Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tối tăm, ánh mặt trời ngoài cửa sổ không xuyên qua nổi rèm cửa thật dày, điện thoại di động phát ra tiếng chuông chói tai, Vương Việt bị doạ cho giật mình. Anh không mở được mắt, đôi mắt sưng đỏ đau nhức khó chịu như bị kim châm, tối hôm qua anh lại khóc rồi ngủ thiếp đi.

"Alo, xin chào." Là phía bệnh viện Vương Siêu gọi tới, trong lòng Vương Việt có dự cảm không lành.

"Xin chào, tôi là y tá của bệnh viện xx. Xin hỏi anh có phải là người nhà của bệnh nhân Vương Siêu không?" Giọng điệu của đối phương rất lo lắng.

"Đúng vậy."

"Hiện tại bệnh tình của Vương Siêu rất không ổn định, một mình chạy lên sân thượng không chịu xuống. Anh ấy ngang ngược chạy thẳng một mạch lên sân thượng, bác sĩ y tá và bảo vệ đều đã đi ngăn cản, còn có một nữ y tá bị anh ấy đả thương. Anh mau đến đây đi!" Nữ y tá đối diện điện thoại dường như sắp khóc.

"Được, tôi lập tức tới ngay." Vương Việt cầm lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc này lại có điện thoại gọi tới.

"Tiểu Việt, em đừng nóng vội, anh cũng vừa mới nhận được điện thoại, anh sẽ lập tức chạy tới." Âm thanh của Lăng Duệ ở một mức độ nào đó làm bình phục cảm xúc của Vương Việt, "Trên đường chú ý an toàn. "

"Ừm." Giọng nói của Vương Việt có chút run rẩy, ngoại trừ Lăng Duệ, Vương Siêu là người thân thân cận nhất với anh trên thế giới này, vận mệnh cướp đi tất cả của bọn họ, chỉ để lại cho anh một người anh trai rách nát, những thứ anh từng có được cũng lần lượt mất đi, bây giờ ngay cả người thân cuối cùng cũng muốn đoạt đi sao?

"Tiểu Việt, đừng khóc, ngoan." Lăng Duệ theo thói quen an ủi, tuy rằng hắn không biết điều này có hiệu quả hay không, nhưng hắn thật sự sợ Vương Việt sẽ làm chuyện ngu ngốc, trước kia hắn vẫn luôn cảm thấy Vương Việt nằm trong lòng bàn tay hắn, có muốn trốn cũng không thoát, là thứ hắn dễ dàng nắm chặt trong tay, nhưng chỉ gặp phải chuyện này, hắn mới cảm thấy kỳ thật Vương Việt rất yếu ớt, tựa như một con búp bê giấy, một ngày nào đó gió thổi qua, lửa vừa cháy, liền cứ như vậy biến mất.

Hắn siết chặt điện thoại di động, không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi, thứ cảm giác sợ hãi mà suốt mười một năm qua chưa từng có.

Vương Việt cúp điện thoại cầm chìa khóa ra cửa.

Trên cửa hiện lên một bóng đen, tiếp theo một miếng vải ướt lạnh như băng bịt vào miệng anh, một mùi hăng xông vào khoang mũi, trước khi hôn mê anh nhìn thấy một bóng dáng rất giống Lăng Duệ.

Một ngày đã xảy ra hai chuyện.

Thứ nhất, Vương Siêu nhảy từ sân thượng bệnh viện xuống. Lăng Duệ đến vừa kịp lúc, hắn chen chúc trong đám người dưới lầu bệnh viện nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Thứ hai, Vương Việt mất tích. Lăng Duệ sụp đổ gọi điện cho Vương Việt vô số lần, nhưng toàn bộ đều không liên lạc được. Hắn giống như phát điên chạy đi tìm Vương Việt, tìm kiếm ở mọi nơi hắn có thể nghĩ ra, nhưng cuối cùng vẫn không thấy người đâu, chỉ có thể một mình ngây ngốc trở về nhà, vừa cửa mở ra, phát hiện điện thoại di động của Vương Việt đang yên lặng nằm trên thảm cửa. Lăng Duệ lục tìm trong điện thoại của anh nhìn thấy có tin nhắn của người lạ gửi tới, thì ra Vương Việt đã sớm biết, Lăng Duệ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.

Hắn gọi lại theo số đó, điện thoại được kết nối.

"Bác sĩ Lăng, tốc độ của anh chậm hơn một chút so với dự đoán của tôi đấy." Giọng nói của đối phương đã được xử lý, âm thanh khàn khàn mơ hồ xé rách linh hồn Lăng Duệ.

"Tiểu Việt đâu? Có phải là mày đã bắt cóc em ấy không? "

"Bác sĩ Lăng, anh ngủ với bảo bối của tôi." Người đối diện hít sâu một hơi, giống như đang cố gắng khắc chế cái gì đó, "Anh nói xem, tôi nên xử lý bảo bối của anh như thế nào đây? Hửm? "

"Mày dám thương tổn em ấy, tao nhất định sẽ giết mày!" Lăng Duệ gần như điên cuồng gầm thét.

"Tất nhiên tôi sẽ không làm thương tổn anh ấy, Tiểu Việt của anh rất ngoan, tôi cũng rất thích."

Trong điện thoại truyền đến âm thanh báo bận, Lăng Duệ không khống chế được mà run rẩy, cảm giác buồn nôn xông lên miệng, thân thể mềm nhũn gần như sắp ngã xuống đất, hắn lảo đảo vịn bàn ăn, chạy về phía phòng bếp, đứng trước bồn rửa tay cúi đầu nôn khan.

Lúc này, điện thoại di của hắn lại vang lên, là Trương Mẫn gọi tới.

"Lăng Duệ, không cần báo cảnh sát, chuyện này để tôi xử lý."

Khi tỉnh lại Vương Việt phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, anh không nhúc nhích được.

"Tôi đã tiêm thuốc gây mê cho anh rồi, anh nên ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ không chạm vào anh."

"Anh lớn lên trông giống ba của tôi thật đấy, nhưng anh không xinh đẹp như ông ấy, không thanh tú như ông ấy, không cao quý như ông ấy, anh chỉ là một thứ hàng nhái kém cỏi, toàn thân bẩn thỉu bò ra từ tầng lớp dưới cùng."

"Làn da của anh quá đen, anh có tắm rửa hẳn hoi không thế?"

( Định kiến với người da đen hả 👡👡)

"Tôi muốn giúp anh tắm rửa, tôi muốn nhìn anh thêm một chút."

"Eo của anh thật nhỏ, nơi này cũng là một vị trí đẹp, nếu có thể đính thêm một đoá hoa vào đây thì thật sự rất kinh diễm."

"Anh thích loài hoa nào?"

"Tôi thích hoa sơn chi, nhưng ba tôi không cho tôi xăm hình lên trên người ông ấy, anh là người thay thế nên có lẽ tôi có thể thử một lần."

"Cơ thể của anh rất mềm mại, tựa như em bé vậy, anh có thể sinh con sao?"

"Tôi không thích trẻ con, chúng quá ồn ào, lại còn yếu đuối, bóp chết bọn chúng cũng quá dễ dàng. Nhưng nếu đó là con của ba và tôi, tôi chắc chắn sẽ thích nó. "

Người đàn ông trước mắt rất giống Lăng Duệ, hắn cười đùa nói một đống chuyện nhảm nhí với Vương Việt, mặc kệ Vương Việt có phản ứng hay không, trong lời nói của hắn vẫn tràn ngập hưng phấn bệnh hoạn.

"Cậu...là ai?" Vương Việt gian nan hỏi, thuốc gây mê có công hiệu rất khủng khiếp, anh phải tốn rất nhiều công sức mới mở được miệng.

"Suỵt, anh đừng nói chuyện! Giọng nói của anh không giống ba tôi." Hắn đặt ngón trỏ lên miệng Vương Việt, cười cười, "Anh phải may mắn lắm mới có được vài phần giống ba tôi, làm hại tôi luyến tiếc không nỡ đả thương anh, bằng không hiện tại anh hẳn đã trở thành một cỗ thi thể."

Người đàn ông đó đưa tay muốn sờ mặt Vương Việt, Vương Việt không tránh được, chỉ có thể dùng ánh mắt cự tuyệt hắn.

Người nọ giống như bị loại ánh mắt này đâm bị thương, ngây ngẩn cả người, tay chậm rãi di chuyển xuống bóp cổ Vương Việt, ngón tay từ từ siết chặt.

Vương Việt liều mạng giãy dụa, nhưng không có kết quả.

Điện thoại di động đang đặt trên bàn của hắn đột nhiên vang lên, tiếng chuông là tiếng rên rỉ của một người đàn ông nào đó, âm thanh quỷ dị cứ thế quanh quẩn trong phòng ngủ trống rỗng.

Hắn buông tay ra, cầm điện thoại di động ra khỏi phòng.

Vương Việt tê tâm liệt phế ho khan, từng ngụm từng ngụm liều mạng hít thở, hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, người kia thật sự muốn hạ sát thủ.

Hôm nay, người đàn ông đó nhận được hai cuộc điện thoại, một là của Lăng Duệ, cuộc gọi này khiến cho hắn rất không vui, vì vậy hắn quyết định hôm nay sẽ không uống thuốc. Cuộc gọi còn lại là của ba hắn, Trương Mẫn, hắn rất vui vẻ, vì vậy hắn quyết định sẽ đồng ý với yêu cầu nhỏ của ba.

"Triệu Phiếm Châu, đừng thương tổn Vương Việt, về nhà đi, ba chờ con ở nhà."

Triệu Phiếm Châu không nói gì, hắn không hài lòng.

"Cầu xin con."

Triệu Phiếm Châu rất hài lòng, nhưng hắn vẫn muốn để lại cho Vương Việt một món quà lưu niệm.

( Đừng để lại cái bầu là được (●´⌓'●) )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net