Chương 2: Giá hoạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trách người chi khi tâm người đã lạnh?
Một mảnh tình xưa cô quạnh dưới cánh đào...
×××

   Phía bắc Tử Cấm Thành nằm giữa rừng hoa đào nối liền với cung Diên Thọ có một nơi gọi là Trường Nhạc Hiên. Vốn là nơi mà năm xưa hoàng thái hậu đương triều nhất mực yêu thích.

  Đầu xuân năm nay tiết trời đặc biệt lạnh. Hoa đào nở lẫn vào trong màn mưa tuyết dày đặc.

Ngọc An Lộ vận một thân lam y giản dị, bên ngoài khoác thêm trường bào làm từ lông cáo trắng ngồi dưới mái Trường Nhạc hiên, trước người đặt một khung thêu lớn treo bức trướng mừng thọ thêu hình rừng đào.

   Nàng nghiêng nghiêng mái đầu, chiếc trâm phượng hoàng cài trên búi tóc bị gió thổi phát ra tiếng leng keng trong trẻo, chốc chốc lại khẽ ngẩng đầu lên nhìn cánh rừng hoa đào ngập trong gió tuyết ở trước mặt, thi thoảng lại ho lên vài tiếng, rồi cúi đầu cặm cụi tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ.

   Tiêu ma ma từ xa nhìn một cảnh này, nhịn không được thở dài một tiếng, bê bát thuốc tiến vào Trường Nhạc Hiên, nhẹ giọng gọi:

   "Nương nương, tới giờ dùng thuốc rồi."

   Ngọc An Lộ đưa tay đỡ lấy bát thuốc thứ ba trong ngày, hơi hơi nhíu mày, chỉ một hơi đã uống cạn.

Đáy mắt Tiêu ma ma hiện lên một khoảng lắng đọng:

   "Nương nương à, chi bằng chúng ta trở về Phượng Nghi cung trước đi, người ở đó tiếp tục thêu tranh cũng được. Nơi này gió lạnh như vậy, lão nô lo sức khoẻ người sẽ chịu không nổi..."

   "Ngày kia đã là đại thọ tám mươi tuổi của hoàng tổ mẫu, đây lại là rừng hoa đào mà người thích nhất. Ta không ở đây tự mình nhìn ngắm làm sao có thể đem hết tư vị của nơi này thêu vào tranh được. Còn trì hoãn nữa e là sẽ không kịp mất."

   Nói đoạn nàng quay sang nắm lấy cánh tay Tiêu ma ma, nhẹ nhàng cười: "Gió tuyết này ta có thể chịu được, thế nên Tiêu nương người yên tâm đi, không cần lo cho ta đâu."

   Lò sưởi vẫn cháy, hương cam tùng thoang thoảng lẫn vào trong vị dịu ngọt của hoa đào. Không một ai lên tiếng nữa, chỉ có tiếng gió rít lên từng hồi cuốn theo những bông tuyết cùng những cánh hoa đào thổi vào bên trong đình.

   Thời gian chầm chậm trôi qua, lòng chẳng rõ vì nguyên cớ gì mà chợt run lên, Ngọc An Lộ hốt hoảng đánh rơi bục chỉ thêu, mũi kim trên tay lệch đi đâm thành một vệt dài vào đầu ngón tay nàng. Máu túa ra, nhỏ giọt vào bức tranh đang thêu dở nhuộm thành một mảng hồng đào đỏ rực. Trời giá tuyết khiến vết thương tăng thêm vài phần tê buốt, nàng đau đớn nhíu chặt ấn đường...

   "Hoàng hậu nương nương, không xong rồi, không xong rồi!!!"

   Giọng nói hoảng hốt đột ngột vang lên xé toạc không gian yên tĩnh, bóng dáng gấp gáp của Tiểu Thường Tử chợt xuất hiện ở phía cửa vòm dẫn vào Trường Nhạc hiên, hắn gấp đến độ ba bước thành hai chạy về phía các nàng, mấy lần loạng choạng suýt vấp ngã xuống nền tuyết, lại gấp gáp muốn bò dậy chạy tiếp, doạ Tiêu ma ma cùng mấy tì nữ đứng hầu kế bên nàng sợ ngớ người.

   "Hoàng hậu nương nương, không xong rồi, quý phi nương nương xảy ra chuyện rồi..."

                                *****

   Hàm Phúc cung, Ngọc An Lộ dẫn đoàn tì nữ theo sau, nửa bước chân nàng vừa đặt vào chính điện thì một vật đã liền vù một cái bay tới!

   Lực đạo ném đi không nặng không nhẹ vừa đủ để vật kia rơi xuống trước mặt nàng. Là một chiếc túi thơm bằng lụa Tô Châu, bên trên có thêu hình năm đoá hoa đào.

   Hai hàng mi khẽ động, nàng nâng mắt nhìn nam nhân trước mặt.

    Tần Duệ một thân khoác long bào, gương mặt cương nghị toát ra khí chất của bậc đế vương tôn giả. Ngũ quan tuấn mỹ cùng một đôi mắt sáng dịu dàng điềm đạm như nước. Chỉ là trong đôi mắt ấy bây giờ không có lấy một chút dịu dàng nào mà tràn ngập sự tức giận.

   Các thái y vẫn không ngừng ra ra vào vào hậu viện của Đường Nhược Lan, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nàng ta yếu ớt kêu đau...

   Dung nhan người trước mặt đã bị bao phủ bởi một tầng băng lãnh, hắn gằn giọng quát:

   "Quỳ xuống!"

   "Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng!!!"

   Đám nô tài bị hắn doạ cho hồn bay phách lạc, vội vàng quỳ rạp đầu xuống rối rít xin tha mạng.

   "Ta bảo ngươi quỳ xuống!!!"

   Trên dưới nơi này ai lại có lá gan nhìn hắn nổi trận lôi đình mà dám không quỳ?

   Là nàng. Ngọc An Lộ nắm chặt lấy chiếc túi thơm trong tay, không nhanh không chậm quỳ xuống, hướng ánh nhìn lành lạnh về phía hắn.

   Tần Duệ nheo mắt nhìn nàng, hừ một tiếng:

   "Lan Nhi từ sau khi trở về từ Thọ Khang cung đến nay liền bị ngứa đến toàn thân lở loét, thái y đều nói là do trong túi thơm hoa đào kia có bột phấn ngứa kịch độc, hoàng hậu ngươi nói xem chuyện này là thế nào?"

   Bột phấn ngứa?

   Khoan hãy nhắc đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện ở khắp kinh thành này phục sức thêu hình năm đoá hoa đào người có thể dùng chỉ có một mình nàng. Túi thơm này của Đường Nhược Lan cũng là hôm đó nàng ta ở chỗ của hoàng thái hậu cướp lấy từ trên người nàng.

   Vốn là vật mình đang dùng, nàng lại có thể ngốc đến nỗi tự hạ độc hại mình hay sao?

   Đường Nhược Lan à Đường Nhược Lan, ngươi muốn bê đá đập chân ta cũng không tự nhìn xem chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn.

   Khoé môi bất giác giương lên nụ cười trào phúng, nàng cất giọng lành lạnh:

   "Thực hư ra sao một người anh minh như bệ hạ lẽ nào lại không nhìn thấu?"

   Tần Duệ thế nhưng lại thực sự nhìn không thấu. Nam nhân một khi trong lòng đã không còn có ngươi nữa thì dù cho ngươi có thanh cao trong sạch đến đâu trong mắt hắn đều cũng sẽ chỉ là cặn bã dư thừa.

   Hắn từ trên cao phóng ánh nhìn mỉa mai về phía Ngọc An Lộ, giọng nói lại như lạnh đi vài phần:

   "Ngươi đây là muốn trẫm nhìn thấu cái gì? Nhìn thấu ngươi vì thấy Lan Nhi được sủng mà sinh lòng đố kị, bày mưu hãm hại nàng ấy?"

   Nàng đố kị sao? Nàng bày mưu hãm hại Đường Nhược Lan sao?

   Nực cười biết bao, mỉa mai biết bao!

   Đôi khi chợt nghĩ lại, kí ức cả đời này của nàng, có lẽ chỉ là tấm lưng rộng vững chãi cùng mảnh trường bào trắng bay bay trong gió lạnh kia. Không phải hắn của hiện tại, cũng không phải chốn hậu cung ẩn chứa tột cùng của thối tha cay nghiệt này.

   Khoé môi khẽ run rẩy, hàng mi dài phủ xuống, nàng bật cười thành tiếng.

   "Không sai, độc là do ta hạ..."

   Một câu này của nàng chẳng những không làm Tần Duệ nguôi giận, ngược lại giống như châm thêm hai ngọn lửa vào mắt hắn. Hắn nghiến răng, sải bước tới nắm lấy cằm nàng, dùng sức siết chặt.

   "Ngọc An Lộ, ngươi thế mà lại nhận tội rồi? Được, được lắm. Hay cho một kẻ dám làm dám nhận."

    "Hoàng hậu tâm địa hẹp hòi hạ độc mưu hại Đường quý phi, phạt đến trước đại điện Tông Nhân phủ quỳ xám hối ba ngày ba đêm, không có lệnh của trẫm bất cứ ai cũng không được đem đồ ăn đến cho nàng ta. Kẻ nào dám kháng lệnh, trảm!"

   Không phải là đày nàng vào lãnh cung, cũng không phải là phạt quỳ diện bích xám hối. Mà là muốn nàng ở trước đại điện Tông Nhân phủ giữa gió tuyết quỳ ba ngày ba đêm?

   Mặt Tiêu ma ma cắt không còn một giọt máu. Tính tình Ngọc An Lộ tuy có chút cương liệt, bị người vu oan giá hoạ chẳng những không thanh minh lại còn nhận tội, nhưng hình phạt này là không thể được. Phạt như thế rõ ràng là muốn lấy mạng nương nương của bà!

   "Hoàng thượng, hoàng thượng, xin người minh xét, túi thơm an thần này vốn chỉ có hai chiếc, là hoàng hậu nương nương làm cho chính mình và Hoàng thái hậu. Ngày đó hoàng hậu nương nương cùng quý phi nương nương đến vấn an Hoàng thái hậu, là quý phi nương nương nói mình gần đây mắc chứng mất ngủ, muốn hoàng hậu nương nương đem túi thơm kia tặng cho mình! Xin hoàng thượng minh xét, nương nương nhà lão nô là bị oan, xin Người minh xét!!!"

   Tiêu ma ma một bên rối rít dập đầu van xin, một bên níu lấy ống tay áo Ngọc An Lộ lay lay muốn nàng tự thanh minh.

   Nàng biết phải thanh minh thế nào đây? Nhìn dáng vẻ nộ khí xung thiên của Tần Duệ, nàng chỉ khe khẽ lắc đầu, vỗ nhẹ vào đôi bàn tay có chút thô ráp của Tiêu ma ma như trấn an. Sau đó hướng về phía hắn dập đầu một cái:

   "Thần thiếp tạ bệ hạ tha tội chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net