[Tuấn Hạn] Giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LƯU Ý CỰC KÌ BỰ : ĐÂY LÀ FANFIC LÀ TỰ NHIÊN TUI NGHĨ TỚI THÔI CHỨ KHONG CÓ Ý GÌ ĐÂU 🥲 NÊN CÓ GÌ MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM NHAAAA HUHU. SỢ MNG HIỂU LẦM TOI LẮM :(((

À chuyện kể ngôi nhất với vai là Trương Triết Hạn còn có của Cung Tuấn hay không thì hên xui thôi 🥲

=========

Sau đêm concert cuối cùng , tôi cùng Cung Tuấn chào hỏi qua các nhân viên rồi vào phòng thay đồ. Hôm nay quả thật là một đêm đáng nhớ đối với tôi, bởi vì nhờ nó tôi có thể bộc bạch tâm tình của mình cho người đối diện một cách rõ ràng nhất. Nhưng có lẽ lời thổ lộ của tôi sẽ không mang lại kết quả gì tốt đẹp

-Lời khi nãy anh nói là sao ? " Mãi mãi ở đây ? " nghe có vẻ cảm động đó nhưng, tôi không cần.

Đấy, tôi nói đâu có sai ! Nhìn xem gương mặt lạnh lùng kia kìa ! Nó có khác hẳn gương mặt cười nói ở sân khấu khi nãy không ?  Tôi đã chuẩn bị tinh thần kĩ càng rồi đó chứ, nhưng mà khi thấy thái độ lạnh nhạt của cậu ấy sao thâm tâm lại đau thế này? Tựa như có cả ngàn con kiến đang tỉ mẩn gặm cắn nát trái tim...

-Thì như em nghe đó dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn ở đây chờ em, đợi em, giúp đỡ em cũng như...

Lời còn chưa dứt Cung Tuấn đã lên tiếng cắt ngang

-Nhưng anh có quên gì không ? Hay anh chưa thoát vai được ? Tôi là Cung Tuấn không phải Ôn Khách Hành anh cũng là Trương Triết Hạn không phải Chu Tử Thư ! Sau khi cởi bỏ bộ đồ này ra thì Chu Tử Thư và Ôn Khánh Hành không còn nữa ! Chỉ còn tôi và anh thôi hiểu chứ ? Và...dĩ nhiên tôi cũng không thể yêu anh như cách Lão Ôn yêu A Nhứ của hắn ! Hai người họ là của nhau nhưng tôi và anh thì không ! Mong anh hiểu,chúng ta là nghệ sĩ, không thể chết với một vai diễn của quá khứ ! Anh cũng mau thoát vai đi, đừng lún sâu nữa

Tôi trơ mắt nhìn người mình yêu nói ra những lời lẽ như vậy. Phải ,em ấy nói đúng ! Chúng tôi là diễn viên, chỉ là những người kể lại câu chuyện trên màn ảnh , thì mơ mộng cái gì ? Hão huyền vọng tưởng cái gì ?

Tôi là diễn viên đến nay cũng 10 năm , cái đạo lý này tôi hiểu chứ ! Hậu quả tệ thế nào tôi cũng biết chứ ! Chỉ là...chỉ là lần này thật sự tôi cũng không ngờ vai diễn Chu Tử Thư lại khiến tôi bộc lộ ra nhiều cung bậc cảm xúc như vậy ! Những cảm xúc mà tôi cứ nghĩ bản thân không bao giờ có , dịu dàng ôn nhu gì đó chính Chu Tử Thư đã đem nó ra từ trong tôi, phơi bày tất cả, thậm chí là tình cảm với Ôn Khách Hành.... Vậy nên tôi cứ ngỡ tôi và Chu Tử Thư là một,là cùng nhau sống, cùng nhau tồn tại... Thế nên tôi mới lầm tưởng ai kia cũng là Ôn Khách Hành mà đem lòng tình si, nhưng đó là của trước kia. Sau này, tôi thật sự nhận định được bản thân là Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn thật tâm đối với Cung Tuấn, không phải vì nhân vật chúng tôi hóa thân thành, không phải Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư. Mà là tình yêu thật sự...

-Anh hiểu mà ,có thể là do anh chưa thoát vai được. Cám ơn em đã nhắc nhở, nhưng mà lời khi nãy anh nói là thật. Khi nào khó khăn cần giúp đỡ , anh mãi mãi ở đây

"Anh mãi mãi phía sau em nhìn em đi lên con đường đầy ánh sáng, nhìn em ngày càng tiến đến đỉnh vinh quang. Chỉ cần em vấp ngã ,anh sẽ lập tức đến đỡ em dậy ! An ủi em,động viên em,ủng hộ em ! Thế giới có quay lưng với em thì phía sau vẫn còn có anh, chỉ cần em quay đầu sẽ thấy anh ở đó, luôn luôn chờ em... !"

Tôi từng coi một bộ phim tên là " Gu Family Book" có một câu như thế này

"Cách xa nhau không phải một sự lựa chọn, thay vì biết trước số mệnh ấy và chọn cách từ bỏ trong đau khổ, ta sẽ ở bên cạnh để bảo vệ người ấy."

Tôi khi đó còn trẻ luôn cho câu này là nhảm nhí không đúng sự thật, nhưng bây giờ tôi lại thấy rất đúng với mình. Em ấy không đồng ý tôi cũng tốt, nghề này của bọn tôi không phải dễ sống. Chỉ cần bạn lộ sơ hở sẽ có hàng ngàn con mồi chầu chực mà xé xác bạn ra, nhấn chìm bạn xuống đáy sâu của vực thẳm.

Tôi thì cũng không cần gì nhiều ,sự nghiệp cũng 10 năm rồi... chỉ là đối với em ấy, cái nghề này là đam mê của em, tôi không nỡ nhìn giấc mơ của em ấy vừa hình thành đã bị đập tan... tôi không thể ích kỷ vì tình cảm của mình mà cản trở sự phát triển của em , huống hồ...huống hồ em không thích con trai. Sự thật này tôi luôn khắc trong tim như lời nhắc nhở mình , nhưng tại sao con tim ngu ngốc của tôi nó vẫn hi vọng có thể thay đổi được em... Là tôi ngu ngốc. Triết Hạn tôi lần đầu tiên đem lòng yêu bạn diễn của mình mà còn là nam !

Tôi cũng là người không phải thần thánh, máu trong tim tôi vẫn còn chảy, tôi cũng biết đau. Nhưng mà tôi đau khổ bi lụy thì sao ? Người tôi yêu sẽ yêu tôi chứ ? Triết Hạn à Triết Hạn ,mày thật ngu ngốc, chỉ có đồ ngu mới như vậy, đã biết không có kết quả thì đâm đầu vào làm gì ? Mày cần gì từ cuộc tình này ? Mày ngu ngốc gạt bỏ cảm xúc của bản thân thì có ai quan tâm ? Tình yêu mà không ích kỷ thì nó còn gì là yêu ? Tôi biết chứ nhưng tôi có quyền gì ? Căn bản từ đầu chúng tôi chỉ là hai đường thẳng, có duyên không phận mà gặp nhau. Nay trở về lại như cũ không tốt sao ?

Tôi nhìn Cung Tuấn thay đồ rồi vội vã rời đi, trong lòng tự dưng nhẹ nhõm nước mắt cũng ứa ra, giả sử khi nảy tôi khóc trước mặt em ấy có phải là rất mất mặt không ? Tôi ở đó khóc quên trời đất đến nổi Tiểu Vũ phải vào xem tôi thế nào, Tiểu Vũ chỉ cất giọng nhẹ nhàng hỏi

-Sao rồi ? Có phải đã nói hết rồi không ?

-Ừ ! Bọn tôi giải quyết rồi chỉ là tôi nhập vai quá sâu thôi, chỉ là tôi...

Tôi nghẹn lại, biện hộ được gì cho sự thất bại này đây? Tình yêu của mình nhưng lại không thể giành lấy, không thể giữ chặt, không thể vun đắp...

"Chỉ là tôi tự mình đa tình, nghĩ sẽ đổi được hướng thuyền đi. Nhưng bản thân rốt cuộc lại là hồ nước lắng đọng, thuyền, sao có thể quay đầu trở về...."

==End==

Xin lũi nếu mng đang high mà toi lại up cái này 🥲 mãi mụt tình iu dới c HoaLien1991

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net