Một câu chuyện của Zed (Phần 6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Syndra lắc đầu, từ chối một cách thẳng thừng với Zed 

"Không được đâu..."

– Tại sao chứ ? Cô là đệ tử của hắn cơ mà ? – Anh ngạc nhiên.

"Có điều anh chưa hiểu thôi, nhưng thật sự là tôi chẳng thể giúp về chuyện đó đâu. Đột nhập vào tâm trí hay cuốn theo luân hồi là một việc khá phức tạp. Với lại, sức mạnh của tôi là phá hủy chứ không đơn giản là hồi phục như thế !"

Zed có hơi thất vọng, rồi đứng dậy và bước ra cửa :

"Này, khoan đã, anh đi đâu thế ?"

– Ở đây không giúp gì được cho tôi, tôi sẽ đến nơi tìm hiểu được mọi việc...

Rồi Zed bước đi thật chậm rãi, Syndra gượng dậy :

"Được rồi, tôi có cách này, chỉ không biết được không thôi nhé."

Zed quay người lại :

– Vậy nhé. Cô đồng ý rồi đấy.

Zed bước lại gần chỗ Syndra đang nằm. Cô ngồi dậy ngay sau đó, ra hiệu cho Zed thả lỏng cơ thể ra hết mức để phòng chuyện không hay xảy ra. Đây cũng là lần đầu tiên Syndra dùng tới thứ sức mạnh hủy diệt này cho mục đích khác, tiếp đến đã tạo hai quả cầu chướng khí trên tay. Zed chưa hiểu gì, thì Syndra đã nhanh tay ép gọn hai khối sức mạnh vào tâm trí của anh. Bất ngờ diễn ra cái sự việc vô cùng đau đớn như vậy làm anh hét lên, rồi gục người rơi vào trạng thái vô thức. Thân xác của Syndra cùng với Zed vẫn còn tồn tại ở căn phòng ngay đây, nhưng tiềm thức của cả hai đã tiến vào ngưỡng cửa thế giới tâm linh hòng tìm ra câu trả lời về sức mạnh của Zed.

Ngay lúc này, Syndra đang rơi vào trong một không gian tăm tối mà cô cho là nơi chỉ có thể hiện hữu bằng tâm linh. Cô cứ đi mãi như vậy, cho đến khi ánh sáng nhỏ nhoi từ cánh cửa phía trước, cô đã lần theo nó để tìm thây câu trả lời. Để tìm ra một lối đi, Syndra buộc lòng phải mở cách cửa này và đối diện với thứ bên trong nó. Ngay từ bước đầu tiên, Syndra đã rơi vào một hố đen khổng lồ đang nuốt chửng mọi thứ dưới chân. Không cần biết nó là vật gì, nhưng với cái lực hút khủng khiếp đang nuốt chửng lấy từng phần thân thể của cô thì cũng biết rằng nó rất nguy hiểm.

Vùng vẫy trong vô ích hay phát tán sức mạnh ở đây cũng vô dụng, vì thế giới này là thế giới tâm linh. Chính vì điều đó, Syndra chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết tại ngay lúc này như một con cừu rơi vào cái bẫy của con sói. Tuyệt vọng tưởng chừng như sai lầm khi ở đây, một cánh tay lạnh lẽo đã nắm giữ lấy bàn tay của cô trở lại. Cô không biết rằng người nào đang giúp đỡ lấy cô, nhưng Syndra chắc chắn rằng nếu cứ bỏ mặc thì chỉ có thể nhận lấy là cái chết trước mắt. Cô nắm chặt lấy bàn tay đó.

"Bình tĩnh lại, nỗi sợ của cô sẽ khiến nó càng mạnh mẽ. Hãy đè áp nỗi sợ vào sâu thẳm bên trong, và đối diện với nó trước khi nỗi sợ sẽ nuốt chửng lấy cô vĩnh viễn."

Giọng nói trong trẻo như và thuần khiết, cô nhận ra đó là một người con gái. Nhưng việc mà Syndra làm lúc này không phải là nhận xét một điều gì đó, ngay sau đó cô nuốt nước bọt vào cuống họng thật sâu và thôi vùng vẫy. Điều cô cần làm bây giờ là phải trấn tĩnh thần trí. Cô buông thả đôi bàn tay lạnh lẽo kia ra và rơi tự do vào vùng xoáy đang nuốt chửng mình. Người con gái đã cứu cô chỉ nở nụ cười thật hiền diệu, rồi biến mất. Vùng xoáy nuốt chửng Syndra cũng theo đó tan vỡ, hiện rõ một lối di được che dấu bên dưới nó. Nỗi sợ của Syndra đã che dấu đi cánh cổng trước mắt, và khi không còn nỗi sợ hãi nào ngự trị bên trong thần trí của mình, con đường đã mở ra với cô.

Syndra mở mắt ra một cách chậm rãi, và cảm nhận được cái lạnh thấu xương tại ngay lúc này. Ánh nắng không hề chói chang, nhưng cảm giác rất thật và vô cùng lạnh lẽo, cô không hề biết rằng bản thân của cô đang trải nghiệm lại những gì mà Zed từng gánh chịu. Cô cúi mặt xuống mà co rúm lại, và phát hiện những dấu chân trên tuyết có ở khắp mọi nơi. Lần theo những dấu chân này rất lâu, đến nổi khi dấu chân mất dạng, cô vô cùng hoảng hốt bởi sợ rằng mình sẽ phải lạc mất phương hướng ở ngay cái thời tiết này. Cô chạy thật nhanh về trước, nhưng Syndra lại một lần nữa kinh hoàng bởi xuýt chút nữa cô đã rơi từ một ngọn núi cao chót vót. Syndra lấy lại bình tĩnh và dáo dác tìm khắp nơi, cũng phải một hồi sau ở trên đỉnh cao nhất của ngọn núi, một bóng người đang ngồi im không hề động đậy. Vóc dáng và phục trang cũng có phần khá giống với Zed, nhưng nhìn kĩ thì lại khác hoàn toàn.

"Zed ?"

Người này không hề trả lời. Cho đến khi cô chậm rãi tiến về phía của hắn và kinh ngạc, cánh tay của cô đã thối rữa cùng với lúc nhúc những con trùng thối rữa ngọ nguậy. Tấm lưng ngứa ngáy đau rát vô cùng khó chịu, khi cô nhận ra được thì đã phát hiện sau lưng của mình đã có một vết thương khủng khiếp dường nào. Syndra hốt hoảng, nhắm mắt lại và hét to lên. Cô từ từ mở to đối mắt nhìn cho kĩ, thì ảo ảnh vừa rồi đã biến mất, tuy nhiên nỗi sợ hãi vẫn không hề được che giấu trên nét mặt của cô.

Đột nhiên, người này quay lại, cùng cái mặt nạ hắn đang đeo đẫm ướt máu tanh, chậm rãi tiến từng bước về phía Syndra. Khắp nơi âm thanh vẫn vang vọng xuyên thấu vào trong đầu của cô :

"Cút đi, ngươi không phải là nàng, cút đi cho ta..."

Người đeo mặt nạ vẫn từ từ bước tới, đứng trước mặt Syndra. Cô sợ hãi đến không thể nhấc chân lên. Hắn đột ngột tháo cái mặt nạ ra, và thật kinh khủng ngay sau đó khiến Syndra sợ đến run người. Đôi mắt hắn bị mù, da thịt thối rữa, nhưng cái đáng sợ là sinh vật này vẫn không ngừng toát ra tử khí tanh hôi nồng nặc. Hắn không làm gì Syndra, lưỡi của hắn đã bị cụt mất khiến hắn chỉ gào rú như con thú điên dại trước mặt cô . Syndra quá kinh sợ, một lần nữa từ đằng sau cô xuất hiện cánh tay lạnh lẽo đó, người con gái đã cứu cô từ vòng xoáy sợ hãi lại xuât hiện. Cô ấy nhẹ nhàng kéo Syndra về sau, rời xa khỏi tầm của con ác quỷ trước mặt.

"Đừng trở lại đây một lần nữa..."

Vẫn là giọng nói của cô gái đó vang lên. Trước khi cô ngã xuống vực và trở về thực tại, cô đã nhìn thấy diện mạo của ân nhân cứu lấy mình. Cùng lúc với cô khi trở về, Zed cũng tỉnh lại :

– Cô thấy gì nào Syndra ?

Syndra tái mét khuôn mặt, nhìn sang Zed, và sợ hãi lùi lại, anh có nét rất giống với sinh vật đáng sợ kia :

"Không, đừng tới đây, tránh xa ta ra..."

– Này, cô sao vậy, là tôi đây mà ?

"Ta cảnh báo rồi đấy..."

Syndra tung hai quả cầu về phía Zed, quá bất ngờ, Zed lãnh đủ, ngã ra phía sau. Syndra thở dồn dập, lấy lại bình tĩnh, cô nhìn lại phía Zed, và thấy có vẻ hối hận, cô chạy lại :

"Zed, anh không sao chứ ? Zed..."

Mặc dù có hơi nhói đau ở lồng ngực, nhưng anh đã ngồi dậy sau đó :

– Hơi đau đấy, nhưng... cô vừa thấy gì thế ?

Syndra từ từ, cô kể lại cho Zed nghe tất cả, rồi nói thêm :

"Ở Valoran, ngoài Freljord ra thì chẳng nơi nào có tuyết, hãy đến đó và anh sẽ biết sự thật."

Zed im lặng một hồi, anh bật dậy :

– Vậy, chào cô nhé, sẽ gặp lại cô sau.

"Anh tính đi đến Freljord một mình sao ?"

– Đương nhiên rồi, chẳng có ai ở cạnh tôi cả.

Syndra ngượng ngạo, nhưng giọng nói và nét mặt vô cùng nghiêm trọng :

"Hay là... anh cho tôi làm bạn đồng hành với anh nhé."

Zed im lặng, từ lúc có được sức mạnh này đến giờ, ngoài bản thân anh chẳng có ai làm bạn đồng hành với mình. Anh bật cười, rồi quay lưng :

– Tôi chờ ở ngoài, cô thay y phục rồi xuất phát...

~+~ Demacia ~+~

Trước đó, Annie được Garen và Katarina mời về nhà họ dùng bữa trước khi cô lên đường tiến về Ionia. Ngoài bữa cơm thanh đạm cho chính tay Katarina chuẩn bị, Annie cảm thấy thật thoải mái khi ở đây, mọi thứ thật ngăn nắp. Annie suy nghĩ rồi bật cười thành tiếng khiến cho Katarina phải thắc mắc :

– Có gì không hài lòng sao ?

"Không, chỉ là... cô làm các món rất ngon. Và căn hộ này chỉ hai người sống, nhưng rất ngăn nắp làm tôi ghen tỵ đấy Garen."

Garen lắc đầu :

– Không hề, chúng tôi vẫn còn một thành viên nữa chưa về. Là em gái tôi đấy. Nhưng con bé với Katarina...

Annie đứng dậy, đặt tay vào trán Katarina. Sức mạnh của Annie đã thăng tiến, một dòng năng lượng hiền hòa đang di chuyển bên trong Katarina, ngọn lửa mà Annie đưa vào người Katarina là sự kết hợp giữa súc mạnh nguyên thủy ngọn lửa của cô và cái lạnh giá của băng tuyết mà có được, nó đọc lấy tâm tư của Katarina. Ngoài nó giúp cho Katarina cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, nó còn truyền ý nghĩ cảm thông của cô sang cho Katarina.

– Tôi không sao đâu. – Katarina trả lời.

"Tôi hiểu được mà, cô có vẻ vẫn chịu ám ảnh với cái quá khứ đó nhỉ."

Katarina đứng dậy :

– Bàn tay tôi từng dẫm máu của người vô tội, dù tôi có thay đổi thế nào, bù đắp thế nào thì vẫn không thay đổi được cách nhìn của họ với tôi cả. Cũng như khi cô đóng đinh vào một tấm ván, và dù có gỡ cây đinh hoen gỉ đó ra, thì lỗ đinh vẫn tồn tại...

Lúc này, Lux từ cửa bước vào :

– Em về rồi đây Garen, Katarina. Em lên phòng trước nhé.

Rồi cô chạy nhanh đi. Annie đã mỉm cười vì Katarina đã nói ra cái khúc mắc gắn trong lòng trước giờ. Điều mà khiến cho cô ấy cùng với Lux tạo ra một bức tường chắn giữa hai con người với nhau. Mặc cho hai người vẫn không hiểu sao Annie lại cười như vậy. Thật ra Annie đã biết là Lux ở đây, chỉ là với người sống gần cả trăm năm như cô, ở gần với "Thần" nhất, thì việc gì nên làm và không nên làm Annie tự biết cân nhắc.

Lux lên phòng, cô nhảy lên giường, úp mặt vào gối. Cô không quan tâm đến Annie là ai, cơ mà nghe Katarina nói lúc nãy, cô chẳng biết đó có phải là thật không. Trong các chuyện khó nhất, thì biết được suy nghĩ của người khác nghĩ gì chẳng hề đơn giản, ngay cả Lucifer trước đó còn là một thiên thần nữa cơ mà, nhưng dù cô có chấp nhận một Ác Kiếm ở cùng với mình thì những sinh mạng khác ngã xuống dưới lưỡi kiếm của cô ấy sẽ ra sao ? Cô thay y phục, bước xuống nhà, Katarina đã lên tiếng :

– Em ở lại với Garen tiếp khách nhé, ta làm bữa cho cả nhà.

Lux đẩy Katarina ngồi xuống ghế :

– Ở lại đây đi, hôm nay để em.

Rồi cô chạy nhanh xuống bếp, Garen và Katarina có vẻ ngạc nhiên, vì từ khi Katarina ở lại đây từ sau chuyến hành trình trước đó đến tận bây giờ, mọi chuyện trong nhà đều do Katarina làm hết và chắc chắn rằng cô em gái này không hề ưa lấy Katarina. Cô thì có vẻ nhẹ lòng, còn Garen thì có vẻ không vui :

– Chúng ta sẽ ăn ở ngoài...

– Tại sao chứ ? Đâu phải khi nào em mới được thấy con bé vào bếp đâu nào.

Garen lắc đầu :

– Rồi em sẽ thấy. Chuẩn bị nhé... một, hai...

Katarina nghe thấy tiếng nổ lớn trong bếp, cả ba chạy vào trong, Lux đang ngồi trên sàn, quay lại :

– Em chẳng biết tại sao, em chỉ để lửa lớn hơn cho nhanh, cơ mà...

Garen thở dài :

– Giờ em thấy rồi đấy, trước giờ anh toàn là người chuẩn bị bữa cho nó mà thôi.

Katarina cười, đỡ Lux dậy :

– Không sao đâu, chỉ cần cố gắng thôi mà. Nhưng có điều bếp lửa đã bị em... phá hỏng rồi, có lẽ cần ra tiệm ăn thật rồi đấy.

Annie lên tiếng :

"Khoan đã nào, để tôi làm bữa cho nhé" – Annie phừng ngọn lửa trên tay.

Katarina nắm lấy tay Annie :

– Vậy, nhờ cô nhé.

Một lát sau, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Đến khi dọn hết lên trên phòng khách, cả nhà lại nghe có tiếng gõ cửa :

– Để em ra thử, anh ở lại đây đi – Katarina đứng dậy.

Cô chạy ra xem ai, rồi mở cửa, dẫn người này vào :

– Chào cả nhà, tôi không phiền chứ ?

Garen vui mừng :

– Không sao đâu, cậu đến lúc nào cũng được mà Jarvan.

Rồi Garen đứng dậy :

– À Jarvan, đây là bạn của tớ, Annie, và Annie, đây là hoàng tử Jarvan Đệ Tứ, như cô đã biết từ lâu.

– Hân hạnh, hân hạnh. Chào Annie.

Annie cười, Jarvan hôn lấy tay Annie, một kiểu xã giao. Annie cười :

"Tôi đã biết về anh từ rất lâu rồi, Jarvan, anh rất giống với ông cố của mình, rất có khí khái."

Jarvan cười :

– Nàng nói đùa rồi, làm sao nàng biết ngài ấy như thế nào được chứ ?

Garen lên tiếng :

– Cô ấy sống từ thời của Jarvan Đệ Nhất đấy, tớ không đùa đâu.

Jarvan quay qua Annie :

– Thế nàng đã...bao nhiêu tuổi rồi ?

Annie đẩy một cái, Jarvan đã văng ra ngoài cửa. Ngoài việc phô trương sức mạnh, cô cũng hậm hực ngồi xuống :

"Đừng có hỏi tuổi một người phụ nữ. Bọn ngốc."

Garen đỡ Jarvan ngồi vào ghế, và anh bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện. Jarvan có vẻ hiểu được, Annie lúc này mới nói :

"Thế bây giờ anh có hối hận khi hôn một người sống cả trăm năm như tôi không ?"

– Sao lại thế, với phụ nữ thì xấu hay đẹp cũng như nhau thôi – rồi Jarvan cười lớn lên tỏ vẻ khoái chí.

Một tiếng nổ lớn nhắm thẳng vào Jarvan, lần này Lux đã bắn một tia sáng cầu vòng, đẩy bay Jarvan văng ra hết ngoài đường, rồi cô ngồi xuống, tất cả nhìn chằm chằm vào Lux :

– Anh ta tự bò vào được, thế mà trong lúc anh đi vắng, hắn từng bảo là em đẹp nhất cơ đấy.

Jarvan từ từ bước vào, rồi anh bật cười :

– Thôi nào, tôi chỉ đùa thôi cơ mà, tiểu thư như cô không cần phải chấp nhất với tôi chứ. Nhưng không đùa nữa nhé, tôi cần phải nhờ tất cả một chuyện mới đến vào đêm khuya thế này. Liệu tất cả có thể cùng tôi, đi đến cánh rừng phía Bắc Demacia không ?

Rồi Jarvan ngồi vào ghế, Garen lên tiếng :

– Có phải là chuyện của hồi sáng cậu nói không Jarvan ?

– Là nó. – Jarvan gật đầu.

Katarina thắc mắc :

– Là chuyện gì sao, Garen ? Em biết được chứ ?

Jarvan nhìn qua Garen, gật đầu, anh bắt đầu kể :

– Ở cánh rừng nhỏ phía bắc gần dòng sông, có một bộ tộc, trong đó chỉ có các loài rồng cùng nhau sinh sống. Nhưng với loài người và thế giới của rồng, chúng ta chẳng cần xâm phạm lãnh thổ của chúng...

Rồi Garen đập bàn :

– Nhưng có một tên trong bọn chúng, theo các người dân du mục kể lại, hắn đang truy tìm một ai đó, có thể là chuyện nội bộ của tộc bọn chúng. Nhưng trên đường của hắn, hắn giết các người vô tội, và ăn họ như các gia súc. Anh và Jarvan không còn cách nào ngoài việc cùng đội quân để săn tìm tên này, và chắc chắn là hắn không còn sống khi bọn anh cùng với đội quân tìm được. Nhưng anh nghĩ không nên để em biết được.

Katarina cười :

– Thôi nào, đây cũng là việc nên làm thôi, em có thể giúp được, hãy để em theo anh.

– Nhưng mà...

– Không sao đâu, em tự lo cho mình được.

Jarvan gật đầu :

– Để cô ấy theo đi Garen, cậu không nên coi thường sức mạnh của loài rồng.

Lux lên tiếng :

– Katarina đi, em cũng đi.

Annie cười mỉm :

"Garen từng giúp chúng tôi, bây giờ, hãy để tôi giúp cho anh lần này, Jarvan"

~.oOo.~

Tái bút:

Những chap tiếp theo, sẽ liên quan mật thiết đến một câu chuyện khác nữa của mình. Câu chuyện này được viết ra trước khi có chuyến hành trình của Garen và Katarina. Nó không phải là một câu chuyện về phiêu lưu, thám hiểm, survival hay bất kỳ thể loại nào khác. Nó thiên về tình cảm nội tâm hơn. Thể loại này, mình nghĩ là sẽ có ít người chấp nhận, nhưng mình hi vọng trước khi đến tập cuối của Zed, câu chuyện này sẽ diễn ra thật nhanh chóng đến với các bạn. Và hiển nhiên như mọi kết đoạn vẫn là một câu ẩn chứa nội dung ở phần sau, nhưng lần này có vẻ đơn giản đấy nhỉ :

"Từ đâu đó trong cánh rừng vẫn còn người vô tội ngã xuống, khi hơi thở của rồng vẫn còn đấy..." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net