Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta bốn tuổi, tiên hoàng băng hà. Ta cũng chít khăn tang, cũng lễ bái nhưng lập tức phải hồi cung. Ừ, cũng lâu rồi ta không gặp Người...

Phụ thân... Phụ hoàng...

Ta không biết nên gọi thế nào...

Ta đến để nhận ra Người khác nhiều quá so với trong trí nhớ mơ hồ của ta.

Ta đến để bái lạy Người.

Lần cuối...

Bang Cơ đăng cơ.

Nội thị thần mang y phục đến thay cho ta, thái độ rất khó chịu. Mẫu hậu quát hắn vài câu, lại bảo trong người khó ở không thể đi. Hắn dẫn ta, lần đầu tiên, lên chính điện. Hóa ra nơi này lộng lẫy đến vậy. Ta mặc vương bào quỳ lạy nó. Bang Cơ lúc đó chỉ chừng hai ba tuổi, lọt thỏm giữa bộ hoàng bào thêu rồng phượng. Nó ngồi tựa vào long ngai, đôi mắt đen láy cứ mở to nhìn ta, miệng lúc nào cũng cười rất tươi.

Thần Phi tự phong là Tuyên Từ thái hậu, buông rèm nhiếp chính.

Ta lại vội vã bị đưa về cung.

Tự nhiên lại cảm thấy khó ở. Tấm rèm che cứ phất phơ đập vào tâm trí ta. Một nỗi sợ lãng đãng rất mơ hồ.

Nực cười, quả là nực cười.

...

Cung của mẹ con ta ngày càng vắng. Mẹ con Ngô tiệp dư chẳng biết đã dời đi đâu. Mẫu hậu ít cho ta tiếp xúc với người ngoài, đích thân dạy ta học.

Càng lúc ta càng mệt mỏi. Mẫu hậu càng lúc càng quát nạt ta nhiều hơn. Đám thị tì, cung nữ lại càng ít đến cung hơn. Lượng đồ dùng càng lúc càng thiếu thốn.

Ta mười hai tuổi, xin đất phong, muốn rời cung.

Hoàng cung này chẳng khác nào lao ngục. Mệt mỏi rồi, chán chường lắm rồi! Hằng ngày phải đối mặt với những ánh nhìn đầy khinh ghét, những câu nói bóng gió... Ta tự hỏi mình đã làm gì sai?

Mẫu hậu ngăn ta lại. Mắng ta, phạt ta. Chưa bao giờ Người đánh ta nhiều đến thế, đau đến thế. Người bảo ta hèn hạ. Ta mới là trưởng hoàng tử. Long ngai là của ta! Thần Phi Nguyễn thị đã có Bang Cơ trước khi nhập cung. Chỉ có ta, chỉ có ta mới chính là long chủng của tiên đế! Người vừa nói vừa khóc, từng roi từng roi giáng xuống người ta. Ta đau đến chết đi sống lại, vẫn không dám khóc thành tiếng. Ta vùi đầu vào cánh tay, lén lút lau đi hai dòng nước mắt. Từng vết thương chính là để khắc sâu những lời Người vừa nói.

Thần Phi không phải người, ả là hồ ly tinh. Bang Cơ cũng không phải người, nó là ma quỉ.

Ta thật sự không hiểu, không hiểu!

Bang Cơ ít khi đến cung của ta, nhưng mỗi lần đến đều cung kính lễ phép gọi ta là huynh trưởng.

Nó... vẫn là một tiểu hài tử có gò má phúng phính ửng hồng và... một đôi mắt rất đẹp...

...

Ta mười bốn tuổi, không muốn suốt ngày làm con rối trong tay mẫu hậu nữa, lại kiên quyết xin đất phong.

Bang Cơ lớn thật rồi! Mười một tuổi mà ra dáng đế vương lắm. Thần Phi cũng không nắm quyền lâu, bắt đầu giao việc lớn nhỏ trong ngoài cho Bang Cơ. Xem chừng mọi việc đều ổn thỏa. Bang Cơ đổi hiệu là Diên Ninh, đích thân mang đến cho ta rất nhiều phẩm vật, trong đó có cả vải cống phẩm từ phương Nam.

Bang Cơ không muốn cho ta đi. Hắn bảo cần bao nhiêu đất phong hắn đều có thể cho ta, nhưng xin ta đừng rời cung. Hắn không muốn xa ta!

Mẫu hậu nghe ta kể xong chỉ cười. Người bảo đó là lời giả dối.

...

Mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng. Nước tạt vào ngục càng lúc càng nhiều hơn. Mặt sàn sũng nước. Nước lan đến chỗ Nghi Dân nằm. Hắn nhỏm dậy, tì vào chấn song nhìn ra ngoài. Mọi thứ chìm trong một màn đen thuần khiết. Chỉ có gió và mưa, và những tia chớp chốc chốc lại vạch nát bầu trời.

Dối trá! Trên đời nhiều điều dối trá đến thế sao?

"Mẫu hậu của ngươi nhịn nhục bao nhiêu năm này chỉ để cầu phong một rẻo đất à? Ngươi mới là trưởng tử của tiên hoàng, mới là long chủng, là chân mệnh thiên tử."

Mẫu hậu tức giận đến ngất đi, trong tay vẫn siết chặt một mẩu vải cũ nát. Ta mệt mỏi giật nó ra xem. Mẩu vải rách toạt. Những dòng chữ chi chit nhỏ bằng đầu ruồi ken kín cả mặt vải. Ta bất động.

"Thần Phi không phải người. Ả là hồ ly mê hoặc hoàng thượng. Bang Cơ không phải là người. Nó là ma quỉ."

Bỗng dưng ta nghe thấy tiếng mẫu hậu văng vẳng bên tai. Ta rùng mình. Cả người nóng ran.

BANG CƠ KHÔNG PHẢI CON CỦA TIÊN ĐẾ?

Đầu ta đau buốt. Hơi thở dồn lại trong hai lá phổi như muốn vỡ tung. Ta lao đến đỡ mẫu hậu. Mặt Người tái nhợt. Bàn tay xương xẩu nắm chặt cánh tay ta. Bàn tay ta nắm chặt vai Người.

"Chuyện này là thế nào? Là thế nào?"

Tiếng ta vọng khắp căn phòng nhỏ, đập vào trí óc ta. Mắt ta đau! Sống mũi ta cay.

-Là thế đấy!

Trong khoảnh khắc, ta như vỡ ra bao điều.

Tại sao mẹ con ta lại phải ra vào cái xó xỉnh này? Không ai ngó ngàn, không ai trọng vọng. Vì mẫu hậu của ta mới chính thống là Dương hoàng hậu. Chính Thần Phi đã mê hoặc phụ hoàng, khiến Người lạnh nhạt với mẫu hậu. Ả là hồ ly...

Tại sao Bang Cơ không muốn ta rời cung? Vì chính ta mới là long chủng, là thái tử, là hoàng đế! Nó sợ ta gặp gỡ bá quan, sợ thiên hạ biết chân tướng sự việc nên mới giam ta ở đây.

-Hài nhi, con nghĩ xem, tại sao đối với Tư Thành và Khắc Xương, Thần Phi đều đã đổi hận thành vui? Tại sao cứ phải ép xuất cung lại triệu về cung? Tại sao phải để mẹ con ta ở chốn yên tĩnh này?

-Mẫu hậu thứ lỗi, hài nhi thấy khó ở trong người.

Ta không muốn nghe bất kì câu hỏi nào nữa? Dối trá! Tất cả đều là dối trá sao? Ta vụt chạy về thư trai, đóng chặt cửa phòng lại. Ta thắp đèn! Tất cả đèn! Căn phòng ngột ngạt như thể những kí tự chỉ nhỏ bằng đầu ruồi kia đang tràn khắp nơi trong cơ thể ta. Ta ngã vật ra giường. Đầu óc choáng váng. Ta muốn ngủ thiếp đi. Không gian yên tĩnh đến mức ta nghe thấy những tiếng nói vang vọng trong tâm trí, tiếng tim ta đập và tiếng thở khó khăn.

Bên ngoài trời đã tạnh mưa. Gió vẫn thốc qua những chấn song. Cả căn phòng ngập nước. Bức vách cũng ướt sung, bắt đầu thấm nước qua lớp áo tả tơi trên người Nghi Dân.

Tối.

Ẩm.

Vắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net