Chapter 2: I love you, don't you know that?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói là vậy, nhưng làm là chuyện khác.

Thứ tình cảm này, cậu vẫn chưa thể ngắt được. Và khốn nạn thay, nó còn đang nở rộ mới chết chứ!

Từng điều anh làm, từng câu anh nói, đều chỉ làm cậu thấy yêu anh hơn trước. Yêu đến phát điên, phát rồ.

Anh thích bóng bay? Cậu cũng bắt đầu thích bóng bay, mặc dù nó thực sự vô nghĩa.

Anh ghét trẻ con? Không sao, cậu cũng vậy. Chúng thật phiền phức, nhỉ?

Anh thích kẹo? Cậu tập ăn kẹo. Ngọt quá. Thận vẫn ngon hơn.

Nhưng cậu vẫn ăn. Những viên kẹo đa sắc được hàm răng trắng nghiền nát rồi chui xuống dạ dày. Ngọt quá. Nó không hợp với cậu. Nhưng cũng khá ngon, vì anh thích nó mà, nhỉ?

Kẹo cứng có vẻ không hợp với cậu, không sao, cậu ăn chocolate. Vị đắng này có vẻ ngon hơn. Ít ra là đỡ hơn.

Bóc lớp giấy bạc của thanh chocolate đen, để lộ thứ kẹo màu nâu sậm toát ra hương cacao và sữa ngọt ngào quyến rũ. Cắn một miếng to, vị đăng đắng, ngòn ngọt quyện vào nhau. Ngon thật, cơ mà vô vị quá. Cậu chẳng hiểu nổi Sally và anh nghĩ gì, chocolate, đối với cậu chẳng khác gì nhai một đống giấy nháp có vị trong khoang miệng.

Tởm, tởm quá.

Nhưng cậu vẫn tiếp tục ăn, tiếp tục nhai đống giấy nháp vô vị mà dân hảo ngọt vẫn ca ngợi là "tuyệt phẩm".

Rồi, trời chẳng phụ lòng người, trong lúc cậu đang cố gắng ăn nốt cái thanh mà mọi người gọi là "tuyệt phẩm" kia, thì Laughing Jack có đi qua.

"Cậu cũng thích chocolate à?" Laughing Jack ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Nói gì thì nói, anh chưa thấy Eyeless Jack ăn đồ ngọt hay bất cứ thứ gì ngoài thận và vài món nội tạng người cả. Vậy nên việc cậu ta ăn chocolate đúng là thực sự kì lạ.

"À, ừm, tôi cũng có thích chúng... Một chút..." Cậu ngập ngừng. Quái, khả năng ngôn ngữ của cậu cứ trước mặt anh là bay đi hết?

"Ồ, vậy ư?" Anh thực sự ngạc nhiên. Có chút thích thú, tại sao nhỉ?

"Ừ." Cậu gật đầu, cắn nốt miếng kẹo cuối cùng.

"Tuyệt!" Anh bật cười. "Cho cậu này!"

"Hả?" Eyeless Jack giật mình, đón lấy bịch macaron anh đưa. Thơm quá.

"Nhớ ăn nhanh nhé, macaron không để được lâu đâu!" Anh nháy mắt với cậu. "Và nhớ giữ bí mật, túi macaron đấy là của Splendorman cho Sally đấy!"

"A, cảm ơn." Cậu giật mình, trái tim như hẫng một nhịp. Chết tiệt, tại sao chứ? Tại sao anh cứ cho cậu hi vọng rồi để làm cậu đau như thế chứ? Cậu không cam lòng!

"Thôi, tạm biệt nhé!" Laughing Jack lập tức chạy đi, cậu tự hỏi, anh đi đâu vậy?

Đợi cho anh đi xa, cậu lấy ra một chiếc bánh. Mùi thơm ngọt ngào tấn công lấy khứu giác cậu. Khẽ cắn một miếng, ngọt thật.

"Ngon quá." Cậu lẩm bẩm. Biết là sai, biết là tội lỗi, nhưng sao lại ngọt ngào như vậy?

"Không biết macaron giữ được bao lâu nhỉ...?" Tiếp tục lẩm bẩm.

Cậu chợt nghĩ, nếu ngày đó cậu không bị hiến tế thì sao?

Cậu sẽ được trải qua tuổi thanh xuân như bao con người khác. Cậu sẽ được gặp gỡ như con người mới, đi đến những nơi mới. Chứ không phải ru rú ở đây trốn tránh cảnh sát, gặp những kẻ sát nhân hàng loạt.

Tại sao? Tại sao cậu lại chọn con đường này nhỉ? Tại sao lại là kẻ sát nhân? Tại sao chúng lại chọn cậu? Tại sao? Tại sao lại là cậu?

Nếu cậu không bị lũ chó đấy hãm hại, nếu cậu thông minh hơn chút nữa, nếu cậu mạnh mẽ hơn, nếu...

Nhưng nếu mãi mãi chỉ là nếu, nó chẳng phải sự thật. Nhưng cậu không hối tiếc, cậu không hối tiếc về những việc cậu đã làm. Cậu không hối tiếc khi giết lũ khốn đó.

Vả lại, nếu không như vậy, cậu sẽ chẳng biết được thận sẽ ngon thế nào! Hay là do thể chất của cậu thấy đổi nhỉ?

Khi còn sống, cậu từng ăn thận nấu chín một lần. Và nó chẳng ngon chút nào. Mà giờ đây, cậu YÊU thận. Vị ngòn ngọt, beo béo và tanh như tan chảy trên đầu lưỡi. Hoặc là chỉ cậu thấy thế thôi.

Và cậu cũng không thể yêu anh.

Cậu biết là cậu ngu xuẩn, cậu biết cậu ảo tưởng, cậu biết rằng tất cả sẽ mãi chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ xa thật xa. Cậu biết chứ?

Nhưng...

Cậu vẫn mãi chẳng thể hết yêu anh.

Eyeless Jack, tên sát nhân bệnh hoạn bị truy nã gắt gao, giờ đây lại quằn quại trong mối tình đơn phương ngu xuẩn của mình với một tên sát nhân đồng giới.

Thật là trớ trêu thay...

_EndChap_

A/N: Chất lượng giảm đi rõ rệt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net