Chương 6: Thánh chỉ ban hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đó là lần đầu tiên hắn thấy Ngọc An Lộ cười, nụ cười có phần yếu ớt như đoá linh lan trong gió khắc sâu vào trong tâm trí hắn cả một đời. Tận cho đến khi hắn chết đi.

×××××

   Chờ đến khi hắn tỉnh dậy đã là hai ngày sau đó. Ánh mặt trời len theo những khe hở trên vách đá chiếu rọi vào bên trong sơn động.

   Hắn hơi nhíu mày, chống người ngồi dậy, phát hiện mấy vết thương trên thân đã được người nào đó xử lý rất cẩn thận. Từng vòng từng vòng băng vải màu xanh tỉ mỉ quấn qua che kín miệng vết thương, còn có mùi thảo dược nhàn nhạt.

   Lại đưa mắt nhìn qua Ngọc An Lộ đang ngồi tựa đầu ngủ quên bên cạnh giường đá. Nàng ngũ quan thanh tú tinh xảo, thần thái ung dung, mũi cao thẳng, đôi môi anh đào chúm chím, hai hàng mi cong dài chập chờn như cánh bướm. Da nàng rất trắng, có lẽ nàng vốn đã trắng như thế, cũng có lẽ là do nhiều năm chịu cực khổ. Tựa như một đóa linh lan trong gió, dịu dàng thanh nhã.

   Hắn nhìn nhìn, trong lòng khẽ động, bất giác muốn vươn tay ra chạm vào tóc nàng.

   Cánh tay vừa mới vươn ra được một nửa bỗng khựng lại giữa không trung. Bởi vì người vốn đang say ngủ kia đã thức dậy, mở to đôi mắt mềm mại mông lung mà nhìn hắn.

   Hai ngày này hắn bởi vì bị trọng thương mà sốt cao không ngừng. Ngọc An Lộ chỉ còn cách cắn răng kéo theo cái chân đau vào rừng hái thuốc, sau đó lại chật vật trở về. Cứ thế đêm ngày đều thức bồi bên cạnh chăm sóc cho hắn. Mãi đến gần sáng hôm nay mới kiệt sức mà ngủ thiếp đi. Hiện tại vừa tỉnh dậy việc đầu tiên nàng làm lại là vươn tay ra sờ vào trán người kia, sau khi xác định được hắn không còn sốt nữa mới nhẹ nhàng thở hắt ra, xoay người về phía bàn đá lấy bát nước cùng một ít trái cây rừng nàng hái được đặt vào tay hắn.

   Thiếu niên nhìn một cảnh này, đáy lòng liền như có một dòng nước ôn tuyền chảy qua.

   Hai người ở trong sơn động nghỉ ngơi dưỡng sức thêm mấy canh giờ, sau đó mới quyết định lên đường về kinh thành. Lại bởi vì không có cách nào xác định được đám hắc y nhân kia có còn mai phục truy sát hay không nên liền chọn đường núi mà đi.

   Ngọc An Lộ lúc nhỏ có theo mẫu thân học y thuật, vốn có thể tự chữa lành chân mình. Nhưng là mấy ngày này nàng chật vật chăm sóc cho một người bị thương, chân phải vận sức quá nhiều nên thảo dược đắp vào hầu như đều không có tác dụng, rốt cuộc đau tới mức không đi nổi nữa.

   Thiếu niên kia liền dứt khoát ngồi xuống, nói muốn cõng nàng.

   Mà nàng là thân nữ nhi vốn dè chừng chuyện lễ tiết. Nhưng dưới tình thế bắt buộc cũng chỉ còn cách gật đầu thuận theo.

   Chặng đường về kinh này rất dài, một người bị thương cứ thế cõng một người bị trật chân, vững vàng mà tiến về phía trước.

   Ngọc An Lộ không hỏi tên hắn. Nàng chỉ đơn thuần xem mọi chuyện như bình thủy tương phùng. Nhưng thiếu niên sớm đã biết thân thế nàng kia trái lại hướng nàng không ngừng thao thao bất tuyệt mà hỏi.

   "Nha đầu, nàng tên là gì?"

   "Ta họ Ngọc, tên gọi An Lộ."

   Sương sớm đầu cành, một đời an yên. Nhưng cả đời này của nàng liệu thực sự có thể có lấy một ngày an yên hay không?

   Đáy lòng nàng nén xuống một tiếng thở dài, lại nghe thiếu niên kia nói tiếp:

   "Vậy ta liền gọi nàng là Ngọc Nhi nhé, được không?"

   "Được."

   "Kỳ thực ta có chút không hiểu. Một cô nương như nàng không ở trong kinh thành lại một mình chạy đến Nam Sơn làm gì?"

   "Ta đến viếng mộ mẫu thân. Không nghĩ tới còn chưa kịp rời đi thì đã thấy huynh..."

   "Còn có, nàng rõ ràng không biết võ công có đúng không? Sao lúc đó phóng ra ám khí lại có thể cường hãn còn chuẩn xác như thế?"

   " ... "

   "Ta để ý sắc mặt đám hắc y nhân kia, hình như rất đau."

   Ngọc An Lộ bất giác bật cười, tiếng cười ngân vang trong trẻo. Nàng lấy cây nỏ gân hổ ra từ trong tay áo, khua khua trước mặt hắn:

   "Nào có ám khí gì. Huynh xem, ta là dùng cái này. Có phải hay không rất lợi hại a?"

   "Một tiểu cô nương như nàng sao lại mang theo vật này bên mình?"

   "Ta từ nhỏ xuất thân bần hàn, mẫu thân thật vất vả mới có thể để ta không bị đói. Ban đầu hai người bọn ta cách mấy tháng mới có thể ăn một miếng thịt nhỏ. Về sau mẫu thân lâm trọng bệnh gia cảnh lại càng khó khăn, một vị bá bá tốt bụng trong thôn làm giúp ta cái nỏ này."

   " ... "

   "Ta liền tự mình luyện tập, luyện mãi luyện mãi, cuối cùng cũng có thể bắn rơi mấy con ma tước mang về nấu cháo cho mẫu thân ăn. Rồi cứ thế dần dà luyện ra một tay thiện xạ, cây nỏ này hiển nhiên cũng trở thành vật phòng thân của ta."

   Thiếu niên trầm tư không đáp, chỉ nhẹ nhàng quay sang, lặng im mà ngắm một nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng. Đó là lần đầu tiên hắn thấy Ngọc An Lộ cười, nụ cười có phần yếu ớt như đoá linh lan trong gió khắc sâu vào trong tâm trí hắn cả một đời. Tận cho đến khi hắn chết đi.

   Bước chân hắn trầm ổn, bờ vai lại rất rộng, ấm áp, vững chãi còn mang theo chút tư vị thân thuộc. Có lẽ vì mấy ngày qua lao lực quá độ, nàng bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

*****

   Ngọc An Lộ cũng không nhớ rõ ngày đó chính mình làm thế nào quay về được tướng phủ. Chỉ là, chỉ là không lâu sau đó, trong cung cự nhiên lại truyền đến một đạo thánh chỉ ban hôn cho nàng cùng tam hoàng tử!

   Loại chuyện này với phu phụ Ngọc Cảnh Nhân mà nói hoàn toàn không có nghĩa lý gì. Bất quá chỉ là đem kẻ dư thừa trong phủ mình gả cho một tên hoàng tử không chút địa vị cùng thực quyền mà thôi. Hoàn toàn không thể trục lợi.

   Mà thánh chỉ vừa ban ra, Ngọc An Lộ liền bị doạ tới mức ngây người. Nàng ngồi trong tiểu viện tồi tàn của mình, đầu ngón tay khẽ chạm vào vạt trường bào mà ngày đó Tần Duệ lưu lại.

   Nam nhân đó với nàng vốn dĩ không hề quen biết, lại từng thay nàng đỡ một đòn roi của Diệp Tố Ngôn.

   Cũng chính là nam nhân đó không ngại nàng một thân đầy máu bẩn, dưới ánh mắt khinh mạn của hai mẫu tử Diệp thị, một đường vững vàng ôm nàng rời đi.

   Đất trời mù mịt, tuyết lạnh thấu xương. Một khắc kia Ngọc An Lộ không thấy rõ gương mặt hắn, chỉ mơ hồ nhớ được đường nét khuôn cằm cương nghị cùng lồng ngực ấm áp thoang thoảng hương lục trà.

   Tầm mắt nàng bất giác hướng về phía cửa vào tiểu viện, nhớ tới một trời đào hoa bay loạn, hắn xoay người rời đi, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, tuấn dật đến cực điểm.

   Hắn, là thần, là ân nhân cứu mạng mà nàng chưa kịp báo đáp.

  Nhưng là một đạo thánh chỉ kia, làm sao có thể...

   Mấy năm qua nàng đều an phận mà sống như một hạ nhân, rất ít khi xuất đầu lộ diện. Bởi vậy người bên ngoài đều cho rằng đích nữ Ngọc An Phỉ kia mới chính là đại tiểu thư tướng phủ. Những người biết được tên nàng, thậm chí là sự tồn tại của nàng vốn dĩ không nhiều.

   Vậy mà hiện tại, trên thánh chỉ kia lại chỉnh chỉnh tề tề mà đề ra tám chữ: Tướng phủ đại tiểu thư, Ngọc An Lộ.

   Bên ngoài mưa xuân rơi lất phất, trong viện thiếu nữ khẽ khàng ôm một mảnh trường bào trắng tuyết vào lòng. Nghĩ đến việc một đạo thánh chỉ kia có thể là do Tam điện hạ tự mình đến cầu Thánh thượng ban hôn mà thất thần rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net