Một câu chuyện của Zed (Phần 7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trở về lại Ionia, Zed cùng với Syndra vượt qua dòng đại dương to lớn, họ xuôi theo phía Tây Bắc Ionia để đến được Freljord bằng đường biển. 

Nhưng thay vì làm một con thuyền bình thường như bao người khác và mất vài tuần để đến nơi cần đến, họ lại chọn một cách không giống ai để có thể đạt vận tốc tối đa : CHẠY TRÊN BIỂN... Với một nhẫn giả bình thường, việc đi lại trên mặt nước có vẻ như không hề khó khăn là mấy. Nhưng chạy liên tục trên mặt biển lại là vấn đề khác. Nếu sức mạnh của Syndra là không thời gian khiến cô có thể tự do lơ lửng, thì Zed với luồng năng lượng hắc ám tuôn trào trong cơ thể như muốn nuốt chửng lấy anh. Việc tiêu hao nó đến mức gần như cạn kiệt có thể giảm khả năng phục hồi của thứ năng lượng này bên trong cơ thể. Và vỏn vẹn vài ngày lang thang trên biển, họ đã làm một chuyện mà gần như rất ít ai có thể làm được như mình, băng qua cả một lục địa bằng sức mạnh bản thân. Đến khi này, cả Zed và Syndra đều đã cảm nhận được cái lạnh ở Freljord.

Đến được nơi cần đến, thì hai người cũng phải giảm tốc độ lại để bản thân hồi phục năng lượng bên trong. Tuy nhiên, đối với Zed thì cả những bước đầu tiên lên bờ, đã có gì đó không ổn khi anh có mặt gần đây. Luồng năng lượng hắc ám bên trong Zed càng lúc càng khó kiểm soát. Sức mạnh tăng vọt cho đến cực hạn và bản thân như nổ tung ra, vô cùng đau đớn. Trong cơn nguy khốn, Zed đẩy văng Syndra xa ra :

– Tránh ra...

Zed khụy một chân xuống với cái bộ dạng khó coi nhất, cứ như một con thú hoang điên dại lên cơn, nhưng Syndra biết được có điều gì đó đang đấu tranh dữ dội ở ngay thân thể của Zed. Cô đã thấy được điều đó qua linh lực của mình, Syndra vội chạy tới đỡ anh :

– Đừng từ bỏ, Zed ?

– Ta bảo tránh xa, cô điếc đấy sao...

Zed hét lên, một lần nữa Syndra bị đẩy ra xa hơn. Nhưng không phải Zed đã xô cô ra nơi khác, thứ khói đen kịt kia tự bảo vệ lấy thân thể của anh đã phản ứng với Syndra, tràn ra từ thất khứu bốc lên cao, trông từ xa thì cơ thể Zed bốc lên chẳng khác một ngọn đuốc chút nào. Nó diễn ra phải rất lâu, khiến Syndra cũng chẳng dám bước đến gần anh lúc này, cho đến khi Zed ngã xuống với tấm thân mềm nhũn. Nhanh chóng Syndra chạy tới đỡ lấy anh :

– Cố lên Zed, đi kiếm một nơi nào đó để phục hồi trước. Rồi hãy b...

Zed run run cánh tay chỉ tay về phía trước :

– Đi theo nó, có gì đó bất thường ở ngọn núi kia, tôi cần lên đó. Nhưng Syndra... cô thấy rồi đấy, cô có thể dìu tôi được không ?

– Uhm...

Syndra gật đầu, cô khoác tay Zed lên vai, lê bước về phía trước. Thật sự chuyện này thật khó khăn với một người con gái như Syndra khi phải kéo theo một trọng lượng hơn cả bản thân mình, nhưng tiếc thay là sức mạnh của cô chẳng có ích gì vào lúc này. Đi được ít chút, Syndra đã có vẻ thấm mệt, Zed biết được điều đó nên đã rút tay về mà tự bước đi :

– Hãy để tôi tự đi.

– Ở đấy đi, anh cứu tôi một mạng rồi Zed, đây là lúc tôi trả ơn cho anh.

Syndra cố gắng bước đi nhưng anh kiên quyết không để cô dìu mình. Theo trực giác của một người con gái, Zed không còn cái nét vui vẻ như lân đầu cô gặp nữa, mà thay vào đó có chút gì khác lạ đang diễn ra ngay vào thời điểm này. cái lạnh cắt da thịt như thế này càng không quen với cô.

– Để tôi cõng cô đi.

Syndra không đồng ý :

– Anh vẫn còn không khỏe, sao lại làm vậy được chứ.

– Tôi không rõ lắm, nhưng càng lại gần ngọn núi thì tôi càng thấy khỏe lại nhiều lắm...

Như một ánh chớp, anh nhanh chóng thể hiện tốc độ vượt trội của mình, anh đứng trước Syndra trong chớp mắt, rồi đèo cô lên lưng :

– Này... không được đâu, dừng lại đi...

– Ở yên đi, sẽ nhanh thôi, chuẩn bị lên đỉnh núi kia nhé.

Vừa dứt câu, Zed đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về phía trước khiến Syndra không dám bỏ tay ra, buộc lòng ôm lấy lưng của anh thật chặt. Chút ngượng ngùng hiện rõ trên nét mặt của cô, khi đây cũng là lần đầu tiên cô chạm sát da thịt một người con trai như thế này.

– Phía trước là vách núi, sao anh chưa giảm tốc độ lại ?

– Bám chặt vào...

Syndra ngạc nhiên khi mà Zed đang làm một điều điên rồ hết mức, anh chạy thật nhanh trên cả vách núi thẳng đứng. Cho đến bây giờ, nếu chỉ xét về thực lực, cô mới nhận ra Zed thật đáng sợ bằng cái kiểu mà anh ta vô tình thể hiện, làm những chuyện mà ít ai làm được. Đến cuối cùng, Zed đã nhảy lên đến đỉnh núi lạnh giá, anh nhẹ nhàng đặt Syndra xuống :

– Đến nơi rồi, luồng khí xuất phát từ đây.

Syndra ngó quanh :

– Anh có nhầm không Zed, ở đây làm gì có ai nào ?

Zed suy nghĩ một hồi :

– Rõ ràng là ở đây, không nhầm được, tôi cảm nhận được có gì đó ở đây.

Và rồi, cả hai ở trên đỉnh núi tuyết loanh quanh suốt cả buổi trời, vẫn chẳng thấy gì :

– Sao lại không có gì ? Không lẽ chúng ta đến đây công cốc sao ?

Syndra vỗ nhẹ vai Zed :

– Không sao đâu, có thể anh chưa tìm đúng manh mối thôi. Hay là xuống dưới chân núi mà tìm đi, có khi nào ở dưới không.

– Khoan...

– Chuyện gì đây...

– Cô vừa nói sao, Syndra ?

– Có thể nó nằm ở dưới, hay là anh xuống tìm xem... Có vấn đề gì ở đây...

– Đúng rồi... chắc chắn rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn nhé Syndra...

Zed đúng tới chỗ mà anh cho là tâm luồng khí phát ra, Zed đứng một hồi, rồi xuất nhanh rất nhiều quyền xuống đất, đến nỗi mà chấn động xung quanh :

– Dừng lại, Zed, anh định phá sập chỗ này sao ? Rơi xuống là chết chắc đấy...

– Không đâu, mỗi đấm này của tôi không đủ sức phá sập nó đâu. Cô biết không, tôi đang tìm thứ ở bên dưới, có khi nào chính cái gì đó đã chôn vui nó dưới hàng tá lớp tuyết không nhỉ ?

Anh vẫn chưa dừng tay lại, đến khi tìm ra thứ gì đó, tay Zed chạm phải một vật cứng :

– Tìm thấy rồi, giúp tôi nào Syndra, lại đây nào.

Syndra thấy thế, cùng Zed đào lấy chỗ tuyết. Phải mất thêm một lát nữa, và rồi họ tìm được hai cỗ quan tài đục đẽo bằng băng tuyết vững chắc, nhưng câu hỏi với cả hai người rằng, bên trong đó đã từng là ai ? Zed và Syndra cẩn thận đưa hai cỗ quan tài lên trên, nhìn thoạt đầu rất giống nhau, nhưng có vẻ là hai người khác nhau làm nên. Zed quay sang Syndra :

– Cô nghĩ chúng ta nên làm gì ?

Cô cũng lắc đầu vì chỉ có thể đến được, nhưng có vẻ tò mò, cô chạm vào một cỗ quan tài, lạnh đến cóng tay nhưng vẫn không phát hiện được gì. Cô chạm vào cỗ quan tài còn lại, và có chuyện đã xảy ra với Syndra, cái luồng khí đáng sợ, thứ âm thanh vang lên, chỉ có Syndra là nghe được, như lúc cô điều tra vào tâm trí của Zed.

"Bỏ cánh tay bẩn thỉu đi ra... Ngươi không phải là nàng... Nếu một lần nữa, thân xác và cả sức mạnh của ngươi sẽ là của ta... Hãy để hắn ở lại đây và rời khỏi như một ân huệ của con tốt thí"

Cô nhớ lại gương mặt lúc đó của tên quái vật, nó đáng sợ đến một kẻ sỡ hữu sức mạnh gần như tuyệt đối như cô cũng chẳng có can đảm nhớ lại. Syndra đột nhiên ngã về sau. Zed vội chạy tới đỡ lấy cô :

– Bình tĩnh... hít sâu vào bình tĩnh lại... cô đã thấy được gì ?

Run rẩy cánh tay của mình, Syndra chỉ về cỗ quan tài vừa rồi :

– Là nó, là thứ mà tôi đã thấy... Hắn ở đây... anh không nghe thấy gì sao Zed... Hắn vừa bảo chúng ta rời khỏi đây, mau chóng đi thôi Zed...

Zed không hiểu Syndra đang nói gì cả, vì chỉ có cô là nghe được âm thanh đấy. Zed thử toát ra luồng khí ẩn bên trong cơ thể, nhìn chằm chằm về phía cỗ quan tài đấy, thật kinh ngạc rằng chính luồng khí của anh lại bị nó hấp thụ gần như toàn phần.

– Cô hãy rời khỏi đây.

Zed đặt Syndra xuống chạy nhanh tới cỗ quan tài băng giá kia, anh xem xét kỹ một lần, Syndra chạy nhanh tới :

– Để tôi giúp anh...

Zed gật đầu, cả hai từ từ đẩy nắp cỗ quan tài ra, họ sắp biết được bí mật của nó, lẫn cả sức mạnh của Zed. Syndra vẫn cố giúp Zed nhưng cô chẳng dám nhìn vào bên trong nó, cô tưởng tượng rằng cái xác bên trong đang thối rữa như cô từng thấy, sẽ nắm lấy cổ của cô. Còn Zed vẫn bình tĩnh, nắp quan tài đã mở ra, Syndra lùi lại, Zed ngạc nhiên :

– Syndra, cô xem này.

– Không... không được đâu, hắn đáng sợ lắm.

– Không có gì đâu, xem đi này.

Zed kéo Syndra lại, cô từ từ mở mắt, thân thể bên trong không đáng sợ như cô từng thấy. Thân thể có vẻ như gầy guộc nhưng vẫn có hình dáng của một con người. Cái mặt nạ rách rưới đang đeo lại để lộ nụ cười trên môi trước khi chết đi, trông chẳng có gì là đáng sợ cả :

– Cô nhìn xem, hắn mặc y phục của "Mắt Hoàng Hôn", một trong những danh hiệu cao quý nhất của hội kín Kinkou. Nhưng kìa, vũ khí của hắn thật khác biệt, là thanh song kiếm trên tay, kể cả tôi cũng chưa bao giờ thấy được...

Syndra im lặng, cô có vẻ đang run sợ với cái bộ dạng tái mét :

– Sao vậy, cô làm gì thế Syndra, chỉ là thi thể thôi mà ?

Cô không nói gì, Syndra bước tới cỗ quan tài. Zed không hiểu gì, Syndra đã nhanh tay chụp lấy cái mặt của thi thể vất ra, Zed không kịp làm gì, chỉ khi nhìn vào mặt của thi thể, rồi quay sang Syndra kinh ngạc :

– Sao... hắn lại giống tôi thế Syndra, cô biết gì về chuyện này không ?

– Hắn là anh, hắn chính là Zed.

– Zed ? Ngoài tôi ra còn Zed nào ?

Syndra quay lưng lại :

– Hắn là Zed, nhưng là người của mấy trăm năm trước. Theo tài liệu cổ tôi đọc được về cuộc chiến với quái vật hư không, gia tộc Kinkou của anh đã thể hiện được rất nhiều thành tích, trong đó có một ninja tên Zed, là người được cho là mạnh nhất cả Valoran bấy giờ, một mình giết hết hết tất cả. Sức mạnh của hắn ta đến nổi có thể cho là bá chủ thế giới bấy giờ, nếu như hắn muốn. Nhưng hắn đã mất tích ngay sau đó, chẳng ai biết về hắn, chỉ biết lời nguyền hắn nói sau đó, "Ta sẽ trở lại và giết hết tất cả"...

– Nhưng làm thế nào... cô khẳng định đây là Zed đó ?

Syndra nói tiếp :

– Bởi vì vũ khí của hắn chính là cặp song kiếm này. Hắn đã trở lại, hắn là anh đấy Zed, sức mạnh của anh chính là của trăm năm trước, hắn đã trở lại và chính là anh...

– Đừng quá kích động như vậy. Cô bình tĩnh lại được chứ ?

Syndra thở hổn hển, nhưng gật đầu. Ngay lúc đấy một tiếng nói phát lên, khiến cả hai đều nghe thấy :

"Cút hết đi, cút hết cho ta..."

– Là hắn, chính là Zed. – Syndra hốt hoảng.

Zed vội nhìn vào cỗ quan tài, có gì đó nó đang thu hút anh, thật chậm rãi. Cái thân xác kia bất ngờ mở mắt, ánh sáng chiếu vào Zed, anh chỉ thấy một ánh sáng cực đại soi rồi và ngã xuống. Lúc Zed từ từ mở mắt ra, anh đang ở một không gian khác, tối đen như mực. Zed mò mẫm trong bóng tối, trước mắt Zed có một bóng người đang ngồi, Zed từ từ tiếp cận hắn, nhưng hắn đã quay lại, hắn giống Zed như hai giọt nước vậy :

"Ta đã chờ ngươi lâu rồi, Zed."

– Ngươi... biết ta sao ?

Đáp lại câu hỏi của anh, hắn cười lớn như một kiểu phô trương sức mạnh :

"Người là ta, và ta cũng là ngươi. Chúng ta là hai con người, nhưng đều là một."

– Có vẻ Syndra đã nói đúng. Ngươi là Zed của trăm năm trước, ta là con người của hiện tại. Ngươi cũng từng là một anh hùng của nhân loại, con người đã không vượt qua được sinh tử, thì hãy yên nghỉ, sao lại phiền đến ta ?

Hắn ta hằn giọng :

"Người thì biết cái gì ? Anh hùng thì sao ? Ta sẵn sàng giết lấy tất cả thế giới này mới có thể nguôi ngoay nỗi căm hận trong bấy giờ. Cả trăm năm trước, có một người yêu ta. Nàng đẹp tựa như những vị thần trời cao giáng thế, đẹp nhất mà ta thấy được đấy. Làn da trắng tựa bông tuyết, đôi môi gợi cảm khiến bất kỳ kẻ nào cũng đều muốn chiếm hữu. Nhưng kẻ may mắn nhất vẫn là chúng ta, nàng đã yêu lấy ta và cùng ta trải qua bao phen sóng gió..."

– Nhưng sao ngươi lại ở đây. – Zed ngắt lời.

"Ngươi có biết là sức mạnh của ta đến bao nhiêu người thèm khát, một người mà đáng kính sẵn sàng bỏ lấy sự tôn trọng chỉ vì sức mạnh của ta. Hắn đã giết đi nàng, cướp đi người thân duy nhất còn lại. Bản thân ta chẳng còn gì, nhưng lời hứa với nàng, ta không giết bất kỳ một ai nữa. Ta đã cùng nàng yên nghỉ tại đây, rời xa tất cả..."

– Thế thì sao lại...

"Đúng vậy, ta trở lại để giết tất cả, và bản thân của ngươi phải nhường lại cho ta, đó là sứ mệnh mà người được sinh ra. Chẳng khác gì một con tốt thăng khi chạy hết đoạn đường, để tiến xa thành một quân hậu mạnh mẽ..."

– Như vậy liệu ta còn sống không ?

Hắn cười to :

"Đương nhiên là chết rồi..."

Nhanh chóng hắn lao vào Zed, ra tay với anh. Cả hai đều sỡ hữu sức mạnh như nhau, Zed hiện tại nhanh chóng né được đòn chí mạng đó. Nhưng vội vàng lách sang một bên, Zed phải ra tay, nếu không thì cả mạng sống của anh cũng chẳng còn.

– Đỡ đi này...

Zed nhanh chóng lướt sau lưng hắn, dùng thanh kiếm của mình đâm thẳng phía trước, nhưng chỉ là dư ảnh.

"Thanh kiếm cùn kia chẳng thể hợp với nhẫn thuật hiện tại của ngươi đâu. Ngươi thừa hưởng sức mạnh của ta, nhưng thật kém cỏi..."

Rồi hắn đâm thẳng kiếm vào người của Zed, đã xuyên qua tim. Rồi hắn nhấc xác của Zed lên :

"Giờ thì ngươi hãy yên nghỉ đi..."

Nhưng Zed đâu dễ dàng để yên cho hắn, một con quái vật sống sót từ thời thường cổ. Bị đâm xuyên, bị nhấc bổng và nội tâm như vỡ nát. Cùng lúc này, cũng như suy nghĩ của anh từ kiếp sống trước kia tràn về, anh thừa kế từ nỗi hận, tấm chân tình cũng như toàn bộ ký ức lúc bấy giờ. Anh run run cánh tay đưa về phía trước như muốn nắm lấy cánh tay một ai. Đôi mắt đã ướt lệ :

– Ahri...

"Một kẻ yếu hèn thì không có tư cách gọi tên của nàng. Ngươi câm ngay cho ta..."

Rồi Zed mỉm cười, thâm tâm của anh xuất hiện người con gái đã cứu lấy Syndra lúc trước. Nhưng cho đến giờ Zed mới có thể trông thấy được diện mạo của cô ấy. Ahri nở nụ cười hiền hậu với người đã chờ cô trăm năm. Cô nắm lấy cánh tay của Zed là kéo anh ra khỏi lưỡi kiếm oan nghiệt :

"Duyên đã tận, tình cũng vơi... Đây không phải là cuộc chiến của anh... Hãy trở về thế giới của mình mãi mãi..."

Cái bóng của quá khứ chết trân tại chỗ. Hắn dường như bị bỏ mặc không thèm ngó ngàng tới.

"Tại sao cho đến lúc này, nàng lại cứu hắn lần nữa... Chẳng phải rằng, nếu hắn chết đi thì chúng ta có thể có một cuộc sống êm đẹp hơn hay sao ? Ta đã vì nàng mà ngay ngay cả tử thần cũng không cản nổi sự luân hồi này lần nữa. Ta đã sắp đặt mọi chuyện chỉ có thể trông thấy nàng bằng xương bằng thịt. Để nàng có thể mỉm cười với một cuộc sống mới... Ta sẵn sàng giết cả thế giới chỉ có thể đổi lấy nụ cười duy nhất của nàng thôi..."

Ahri quay sang với hắn, và ôm chầm lấy kẻ tội nghiệp này :

"Hãy để tất cả ngủ yên, và hãy hẹn một câu chuyện tiếp theo của chúng ta... Dù thế nào, em sẽ vẫn ở bên anh"

Cả hai con người của hai thời đại đều im lặng vì Ahri. Mọi chuyện tưởng chừng sẽ dừng lại tại đây, nhưng Zed của quá khứ vẫn không cam tâm như vậy, hắn lao đến anh vào nhấc bổng lên :

"Đúng vậy, một câu chuyện của hai ta, một câu chuyện tiếp theo sẽ được phơi bày... Nhân loại sẽ trở về số không..."

"Đừng làm vậy, Zed..." – Ahri vội lao tới.

Anh sáng nổ tung cả một không gian đen tối, chẳng ai ngờ được chuyện tiếp theo sẽ như thế nào. Cùng lúc ấy, thân xác thật của Zed ngã xuống, đã trở về thực tại. Syndra vội chạy tới đỡ lấy anh :

– Anh ổn chứ ?

Zed từ từ mở mắt ra :

– Anh... không sao... Nhưng anh lạnh lắm... Em có thể...

Một nụ hôn như đốt cháy cả không gian lạnh lẽo ngay tại chốn này, cả bầu trời tuyết giá đẹp đẽ cũng phải ganh tỵ với Zed. Cả hai đã ở ngọn núi tuyết này, trải qua một đêm ở đấy. Đến sáng hôm sau, trước khi rời khỏi, Zed lấy đi cặp vũ khí của bản thân anh hàng trăm năm trước :

– Anh sẽ giữ lấy cái này.

Tiếp đến, anh cõng lấy Syndra trên lưng, mỉm cười.

"Tạm biệt nhé, Anivia. Cảm ơn ngài về một cuộc sống tốt đẹp..." – Zed thì thầm.

– Anh nói gì cơ ?

– À không, chỉ là đi thôi...

Rồi Zed quay lại nhìn chỗ cỗ quan tài kia một lần nữa của cô gái kia. Anh cắn chặt răng, rồi quay đầu, cõng Syndra nhảy xuống. Cùng lúc đấy, một ánh sáng nhỏ nhoi thoát ra từ cỗ quan tài còn lại và bay vút lên cao. Chuyện gì đã xảy ra ngay khi vụ nổ trong tâm trí Zed lúc trước ? Liệu có thật sự... Zed đã ổn chưa ? Nụ cười của anh ta bấy giờ cũng khiến ai rợn tóc gáy... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net