Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gọi là bi kịch, chính là vượt qua mọi chông gai để đạt được tốt đẹp, rồi lại đem thứ tốt đẹp ấy giẫm nát trước mặt bạn.

Vương Việt cảm thấy cuộc đời mình giống như một trò đùa không có hồi kết, đã từng có được, lại yếu ớt đáng thương tựa như thủy tinh, vừa vấp ngã liền vỡ vụn, đã từng trả giá, lại nhỏ bé không đáng kể giống như bụi bặm, chỉ cần thổi một ngụm liền biến mất.

Anh chính là một gốc cây bị hoại tử từ giữa thân, bề ngoài rậm rạp tràn đầy sức sống, nội tâm sớm đã thối rữa nát bấy, mấy năm qua đi, từng chút từng chút bị đục rỗng, bệnh tình trở nên nguy kịch.

Dù có thống khổ thế nào cũng đã thành thói quen, nhưng lần này, Vương Việt không muốn nhịn nữa.


Sau khi về nhà, Vương Việt theo thói quen ném chìa khóa vào ngăn kéo tủ giày, yên lặng nhìn lướt qua bát đĩa trống không trên bàn.

Lại như vậy.

Lăng Duệ lại vẫn không bằng lòng tự rửa bát, để mặc đó chờ anh về rửa.

Đối mặt với quyết định trọng đại này Vương Việt không còn do dự nữa, nhưng cũng không ngờ đến, những lời này là do mình nói trước, Vương Việt cảm thấy Lăng Duệ sớm nên chán ghét anh, sớm nên đệ đơn ly hôn với anh.

"Lăng Duệ, chúng ta ly hôn đi." Đơn ly hôn mở ra trước mặt Lăng Duệ, hắn nhất thời không kịp phản ứng, vừa nãy còn đang cầm điện thoại nhắn tin nói chuyện phiếm, lúc này nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt.

"Vương Việt, em nói lại lần nữa?" Lăng Duệ đứng lên, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.

"Lăng Duệ, chúng ta ly hôn đi." Sắc mặt Vương Việt bình thản lặp lại từng chữ một.

"Em dám! Anh không đồng ý. Tiền vi phạm hợp đồng em có trả nổi không? Còn bệnh của Vương Siêu, em không muốn chữa nữa sao?" Lăng Duệ rất lớn tiếng.

Thật lâu rồi hắn không có nói chuyện với anh như vậy, trong lòng Vương Việt có chút sợ hãi, nhưng anh vẫn muốn tranh khẩu khí cho mình.

"Lăng Duệ, buông tha cho tôi đi, như thế đối với cả hai chúng ta đều tốt. Người tốt hơn tôi có rất nhiều, bác sĩ Lăng, anh không cần phải vì tôi mà tước đi quyền tự do của bản thân. Tiền phạt vi phạm hợp đồng và chuyện của Vương Siêu tôi sẽ tự mình nghĩ cách, anh không cần phải lo lắng ."

"Có phải em nghi ngờ anh có người bên ngoài không? Sao em dám nghi ngờ anh? Cuộc sống mà anh cho em không tốt sao? Anh cho em cơm ăn áo mặc, cho em tiền mở cửa hàng, có biết bao nhiêu người ước ao cuộc sống như vậy, em còn dựa vào cái gì mà nghi ngờ anh? Tại sao em lại ly hôn với anh? "

"Lăng Duệ, tôi không dám cầu xin gì nhiều, tôi vẫn giống như trước kia, chỉ muốn có một công việc ổn định, một gia đình hạnh phúc. Lăng Duệ, anh đặt tay lên ngực tự hỏi lại mình xem, anh lại nhìn tôi đi, tôi có hạnh phúc không?" Vương Việt nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên, nhịn không được rơi lệ.

"Vương Việt, em có thể đừng làm trò nữa không? Hôm nay em bị làm sao vậy? Anh không đồng ý ly hôn, về sau cũng không cho phép em nhắc chuyện này đến nữa, hôm nay dừng lại ở đây, anh sẽ coi như chưa có xảy ra." Lăng Duệ cáu kỉnh bấm điện thoại sau đó ra ban công nghe máy.

Buổi tối, Lăng Duệ ra ngoài.

Vương Việt đại khái biết hắn đi hẹn ai, nhưng anh không muốn đi theo, cho dù có đi theo, nhìn thấy, ngoại trừ tăng thêm bi thương cũng không thể thay đổi điều gì, Vương Việt cảm thấy mình chỉ là một con kí sinh trùng đáng thương, sao đến bây giờ anh mới phát hiện, rời khỏi Lăng Duệ, anh thật sự không có gì cả, cái gì cũng đều không làm được.

Lúc Lăng Duệ đối mặt làm với Trương Mẫn, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng đờ đẫn, trong con ngươi dường như xuất hiện bóng dáng Vương Việt.

"Lăng Duệ, hôm nay anh bị làm sao thế, trông cứ như người mất hồn vậy." Trương Mẫn có vẻ hơi mất hứng.

"Không có gì, chắc là do mệt quá thôi." Lăng Duệ nhặt quần áo rải rác trên mặt đất, định gấp gọn, lại phát hiện bình thường đều là Vương Việt gấp cho hắn, còn hắn căn bản không hề biết làm, vì thế liền phiền não ném lên sô pha.

"Con trai tôi sắp về rồi." Trương Mẫn nhìn chằm chằm trần nhà, đờ đẫn phun ra mấy chữ.

"Cậu còn có con?" Lăng Duệ rất kinh ngạc.

"Cho nên gần đây đừng có tới."

"Được." Lăng Duệ xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.

Không khí rạng sáng vẫn mang theo hơi nóng ẩm ướt kín không kẽ hở tựa như một bức tường, đè ép khiến người ta không thở nổi.

Vương Việt cứng ngắc ngồi trên sô pha trong phòng khách, trên TV phát tin tức buổi tối, bát đũa trong phòng bếp còn chưa được lau khô, nước đọng ở dưới đáy ướt đẫm trơn trượt, thùng rác lẳng lặng đứng ở một bên, trong đó là đơn ly hôn bị Lăng Duệ xé nát.

Màn hình điện thoại di động vẫn luôn được đặt ở cạnh bàn sáng lên, tin nhắn được gửi tới từ ba giờ trước, vẫn là câu nói kia

"Đi ngủ sớm một chút, tối nay anh phải tăng ca."

Chuẩn xác lại lạnh như băng, giống như dao phẫu thuật mổ tim người khác trên bàn mổ của bác sĩ Lăng vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net