẽ là nghiệt duyên kiếp trước, chung quy phải đời đời kiếp kiếp dây dưa cùng một chỗ.

Vương Việt vốn không tin vào số mệnh, anh nhớ rõ một lần đi dạo cùng Lăng Duệ, một tên đạo sĩ ngăn cản đường đi của anh lải nhải nói anh có căn, nếu muốn đạo sĩ có thể giải căn giúp, Vương Việt không nhớ rõ lời nói tối nghĩa khó hiểu của hắn, chỉ nhớ rõ "Tam Sinh thạch thượng tinh hồn cũ", "Lại tiếp tục tiền duyên". Hiện tại xem ra, lời nói của đạo sĩ kia ít nhiều cũng có phần đúng, anh và Lăng Duệ tựa hồ nhất định là phải dây dưa cả đời.

Nhưng Vương Việt ấy à, anh tin mệnh, lại không muốn nhận mệnh.

Đều nói tình thâm bất thọ, cho tới nay người tình thâm đều là anh, có đôi khi anh rất sợ mình đột nhiên rời đi, bỏ lại Lăng Duệ một mình, Lăng Duệ trước kia sẽ không, nhưng hiện tại có lẽ hắn sẽ nhớ anh cả đời đi.

Vương Việt thống khổ cười cười.

Lăng Duệ bị thương rất nghiêm trọng, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương trắng, may mắn không làm tổn thương nội tạng, tuy nhiên vẫn phải khâu rất nhiều mũi, miệng vết thương kéo dài từ bả vai đến thắt lưng, dữ tợn lại đáng sợ.

Vương Việt ngồi ở bên giường chăm sóc Lăng Duệ, Hồ Mỹ Lâm còn ở trong cục lấy lời khai. Vương Việt cảm giác tình cảnh khó xử như vậy làm anh quen thuộc, anh nhớ lại một buổi trưa nhiều năm về trước, đột ngột truyền đến tin tức của ba mẹ qua đời, ngay sau đó lại truyền đến tin tức anh trai Vương Siêu bị tai nạn xe trọng thương, tình tiết kịch tính dường như không chân thật, không có điềm báo, một nhà cứ như vậy ầm ầm sụp đổ.

Tình huống hiện tại tựa hồ tốt hơn một chút, nhưng lại tựa hồ không tốt chút nào, trái lại càng thêm nghiêm trọng.

Một đám người từng đi cùng anh, đến bây giờ, lại biến thành một mình anh.

Vương Việt đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó trở về bên cạnh giường bệnh lấy dao trong ngăn tủ ra.

Tầm mắt thê lương mà thâm tình miêu tả đường nét của Lăng Duệ, anh thổn thức, khuôn mặt này bất luận là nhìn bao nhiêu lần vẫn sẽ khiến anh động tâm, vẫn sẽ dễ dàng làm anh tha thứ cho hắn. Mười một năm trước là vậy, mười một năm sau cũng như thế, một chút tiến bộ cũng không có, rõ ràng người này đã phản bội anh, tổn thương anh.

Rõ ràng tôi rất hận anh, nhưng tại sao lại vẫn còn yêu anh.

Lưỡi dao hạ xuống, anh để lại một vết thương đẫm máu trên cánh tay mình.

Vương Việt rất nhanh bình tĩnh lại, tìm y tá băng bó qua loa xong liền trở về phòng bệnh lau khô máu trên thân dao, sau đó ném nó vào thùng rác, lại tìm một con dao khác gọt hoa quả cho Lăng Duệ.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, anh liền gọt hoa quả thành hình dạng các loài động vật đáng yêu, nghĩ thầm trẻ con hẳn là sẽ thích. Anh cũng từng muốn có một đứa bé, nhưng Lăng Duệ không muốn, hắn nói chăm sóc con nhỏ quá phiền phức, anh cũng chỉ đành phải từ bỏ, nhưng mà anh thật sự rất thích trẻ con.

"Tiểu Việt." Bên tai truyền đến âm thanh mơ hồ hồ hồ.

"Tỉnh rồi?" Vương Việt không biết nói gì, vô thức thốt ra một câu.

Lăng Duệ nhìn thấy một đám động vật nhỏ đáng yêu gọt từ hoa quả, nhịn không được nở nụ cười: "Đáng yêu quá, bé con sẽ thích đi. "

Trái tim Vương Việt vừa động.

"Tiểu Việt..."

"Lăng Duệ." Vương Việt ngắt lời hắn, "Tôi tha thứ cho anh. "

Đôi môi tái nhợt của Lăng Duệ mấp máy, khó có thể tin mở to hai mắt.

"Tuy tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể quay trở lại quá khứ. Hôm qua anh đỡ một nhát dao thay tôi, cảm ơn anh, hiện tại dưỡng thương cho tốt đi, tôi nợ anh. Cố gắng chăm sóc thân thể khoẻ lại rồi đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."

"Vương Việt, em còn tàn nhẫn hơn cả anh."

"Lúc lên giường với Trương Mẫn, anh có từng nghĩ tới cảm giác của tôi chưa?" Vương Việt vốn không muốn nhắc đến chuyện này, "Tôi nấu xong đồ ăn cho anh, ngồi trên sô pha chờ anh cả đêm, đồ ăn đều nguội lạnh, rạng sáng anh mới trả lời tôi một câu rằng anh tăng ca, lúc trước tôi còn tự an ủi mình là anh bận công việc nên mới không tiện gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho tôi, cho đến khi tôi nhìn thấy lịch sử trò chuyện của anh và Trương Mẫn, vì thế đêm đó khi anh lại nói anh phải tăng ca, tôi đã gọi điện thoại cho bệnh viện, bọn họ nói cho tôi biết bác sĩ Lăng hôm nay không tăng ca, vậy bác sĩ Lăng đi đâu? Lăng Duệ, anh có muốn trả lời câu hỏi này của tôi không?" (Thôi Tiểu Việt về với Mỹ Lâm đi, tồy thế này thì hàn gắn kiểu gì, chia tay ai có nhà người nấy về!🙃🙃🙃)

"Tiểu Việt, anh..."

"Quên đi, bác sĩ Lăng, tất cả đã qua rồi, tôi cũng đã tha thứ cho anh. Sau khi khỏi bệnh, anh liền đi đi, chúng ta coi như chưa từng quen biết nhau, xin đừng đến làm phiền cuộc sống tốt đẹp của tôi với Mỹ Lâm nữa. "

"Nhưng anh từng đến nhà em rồi, em rõ ràng sống không tốt chút nào."

"Chuyện của tôi, anh bớt quản." Vương Việt buông dao gọt hoa quả xuống, lại đặt hoa quả lên bàn, "Anh tự ăn đi." nói xong xoay người rời đi.

Hai chiếc nhẫn cưới nằm trên mặt bàn lạnh lẽo.

Đau đớn không thể thành thói quen, nó chỉ khiến người ta chết lặng.

Bị thương tổn thời gian dài, sẽ chỉ làm cho người ta muốn chạy trốn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net