Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng Lăng Duệ bị đồng hồ báo thức đánh thức, hắn thấy rất khó hiểu bởi hôm nay là ngày nghỉ sao lại có báo thức, sau đó hắn nhận ra có lẽ là do Vương Việt thiết lập nhắc nhở hắn rời giường ăn cơm. Lăng Duệ dụi dụi mắt đứng dậy nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, ngồi vào bàn ăn hưởng thụ bữa sáng Vương Việt chuẩn bị cho hắn.

Trong nồi là cháo trắng Vương Việt nấu, còn đang bốc hơi nóng, trên bàn bày đồ ăn mua từ cửa hàng nhỏ dưới lầu, có hơi mặn, nhưng Lăng Duệ đã quen rồi.

Vương Việt không ngủ được, thất hồn lạc phách đi trên đường cả đêm, sau đó lại theo thói quen đúng giờ trở về nhà làm cơm cho Lăng Duệ, làm xong liền đi ra ngoài, không khí trong phòng đè nén khiến anh không thở nổi, bàn ăn quen thuộc có chút lạnh lẽo bẩn thỉu, lần sau phải trải thêm một cái khăn trải bàn lên trên.

Vương Việt không có chỗ để đi, cũng không muốn đi mở cửa hàng, quần áo lôi thôi cùng đôi mắt sưng đỏ vì khóc dọa không ít người đi đường, họ cho rằng anh là một con ma men uống rượu cả đêm, thấy anh đến gần liền lảng tránh thật xa.

Tất cả mọi người đều cho rằng anh say, ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình say, dường như đã say ngã vào trong lồng ngực người dối trá kia, say một lần say tới mười một năm.

Anh cũng sắp quên mất Lăng Duệ đã từng là dạng người gì, chính bản thân anh đã từng là người như thế nào.

Lăng Duệ là bạn tốt nhất thời đại học của anh, tính cách hai người trái ngược, nhưng quan hệ rất tốt, lúc rảnh rỗi Vương Việt sẽ đến học chung với Lăng Duệ, chương trình học của Lăng Duệ so với Vương Việt thì nhiều hơn gấp đôi, Lăng Duệ muốn làm bác sĩ ngoại khoa ưu tú, Vương Việt tuy rằng trời sinh tính tình phản nghịch phóng khoáng không kiềm chế thế nhưng lại chỉ muốn về quê tìm một công việc ổn định, xây dựng một gia đình hạnh phúc. Hai người trải qua bốn năm đại học, quan hệ có tốt đến đâu, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không tránh khỏi giống như rất nhiều người đường ai nấy đi, mới đầu một hai năm còn có liên lạc, sau đó Vương Việt gần như không có tin tức gì.

Lăng Duệ gặp lại Vương Việt trong phòng khám của hắn, anh thay đổi rất nhiều, Lăng Duệ suýt chút nữa không nhận ra.

Sau khi tốt nghiệp được hai năm, gia đình Vương Việt đột nhiên gặp biến cố, cha mẹ vì tai nạn xe hơi qua đời, anh trai Vương Siêu không chấp nhận được hiện thực, tinh thần vẫn luôn hoảng hốt, có một ngày đi làm lái xe đụng phải cây, làm tổn thương đầu óc, chi phí phẫu thuật và chi phí nằm viện cực kỳ cao, Vương Việt không thể không từ bỏ công việc đàng hoàng của mình, chia tay bạn gái mới quen, một ngày phải đảm đương nhiều công việc, tuy rằng vất vả, nhưng may mắn cũng được kha khá tiền, thời gian cũng linh hoạt.

Có đôi khi Vương Việt thật sự cảm thấy ông trời đang trêu đùa anh, ảo tưởng ngủ một giấc tỉnh lại là có thể trở lại như trước kia, nhưng cho đến khi tỉnh lại vẫn chỉ là vết thương lở loét che kín toàn thân, giống như trần nhà trọ cho thuê, lớp đất bên ngoài rơi xuống để lộ ra khuôn mặt đáng ghê tởm của vận mệnh, nhe răng trợn mắt cười vào mặt anh.

Nhưng con người vẫn còn sống, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Vương Việt vẫn như mọi ngày giao đồ ăn vào giữa trưa và chạng vạng, nhưng rất không may anh lại bị một tài xế mệt mỏi đâm trúng.

Vương Việt nằm trên xe cứu thương cầm tay bác sĩ khóc lóc kêu lên vì sao không đâm chết tôi, bác sĩ chỉ rất bình tĩnh nói một câu, cần phải đưa bệnh nhân này đến khoa tâm thần xem thử.

Lăng Duệ nhìn Vương Việt bẩn thỉu, không hỏi bệnh tình cũng không hỏi thăm chuyện riêng của anh, ngữ khí lạnh nhạt nói một câu: "Vương Việt, cậu thay đổi không ít. "

Vương Việt chỉ đờ đẫn ngước mắt lên, lại theo thói quen rũ mắt xuống.

Lăng Duệ nhớ rõ Vương Việt từng quật cường phản nghịch như thế nào, hiện tại lại ngoan ngoãn hèn mọn tựa như biến thành người khác.

"Vương Việt, nếu có gì khó khăn, tôi có thể giúp cậu."

"Cảm ơn anh bác sĩ Lăng, nhưng anh không giúp được tôi." Vương Việt biết mình đã không còn là Vương Việt của trước kia, một thân kiêu ngạo đã bị vận mệnh tàn khốc đè bẹp, anh cũng từng thích một người, nhưng hiện tại đã không còn xứng để thích người ta nữa.

Trong lòng Lăng Duệ có tính toán, vừa lúc trong nhà đang thúc giục kết hôn, hắn cũng không thích đối tượng gia đình giới thiệu, hiện tại hắn cần một người có thể đi lấy giấy chứng nhận kết hôn chung với hắn, dù sao hắn cũng có chút hiểu biết về tính cách của Vương Việt, về mặt tình cảm hắn cũng biết Vương Việt thích hắn, nhiều năm qua hắn và Vương Việt vẫn luôn duy trì mối quan hệ mập mờ, không thể không nói Vương Việt đúng là bạn giường rất ưu tú, tính cách cũng rất tốt, nhưng Lăng Duệ vẫn chưa từng đáp lại tình cảm của anh, bởi gia cảnh của hai người cực kì chênh lệch, lúc đó ở đại học Lăng Duệ cũng rất chướng mắt Vương Việt, hắn cảm thấy anh ít nhiều còn mang theo chút ngu muội và kiêu ngạo của dân chúng tầng lớp hạ đẳng, không đủ ngoan ngoãn ôn nhu, không đủ hiền huệ thục đức, Lăng Duệ biết rõ mình cần một đối tượng kết hôn như thế nào, cũng biết rõ hắn và Vương Việt sẽ không có tương lai, tuy rằng hắn quả thật cũng yêu Vương Việt.

Vương Việt nhớ rõ, đó là một đêm mưa.

"Vương Việt, tôi hy vọng cậu có thể đồng ý kết hôn với tôi." Trong gian phòng cho thuê nhỏ hẹp, Lăng Duệ đi tới trước mặt anh.

Lúc hợp đồng thỏa thuận mở ra trước mắt, Vương Việt thậm chí có chút không thể tin được, anh lật lật nội dung bên trong, nhíu nhíu mày, nhìn sang mặt sau liền thở dài như nhận mệnh, anh ký tên.

Anh dùng nửa đời còn lại đổi lấy một chút chuyển biến cho vận mệnh tàn khốc, thế nhưng lại không biết bản thân đã rơi vào một vực sâu không đáy khác.

Trong hợp đồng yêu cầu Vương Việt phải trở thành đối tượng kết hôn lý tưởng đúng như yêu cầu của Lăng Duệ, Vương Việt tận lực làm theo, nhưng có đôi lúc vẫn không làm được như ý muốn.

Lăng Duệ hất bát cháo trắng lạnh ngắt lên quần áo Vương Việt, hơn nữa còn mắng rất khó nghe, Vương Việt tức giận đánh nhau với hắn, cuối cùng vẫn là Lăng Duệ bình tĩnh lại trước, lấy hợp đồng ra uy hiếp anh.

Lăng Duệ không có chỗ trút giận, liền ấn Vương Việt lên giường, Vương Việt khóc không thở nổi, Lăng Duệ vẫn không thèm để ý, ngày hôm sau Vương Việt liền sốt cao, khóc lóc nói mớ.

Anh khóc nói, Lăng Duệ cậu cũng thay đổi rồi.

Lăng Duệ biết anh sốt cao đến mơ màng, ghé vào bên tai anh lạnh lùng nói, tôi vốn dĩ chính là như vậy.

Một năm sau tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có cãi vã như trước, nhưng hai người dần dần đã quen, quen sống cùng nhau, thói quen là chuyện rất đáng sợ, Vương Việt đã quen với tính tình của Lăng Duệ, Lăng Duệ cũng quen với tính tình của Vương Việt.

Vương Việt tận lực đóng vai đối tượng kết hôn ưu tú, trước khi Lăng Duệ tan tầm luôn gọi điện hỏi hắn muốn ăn cái gì. Có đôi khi trả lời tin nhắn của Vương Việt, Lăng Duệ sẽ lơ đãng lộ ra một nụ cười, đồng nghiệp trong khoa liền trêu chọc nói tiểu phu phu thật ngọt ngào, chọc cho Lăng Duệ đỏ mặt đến mang tai.

Lăng Duệ cũng tận lực hoàn thành nội dung trong hiệp định, sắp xếp các bác sĩ cùng địa điểm liên quan đến việc trị liệu của Vương Siêu, và cả việc chữa bệnh sau này. Căn bệnh của Vương Siêu chính là một cái lỗ hút tiền không đáy, người bình thường chắc chắn không chịu nổi chi phí như vậy, trong mắt Lăng Duệ, Vương Việt không hề thiệt thòi.

Hai năm sau, vào một ngày, Vương Việt nhân lúc ăn cơm thảo luận với Lăng Duệ về việc muốn mở một cửa hàng nhỏ, Lăng Duệ cho rằng anh nói giỡn, bởi hắn cảm thấy cuộc sống không cần phải làm việc như Vương Việt rất tốt đẹp, biết bao nhiêu người hâm mộ còn không được.

Vì thế Lăng Duệ không đồng ý.

Một tháng kế tiếp Lăng Duệ cũng chưa từng đụng tới Vương Việt, vừa mới ôm người lên đã bị Vương Việt đá cho một cái ngã xuống đất, Lăng Duệ tức giận từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nhưng nhìn thấy bóng lưng mềm mại đơn bạc của Vương Việt lại mềm lòng, chỉ có thể thỏa hiệp.

"Đồng ý thì cũng có thể."

Vương Việt xoay người, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.

"Chỉ cần mỗi lần anh đi làm về đều có cơm do em tự tay nấu là được."

Vương Việt vui vẻ chủ động ôm lấy Lăng Duệ, hắn bỗng nhiên có chút thụ sủng nhược kinh.

Lăng Duệ cố ý xin nghỉ vài ngày, giúp Vương Việt bố trí cửa hàng mới.

Bố trí xong hết thảy, Vương Việt liền mang bình giữ nhiệt đến, hai người uống nước ngồi ở cửa hàng phơi nắng.

Có đôi khi hai người cảm thấy, thói quen là một chuyện rất tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net