Chương 7: Định tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cả đời này, ta chỉ ước vào một ngày nào đó giữa muôn trùng mưa giăng sóng vỗ, lại có thể gặp được người bên bờ Vị Thuỷ, để đào hoa lại nở, để tuyết trắng lại bay. Để đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp lại được giữ chặt lấy nhau không buông rời.

×××××

   Thánh chỉ đã ban, chung thân đã định. Ngọc Cảnh Nhân liền chiếu theo quy củ, tất bật chuẩn bị hôn lễ cho đại nữ nhi mà trước nay ông ta không mấy để tâm đến này. Tướng phủ vì lẽ đó cũng nhất thời giống như khoác thêm một lớp xiêm y mới, vô cùng ồn ào náo nhiệt.

   Ngọc An Lộ trong lòng khẽ trút tiếng thở dài, trầm mặc quan sát từng rương gỗ sơn son thếp vàng chứa sính lễ trong cung vừa gửi đến chất đầy cả một sân viện, lại nhìn một đám người như oanh oanh yến yến đang không ngừng vây lấy mình mà buông lời nịnh bợ kia, lòng bất giác lạnh đi vài phần.

   Sính lễ gồm mấy rương kim ngân gấm vóc, kì trân dị bảo. Còn có rất nhiều trâm vàng thoa ngọc, vòng tay phỉ thúy, mã não, đủ loại sắc thái xinh đẹp tinh xảo. Đều là những phục sức thượng phẩm mà trước giờ Ngọc An Lộ chỉ có thể nhìn, không thể chạm đến.

   Còn những người kia ngoại trừ mấy tú nương trong cung cử đến lấy số đo giúp nàng may hỉ phục thì đại bộ phận đều là đệ đệ, muội muội của nàng. Bọn họ do mấy di nương cùng tiểu thiếp trong phủ sinh ra, thân phận không cao, nhưng hiển nhiên cũng giống như Ngọc An Phỉ, trước giờ đều hoàn toàn không để người làm đại tỷ như nàng vào mắt.

   Trước giờ đều là như thế. Chỉ là hiện tại vừa nghe tin Ngọc An Lộ sắp gả vào hoàng thất liền thân thiết mà hạ cố tới căn tiểu viện tồi tàn này thăm nàng.

   Cả một đám người chen chen chúc chúc, đều nói nàng vận khí tốt, cư nhiên có thể lọt vào mắt xanh của Tam điện hạ. Từ nay một bước lên làm phượng hoàng rồi cũng đừng quên chiếu cố tỷ muội trong nhà.

   Thậm chí còn có người không cần đến mặt mũi, từ trong rương sính lễ chọn ra mấy món trang sức, không ngừng xuýt xoa khen đẹp, muốn nàng đem nó tặng lại cho mình.

   Ngọc An Lộ thật vất vả mới có thể tươi cười mà đuổi khéo đám người giả nhân giả nghĩa kia đi. Lại cẩn trọng tiễn mấy vị tú nương rời phủ, sau đó mới nhẹ nhàng thở hắt ra, xoay người muốn trở về trù phòng làm công việc chẻ củi nấu cơm như thường lệ. Nhưng nàng chưa đi được mấy bước thì đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Tiểu Đào từ phía xa hớt hải chạy về.

   Tiểu Đào bé hơn nàng ba tuổi, năm nay vừa tròn mười hai, vẫn còn là một nha đầu chưa trổ mã. Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì chạy quá nhanh mà trở nên đỏ bừng, không nén nổi kích động níu níu lấy cánh tay chủ tử, vừa nói vừa thở hổn hển:

   "Tiểu... tiểu thư..."

   "Xảy ra chuyện gì rồi? Nào, ta giúp em cầm. Từ từ mà nói."

   Khoé môi Ngọc An Lộ cong cong ý cười, cẩn thận đỡ lấy mấy món đồ nha đầu ngốc này vừa mua về. Lại sợ để trì hoãn giờ làm cơm sẽ bị mắng nên hơi hơi hất cằm, tỏ ý muốn hai người vừa đi vừa nói tiếp.

   "Tiểu thư, vừa rồi em ở trên phố mua đồ, gặp được người của Tam điện hạ."

   "A?" Trong lòng khẽ động, nhưng cước bộ vẫn không ngừng lại, chỉ mím mím môi hỏi: "Sau đó thì sao?"

   "Là một tên thị vệ. Nói Tam điện hạ gần đây công vụ bộn bề, không thể đích thân tới gặp tiểu thư. Cho nên liền sai người đưa vật này tới."

   Nói đoạn liền từ trong lồng ngực lấy ra một hộp gỗ nhỏ giao cho Ngọc An Lộ. Lần này cước bộ nàng dừng hẳn, quay người nhận lấy chiếc hộp kia, thận trọng mở ra xem. Bên trong là một túi gấm nhỏ hai mặt thêu hoa tinh xảo chứa một mảnh ngọc bội uyên ương long phụng kết tua rua màu lam. Mà bên dưới túi gấm kia thế mà lại còn có một phong thư.

   Là thư của Tam điện hạ đích thân viết cho nàng.

   Ngọc An Lộ có chút căng thẳng mở thư ra xem, ánh mắt lướt qua từng nét chữ cứng cáp hữu lực. Còn chưa kịp phản ứng gì thêm thì đã nghe thấy tiếng Tiểu Đào sốt ruột hỏi:

   "Tiểu thư... đây... đây là có ý gì?"

   Nhất kiến như cố, Vị Thủy tương phùng là ý gì?

   "Là Tam điện hạ... ngài ấy muốn gặp ta."

   Quả nhiên, hai ngày sau đó trước cửa Tướng phủ liền xuất hiện một cỗ xe ngựa lớn trang nhã.

   Ngọc An Lộ dưới ánh mắt dò xét của người trong phủ vẫn trầm ổn mà nhấc vạt váy dài, cẩn thận giẫm ghế bước lên xe.

   Xa phu đợi cho nàng đã ngồi yên vị bên trong mới ra roi thúc ngựa, cỗ xe không chút xốc nảy một đường đưa nàng hướng về phía sông Vị Thủy mà đi đến.

*****

   Trường An tháng ba, gốc đào già bên bờ Vị Thủy vẫn nở.

   Xa phu cung kính đỡ Ngọc An Lộ xuống ngựa, lại đưa cho nàng một tán ô. Nàng liền gật đầu nói cảm tạ rồi che ô lên đầu, không nhanh không chậm bước về phía người đang đứng dưới mái đình ở cách đó không xa.

   Càng tới gần, tâm tình lại càng trở nên căng thẳng.

   Tần Duệ vẫn như ngày đó thân vận trường bào trắng tuyết, đứng quay lưng về phía Ngọc An Lộ. Bóng lưng thẳng tắp cương nghị cách một màn mưa lộ ra một tầng khí chất xuất thần, cơ hồ trùng khớp với người đã từng lướt qua trong ký ức của nàng.

   Mưa rơi lất phất, nước sông Vị Thủy lăn tăn gợn sóng, từng cánh hoa đào rụng rơi phủ xuống mặt đường.

   Ngọc An Lộ tiến vào trong đình, cẩn thận gấp lại tán ô rồi nghiêng người thi lễ với hắn:

   "Thần nữ Ngọc An Lộ bái kiến Tam điện hạ. Điện hạ vạn phúc kim an."

   Hắn thế nhưng lại không đáp, cũng không quay đầu nhìn lại. Nàng bởi vậy mà đối người sắp trở thành phu quân của mình này tăng thêm vài phần dè dặt cẩn trọng.

   "Ngày đó ở Tướng phủ được điện hạ ra tay tương cứu, tiểu nữ vẫn luôn một lòng mang ơn. Nhưng chỉ sợ chính mình phận hèn sức mọn không có cách gì báo đáp. Điện hạ ngày sau nếu có điều gì cần phân phó, tiểu nữ nhất định sẽ..."

   "Nếu đã như vậy, không bằng lấy thân nàng báo đáp ta đi."

   "A? Lấy... lấy thân..."

   Nàng có chút giật mình, lúng túng nhìn nam nhân trước mặt. Lúc này Tần Duệ lại đột nhiên xoay người.

   Mưa phùn như tơ, đáy mắt hắn ánh lên ý cười ôn nhu sáng lạn:

   "Nàng không phải muốn báo đáp ta sao? Vậy lấy thân báo đáp là được rồi."

   Vừa nhìn rõ khuôn mặt của hắn, Ngọc An Lộ liền sợ ngây người, vô thức thốt lên:

   "Là huynh?"

   Thiếu niên trên núi Nam Sơn ngày đó hiện tại thẳng tắp mà đứng trước mặt nàng. Vẫn một thân cẩm y màu lam nhạt, đầu đội tử ngọc kim quan, chỉ là bên thắt lưng hiện tại lại giống như vô tình mà có thêm một mảnh ngọc bội uyên ương long phụng.

   Mưa xuân lất phất, vạt trường bào trắng nương theo gió mà lay động. Tần Duệ đứng dưới mái đình bên dòng Vị Thủy, tóc đen khẽ phất qua gương mặt tuấn dật đến cực điểm của hắn.

   Hắn cười ôn nhu mà nhìn Ngọc An Lộ, mày kiếm cong cong, bất chợt vươn tay ra, đem nhành hoa đào nhỏ vẫn giấu trong tay áo cài lên tóc nàng:

   "Hoặc nếu nàng không đồng ý, vậy Tần Duệ ngày đó ở trên núi Nam Sơn cũng từng được Ngọc đại tiểu thư nàng ra tay tương trợ... Ơn cứu mạng không thể không báo, nay ta liền lấy thân này làm bằng, nguyện một đời sớm tối bầu bạn cùng nàng, thế nào?"

   Một khắc này, hắn nhìn Ngọc An Lộ ở trước mắt mình lúng túng cúi thấp đầu, ý niệm trong lòng lại càng trở nên kiên định đến cố chấp. Hắn muốn đưa nàng rời khỏi Tướng phủ, muốn dùng toàn lực mà che chở cho nàng, một đời một kiếp bảo hộ nàng chu toàn.

   Cho dù là vật đổi sao dời, sơ tâm vĩnh viễn cũng sẽ không hề thay đổi. Cứ thế nắm lấy tay nàng, cùng trải qua một đời an yên vui vẻ, tận cho đến lúc đầu bạc răng long.

   Chỉ là hắn không ngờ tới được, thì ra thế gian này sẽ còn có một màn bi kịch như thế. Một loại bất hạnh vì được sinh ra trong gia đình Đế vương.

   Bất hạnh bởi dù hắn không được người trọng dụng, dù hắn vô dục vô cầu thì chung quy vẫn không thoát khỏi số mệnh bị cuốn vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị.

   Để rồi tháng năm vần vũ kiếp người, sơ tâm cứ thế bị từng trận từng trận gió tanh mưa máu rửa trôi mất.

   Để rồi một ngày kia hắn bất chợt nhìn lại, chỉ thấy hai bàn tay mình nhuốm đầy máu tươi của nàng.

   Vị Thủy sóng xô, đào hoa rơi lả tả. Một khắc này, cả một đời của hắn vĩnh viễn cũng không thể quay trở về được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net