Hồi thứ ba mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ ba mươi

Băng qua dãy hành lang trở lại đường cũ, bọn họ lại một lần nữa đội lên đấu lạp phủ lụa dài, cười đùa bỏ rơi truy binh phía sau, tay trong tay hướng tới thanh lâu mà Bách Hồ đã đặt trước đi đến.

Bọn họ tựa đứa nhỏ vừa thành công bày trò đùa dai, ý cười khó nhịn, tim đập dồn dập.

Quẹo qua vài ngõ nhỏ khúc khuỷu, một tòa thanh lâu kiến trúc tráng lệ, phía trên treo thật nhiều đèn lồng đủ màu sắc chậm rãi hiện ra ngay trước mắt.

Sắc trời đã tối hẳn, hàng loạt chiếc đèn lồng màu khẽ lay động theo gió. Vàng, tím, xanh lá...Từng cái đèn lồng mang đủ loại sắc thái, xếp so le xen kẽ lẫn nhau, nhưng không hề cảm thấy hỗn loạn thô ráp, ngược lại càng tăng thêm bầu không khí huyền huyễn, như một quỷ thành xinh đẹp.

Bạch Khuê thật vất vả mới từ trong hơi thở kiều diễm của tòa lầu các này hoàn hồn, quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt của Bách Hồ.

Trong ánh sáng mơ màng, thân ảnh Bách Hồ phản quang ngoái đầu lại nhìn nàng.

Thiếu niên vẫn đang cầm chặt tay nàng, chớp mắt cười yếu ớt, một bên dẫn đường, một bên thường thường ngoái đầu lại nhìn nàng, thưởng thức phản ứng tán thưởng của nàng. Bộ dạng nổi lên một chút bừa bãi đắc ý, như muốn thỉnh cầu ban thưởng.

Thi thoảng, Bách Hồ lại khẽ chớp mắt, mang theo nụ cười mê hoặc, khiến hai gò má Bạch Khuê nóng lên, khiến cho nàng nhớ tới bên trong Bách Hồ đã là một thanh niên trưởng thành. Nhưng thi thoảng, Bách Hồ cũng có thời điểm cao ngạo rực rỡ như một con khổng tước đang khoe lông vũ, làm cho Bạch Khuê nhịn không được bật cười, muốn cùng thiếu niên này điên cuồng chơi đùa đến mệt lã mới thôi.

Mẫn Thượng Hiên luôn nói, Bách Hồ có nhân cách phân liệt. Nhưng kỳ thật, nàng rất thích bộ dạng trang mô tác dạng cùng tiêu sái không kiềm chế được đó của hắn.

Tựa như giờ phút này, bị Bách Hồ một đường kéo chạy đông chạy tây, Bạch Khuê thật sự cảm thấy vui vẻ.

Khóe miệng mang theo ý cười ấm áp, Bạch Khuê rũ mi nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy tay mình của thiếu niên nọ. Các đốt ngón tay rõ ràng, cùng với móng tay được gọt giũa gọn gàng sạch sẽ, rốt cuộc vẫn đem nghi vấn luôn trú ngụ trong lòng hỏi ra khỏi miệng.

"Bách Hồ, nghe nói ngươi hay mặc nữ trang ra ngoài, chuyện này là sao?"

Trong nháy mắt, Bạch Khuê rõ ràng nhìn thấy Bách Hồ đang đi ở phía trước mãnh liệt chấn động.

Thiếu niên dừng lại cước bộ, ý cười cứng ngắc treo tại khóe miệng, kinh sợ quay đầu lại nhìn nàng.

Hai người cứ như vậy đứng ở một con hẻm hẻo lánh, cách đại môn của thanh lâu xinh đẹp kia chừng mười bước. Ánh sáng vàng nhạt của đèn lồng mông lung lay động, rơi rớt tại trên mặt hai người, khiến khuôn mặt bọn họ càng thêm sâu lắng, cũng khiến bầu không khí xung quanh càng thêm cổ quái trầm mặc.

"Tỷ tỷ, thì ra là ngươi đã biết a?" Bách Hồ ánh mắt mơ hồ, ha ha cười nói.

Bạch Khuê cũng mỉm cười:

"Khắp giang hồ đều biết không phải sao?"

"Chuyện này...kỳ thật có chút khó giải thích. Nhưng tỷ tỷ nhất định phải tin tưởng, tuy có những tình huống đặc biệt ta mặc nữ trang đi ra ngoài tiêu khiển, nhưng thực sự chỉ yêu thích nữ nhân, trăm ngàn lần đừng hiểu lầm."

Bách Hồ một bên không ngừng mở miệng liến thoắng giải thích, một bên dắt tay Bạch Khuê, dẫn nàng tiến vào tòa thanh lâu ẩn mật, yên tĩnh mà xinh đẹp kia. Thiếu niên cất lên thanh âm ấm áp, thì thầm bên tai nàng, thuyết minh về lai lịch của thanh lâu này. Bạch Khuê vừa nghe vừa lơ đãng ngắm nhìn chung quanh.

Rất nhanh, nàng liền phát hiện, thanh lâu này không giống với những thanh lâu khác.

Những cô nương cùng với gã sai vặt bên trong, người người đều làm ra bộ dạng phục tùng thu mắt, cung kính không dám nhìn người tới. Thân thủ của hộ vệ canh canh gác cạnh cửa cùng tuần tra xung quanh cũng rất cao. Quả đúng như Bách Hồ nói, đây rõ ràng không phải một thanh lâu tầm thường.

Đây là thanh lâu sở hữu những kỹ nữ thượng đẳng, cũng có tính chất ẩn nấp rất cao, là loại thanh lâu mà đám quan to quyền quý cùng nhân sĩ ma giáo yêu thích nhất.

Từ góc tối trong đại sảnh, một vị kỹ nữ khoác một thân váy lụa mỏng cung kính đi đến, sau khi Bách Hồ lộ ra Thần Chú Ấn Khuyển Cung của mình, liền cầm theo một chiếc đèn lồng màu vàng, quay trở lại hành lang dài dẫn đường.

Xem ra, trong thanh lâu này Nguyệt Trầm Điện cũng có chen vào một chân. Bạch Khuê trầm mặc trong lòng. Còn thật không sai a! Bản thân nàng năm đó tại sao không ngờ đến chuyện này.

Biết nàng lại phân tâm, Bách Hồ khẽ kéo Bạch Khuê kề sát lại bên người mình, cúi đầu nở nụ cười nghiền ngẫm.

Trong hành lang dài âm u, chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn lồng rung rung lay lắt, bốn phía không một tiếng động. Nàng ngẩng đầu nhìn Bách Hồ, bỗng nhiên nảy sinh ảo giác như thiếu niên yêu nghiệt này đang mang nàng hành tẩu giữa U Minh Giới.

"Mười năm trước, sau khi ngươi chết, vài người chúng ta đều chia nhau lĩnh nhận di vật của ngươi." Thiếu niên đem ánh mắt thả lại phía trước, nhẹ giọng nói, tựa hồ đang lâm vào trong hồi ức.

"Đinh Triết Tương lấy chủy thủ cùng mấy khối ngọc thạch chưa vỡ bên người ngươi. Mẫn Thượng Hiên cái gì cũng không lấy, chỉ lưu lại bức tượng ngươi vì hắn làm ra cùng Hàn Sắt Song Câu. Còn ta và Phùng Thi Thúy thì chia đôi y phục cùng trang sức của ngươi. Dương Thư Ngạn để cho chúng ta lấy đi bao nhiêu thì lấy. Tất cả những thứ còn lại thì đều giữ nguyên tại biệt viện của ngươi. Sau khi hắn tiếp nhận chức vị Cung Chủ Khuyển Cung, vẫn tiếp tục ở lại chỗ đó."

"Trước khi Dương Thư Ngạn khôi phục thân phận tự do rời khỏi, vẫn luôn chiếu cố Khuyển Cung, luôn ở tại biệt viện của ta sao?"

"Đúng vậy."

Một cỗ trầm trọng khó có thể hình dung bắt đầu trào dâng trong lòng. Bạch Khuê cúi đầu, nhìn dãy hành lang dài được lát bằng nhiều tấm ván gỗ quý báu, trong lòng lại đang tưởng tượng ra cảnh Dương Thư Ngạn một thân một mình ở tại biệt viện mà nàng ở trước kia.

Dương Thư Ngạn thật sự đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Mà bản thân nàng, cũng không nên oán hắn nữa.

Không nên tiếp tục ích kỷ, mưu tính đem hắn trở về bên người mình.

Bọn họ đi rất chậm. Tiểu kỹ nữ giống như cũng e sợ đánh gãy tâm tình của bọn họ, cước bộ vẫn luôn chậm rãi tiêu sái. Nhưng mặc dù Bạch Khuê đang đi ở trong hành lang dài tối đen, trong lòng lại đang bị quang ảnh sáng lạn ngày xưa vây quanh - những tháng ngày từng cùng Dương Thư Ngạn chậm chạp trèo lên đỉnh núi ngắm trăng, ngắm cả một mảnh sơn cốc thâm trầm cùng trung nguyên bát ngát, hoặc giả trang thành thường dân cưỡi ngựa vào thành, tại ngày mưa ngồi đối diện nhau trong trà quán, yên lặng tĩnh tâm phẩm trà, nghe thuyết thư kể những câu chuyện thần thoại, không đâu ra đâu.

Một cỗ cay nóng đảo quanh hốc mắt, Bách Hồ bên cạnh vẫn nắm chặt tay nàng.

Bỗng nhiên, Bách Hồ dừng lại cước bộ. Bạch Khuê ngẩng đầu lên, phát hiện bọn họ đã đến khách phòng, mới nở nụ cười nhìn về phía Bách Hồ:

"Nơi này đúng là thoải mái rộng rãi, nhưng ca cơ lẫn vũ cơ đâu?"

"Bách Hồ, ngươi thật sự là càng sống lâu càng trẻ con." Nàng cười nhạo hắn.

"Đương nhiên là chờ hai chúng ta tâm sự xong, các nàng mới được tiến vào trợ hứng!"

Dứt lời, Bách Hồ liền kéo Bạch Khuê bước đến bàn đồ ăn cùng rượu ngon đã chuẩn bị tốt từ sớm ngồi xuống, mỉm cười xinh đẹp nhìn nàng, nhẹ nâng ống tay áo, thanh tao lịch sự châm rượu cho Bạch Khuê.

Trong phòng, mỗi một góc đều có một cây đèn lồng tản ra ánh sáng vàng kim yên tĩnh, làm cho tiếng vang của rượu rót vào cốc sứ càng phá lệ rõ ràng.

Đánh giá góc cạnh khuôn mặt của thiếu niên, Bạch Khuê nở nụ cười nhẹ, không quên nhắc lại chủ đề hai người vừa thảo luận.

"Cầm y phục của ta, người bình thường hẳn là nên cất giữ kỹ càng tại trong tủ đi? Nhưng nghe giang hồ đồn đại là, những món đồ ngươi thích mặc nhất kia, giống như đều là của y phục của ta?" Bạch Khuê chọc ghẹo hắn.

Bách Hồ lại bật cười, hào phóng thừa nhận, cộng thêm nịnh nọt nói:

"Ta thích sự cuồng vọng, không ngại cái nhìn của người khác của tỷ tỷ, bất luận là hoa y lụa mỏng lộ vai hay lộ đùi vẫn mặc rất tự nhiên tiêu sái, đương nhiên không thể để cho y phục của tỷ tỷ bị mai một tại trong tủ được."

"Nói thật đi Bách Hồ, rốt cuộc vì sao ngươi muốn mặc nữ trang?"

Thấy Bạch Khuê vẫn cường ngạnh chống quai hàm, điềm tĩnh hỏi hắn, trong miệng Bách Hồ rốt cuộc không còn đầy hồ ngôn loạn ngữ, tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ nữa, cuối cùng cũng chịu khôi phục trở lại bộ dạng âm tình bất định mà Bạch Khuê quen thuộc, quay đầu nhìn nàng.

"Bởi vì ta rất nhớ ngươi, Bạch Khuê." Bách Hồ cúi đầu gọi tên nàng, rũ mi nhìn rượu trong ly, khóe miệng mang theo nụ cười tự giễu yếu ớt.

"Khi thấy những y phục cùng trang sức kia bị đặt tới một góc, còn ngươi thì thê thảm nằm ở cuối mật thất, ta cảm thấy rất khó chịu."

"Cho nên, ngươi mà bắt đầu mặc y phục của ta?"

"Đúng vậy." Bách Hồ cười khẽ đáp.

"Một ngày nọ, ta đột nhiên nổi lên ý muốn mặc vào hoa y cùng trang sức của ngươi, cho đến khi đứng ở trước gương, lại phát hiện bản thân kỳ thật rất thích hợp."

Bạch Khuê cười lớn:

"Thật đúng là tự kỷ không đường về nha!"

Bầu không khí tích tụ giống như tản ra một chút. Trong ngọn đèn mờ nhạt, hai người cầm lấy đôi đũa dài, bắt đầu dùng cơm.

Cá lóc hấp, đậu phụ chiên, sườn heo xào chua ngọt, canh măng sườn non...Đều là những món đơn giản mà Bạch Khuê yêu thích, không khỏi uống thêm vài chén lớn canh măng non mềm ngon miệng kia.

Trò chuyện một hồi, nàng bỗng nhớ tới có điểm không đúng.

"Thời điểm lúc ta còn sống, người giang hồ đều cảm thấy ngươi là nam nhân, sao hiện tại một đám đều thay đổi cách nhìn như vậy?"

Nghe được câu hỏi này, Bách Hồ cười nhạt.

"Đám ngu ngốc đó cho rằng trước kia là vì ta còn ở nhỏ, muốn giấu diếm giới tính thật với mọi người mới mặc nam trang. Sau khi ta dần dần trưởng thành lại đổi sang mặc nữ trang, cho nên thái độ một đám đều thay đổi."

Uống vào miệng một hớp canh măng, thiếu niên tiếp tục kinh bỉ nói:

"Đám hiệp khách hoặc nhóm lão đầu kia, động một chút liền đỏ mặt xấu hổ. Nhóm nữ hiệp thì coi ta thành cái đinh trong mắt, là hồ ly tinh dụ dỗ người, ác độc đến cực điểm. Rõ ràng mấy lần ta nhuộm tóc, mặc nam trang đi ra ngoài thăm dò địch tình, bọn họ đều thẹn thùng, ôn nhu như nước."

Nhuộm tóc, mặc nam trang đi ra ngoài thăm dò địch tình? Bạch Khuê ngơ ngác dừng lại động tác gắp rau.

Gia hỏa Bách Hồ này thật sự là bách biến, đa tài đa nghệ nha!

"Mới đầu, ta mặc vào nữ trang, đeo lên vài cái trang sức có tua rua phủ xuống để ngụy trang thành tóc dài, chỉ đơn thuần vì muốn mặc y phục của ngươi, để chúng nó không bị ủ bụi sâu mọt. Nhưng là dần dà, càng lâu ngày ta càng phát hiện, mặc nữ trang có thể cho ta chứng kiến được một thế giới hoàn toàn bất đồng."

Bạch Khuê tò mò hỏi:

"Tỷ như...?"

"Sau khi mặc nữ trang, ta liền rõ ràng nhận thấy, nhân gian đúng là trông mặt mà bắt hình dong." Thiếu niên tươi cười híp mắt nhìn Bạch Khuê, lại rót đầy rượu cho nàng.

"Mang theo hảo túi da ra phố, cùng mang theo bộ dạng quái vật xấu xí lúc trước ra phố, làm cái gì cũng vĩnh viễn không có cùng kết quả. Cho dù là làm chuyện xấu, thái độ của người khác đối với ta, đều khác biệt rất lớn."

Hiểu được Bách Hồ đang nói cái gì, nàng chậm rãi gật đầu, đem ly rượu để sát vào bên miệng nhấp một hớp:

"Ý ngươi là...khi lấy chân diện mục ra cứu giúp thanh niên thiếu niên, sẽ bị mắng là yêu nữ, nhưng khi che mặt cứu giúp lại được gọi là tiên cô, là nữ hiệp, đúng không?" Bạch Khuê tự giễu, lấy kinh nghiệm của bản thân ra nêu ví dụ.

"Còn có, cho dù thật diễm lệ hay là thật xấu xí, đều có thể khiến người ta nổi lên ý định tới thương tổn ngươi." Bách Hồ nhún vai, rất không cho là đúng.

"Nhưng rõ ràng đều là cùng một người, không phải sao?"

Nhìn bộ dạng chế ngạo khinh thường của thiếu niên, đã uống vài cốc rượu nhạt vào bụng, Bạch Khuê chợt cảm thấy thú vị, cười khanh khách.

"Còn nói như vậy? Gia hỏa nhà ngươi cũng đã từ trong tay đám đại hiệp, thiếu hiệp ái mộ ngươi kia đạt được không ít ưu việt, không phải sao?"

Đang cười, nàng chợt có chút bất bình nói:

"Rõ ràng năm đó ta đều bị người người kêu đánh, ngươi dựa vào cái gì được hoan nghênh như vậy!?"

Cặp mắt hoa đào xinh đẹp của thiếu niên khẽ nheo lại, cười đến lộ ra răng nanh nho nhỏ:

"Đó là do bọn họ vụng về, không biết tỷ tỷ tốt, mới có thể mê mẩn túi da của ta, lại đối tỷ tỷ đuổi tận giết tuyệt."

Mỗi khi hắn nở nụ cười, bên má lại xuất hiện lúm đồng tiền, tựa như một đóa hoa anh túc, đem vẻ kiều diễm của yêu nghiệt bày ra vô cùng nhuần nhuyễn. Thiếu niên cất lên thanh âm mê hoặc người, gọi ca cơ cùng vũ cơ tiến vào. Hai người yên tĩnh ngồi xem một hồi, liền tự mình ra sân, theo tiếng đàn sáo của nhạc công, triển lãm cho nhau những vũ bước đã học được. Lại phát hiện, vũ đạo mà Bạch Khuê học được từ nhóm thanh lâu tỷ muội lúc trước, Bách Hồ đã sớm nhuần nhuyễn.

Gia hỏa yêu sĩ diện này, rõ ràng đang cùng nàng múa mị vũ, lại cố ý bày ra phong thái anh khí mê hoặc người, vừa cứng lại vừa mềm, cho dù là quyến rũ khom lưng, cũng làm cho Bạch Khuê nhìn ngây người.

Bỗng nhiên, nàng chợt hiểu rõ vì sao các cô nương giang hồ khi nhắc tới Bách Hồ, đều phải gọi hắn là "hồ ly tinh dụ dỗ người chết tiệt của Nguyệt Trầm Điện".

Bách Hồ một khi thật sự nghiêm túc, vô luận là nam hay nữ, muốn không quỳ gối tại dưới áo bào của hắn, quả thật rất khó khăn.

"Ngươi mau dạy ta cách quăng mị nhãn a!" Bạch Khuê kéo hắn. Cảm giác say say làm nội tâm của nàng nhảy nhót.

"Bách Hồ, gia hỏa nhà ngươi thật sự quá lợi hại. Ta xem qua nhiều vũ cơ như vậy, còn chưa gặp được ai cảnh đẹp ý vui như ngươi!"

"Ta nào có quăng mị nhãn. Ta còn cần đến loại kỹ năng thấp kém kia sao?" Bách Hồ kiên quyết phủ nhận.

"Tỷ tỷ, ngươi đừng ngậm máu phun người."

Nghe thấy Bách Hồ gọi nàng là "tỷ tỷ", Bạch Khuê liền biết gia hỏa này tuyệt đối là muốn giấu nghề, cực kỳ không cam lòng, cưỡng chế quấn quít lấy Bách Hồ, muốn hắn nhất định phải dạy nàng.

Giữa vũ cơ cùng ca cơ vờn quanh, hai người mang theo nụ cười lẫn nhau khởi vũ, múa từ những vũ bước cũ kỹ mười năm trước Bạch Khuê dạy Bách Hồ cho đến những vũ bước mới mẻ mà mới hôm nay Bách Hồ dạy Bạch Khuê. Sau đó, không biết từ thời điểm nào, vũ cơ cùng ca cơ bên cạnh đều thành vật bài trí.

Bọn họ không lại nhìn vũ cơ đứng đầu hiến vũ nữa, cũng đem nhạc công đang đệm nhạc làm bối cảnh, chỉ khắng khít nhìn nhau, hăng say cùng múa.

Bách Hồ tựa như tu la hại nước hại dân, thật sự hiểu được cách dẫn dụ, làm cho người ta chìm đắm, cũng tựa như một cây thuốc phiện xinh đẹp nhưng mang theo kịch độc, một khi dính vào, liền khó có thể bứt ra siêu thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net