Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jackson và Hyojin trở về Hàn sau chuyến công tác gần 6 tháng trời. Vừa về nước đã phải đối mặt với những vị bô lão của tổ chức khiến 2 người khá mệt mỏi. Tuy nhiên 1 phần của sự mệt mỏi kia là do lo lắng cho kế hoạch tiếp theo.

Sau khi buổi họp kết thúc, như thường lệ Jackson sẽ trở về phòng và sau đuôi là Hyojin đi theo. Nhưng lần này Hyojin lại không đi cùng anh mà rẽ sang hướng phòng chủ tịch. Jackson cảm thấy lạ về thái độ của cấp dưới, nhưng anh chỉ ngoái đầu nhìn 1 lần rồi bỏ về phòng.

-•-

"Chủ tịch Kim" Hyojin gõ vào cửa phòng Junsu.

"Vào đi" Junsu đáp vọng từ bên trong.

Hyojin vặn nắm cửa rồi bước vào. Trong phòng Junsu còn 1 người nữa đang đứng ở bên cạnh, anh ta là trợ lý riêng của Junsu do đích thân cậu tuyển chọn trong số những người ưu tú của tổ chức - Lee Kwang Soo. Dáng người cậu ta rất cao, lại thêm cái lườm sắc lẻm khiến Hyojin có phần nao núng.

Lơ cậu ta đi, Hyojin lên tiếng trước cái nhìn chất vấn của Junsu "Tôi có điều muốn nói với cậu, nhưng chỉ mình cậu thôi"

Hwang Soo nghe vậy thì nhíu mày, cậu quay sang nhìn Junsu. Junsu cũng suy nghĩ 1 lúc rồi cũng bảo Hwang Soo ra ngoài. Kwang Soo nghe cấp trên ra lệnh thì khẽ gật đầu rồi bỏ đi, lúc lướt ngang qua Hyojin, cậu có thì thầm vài điều gì đó khiến mặt Hyojin bỗng dãn ra.

Khi cửa phòng đã đóng lại, Junsu thở hắt rồi hỏi Hyojin "Chuyện gì?"

Hyojin như hoàn hồn, tâm trí lại dồn về Junsu.

"Không biết cha ngài có kể lại với ngày không? Nhưng 7 năm trước, tôi là nội gián mà tổ chức gài vào Sở" Hyojin giọng đều đều nói.

"Tôi có nghe" Junsu nhìn cô đáp.

"Và tôi muốn nói rằng Jackson, anh ta là 'chuột' của Sở. Kế hoạch của anh ta đầy lỗ hổng để anh ta cứu lão đần kia. Anh ta không chỉ là anh trai của đại úy Heo Solji - con nuôi của Lee Soo Man mà còn là người yêu cũ của thiếu úy Seo Hyerin. Tôi chỉ vừa biết chuyện này khi chúng tôi ở Mỹ và anh ta cho tôi biết điều này vì nghĩ tôi thực sự là đồng minh và sẽ giúp anh ta"

Junsu tập trung lắng nghe, cố không bỏ sót điều gì. Sau khi Hyojin đã trình bày xong, cậu khẽ nhướng mày cất lời "Vậy cô muốn gì đây?"

"Vẫn là kế hoạch đấy, có điều sẽ khác 1 tí..."

Hyojin bắt đầu giải thích những điều mình đề xuất cho Junsu. Junsu trong lúc nghe đã đôi lần nhíu mày, nhưng sau tất cả cậu lại nhếch môi cười, khuôn mặt đầy thỏa mãn nhìn Hyojin.

Thỏa thuận xong, Hyojin bỏ về phòng. Lúc cô ra đến cửa, Kwang Soo đã đứng bên ngoài trông chừng, anh vừa thấy cô thì hừ nhạt 1 tiếng rồi trở lại phòng chủ tịch.

-•-

Nhưng đã có ai đó đợi Hyojin sẵn ở phòng cô. Vừa bước vào, Hyojin đã ngửi thấy mùi cafe thơm thoang thoảng.

"Anh đến đây làm gì?" Hyojin hỏi người con trai kia.

Jackson đang ngồi xoay lưng về phía cửa thì đứng phắt dậy, anh tiến đến dùng tay ấn cổ Hyojin mạnh vào tường. Khuôn mặt đầy giận dữ.

Hyojin khẽ rên lên. Jackson rời khỏi cô rồi lùi lại, ánh mắt phần nào dịu xuống. Hyojin lắc đầu, xoa xoa vết thương trên cổ mình.

"Biến về phòng đi, như anh phần nào biết là tôi đã báo cáo cho sếp" Hyojin khó nhọc nói.

"Giỏi lắm" Jackson buông lời rồi vội vã bước đến cửa "Ở lại được thì ráng mà bảo trọng"

Cậu nhoẻn miệng cười nhạt rồi nhanh chóng biến mất.

Hyojin vớ lấy điện thoại sau hồi lâu dõi theo bóng của Jackson, cô nối máy đến phòng chủ tịch và lạnh lùng nói với đầu dây bên kia "Wang Jackson vừa trốn đi"

Vừa dập máy chưa đầy nửa phút, Hyojin nghe tiếng chuông báo động cùng tiếng chuông thông báo đóng hết các lối thoát của trụ sở vang lên.

Wang Jackson chính thức bị cho vào danh sách thanh trừng của tổ chức.

-•-

Dù đã tích cực tìm kiếm suốt 1 tháng liền vẫn không thấy tung tích của Jackson, Junsu bất lực mở cuộc họp lãnh đạo khẩn. Vị trí Nhị lão hiện tại đã để trống, các vị lão niên đưa mắt nhìn nhau rồi cùng hướng đến Lão đại. Nhìn thôi cũng hiểu bọn người kia thèm cái ghế Nhị lão đó biết nhường nào.

"Tôi đã biết là không tin tưởng được mà. Chỉ vì chút thành tích tên đó đem lại cho tổ chức mà tâng bốc hắn lên tới chức Nhị lão, há là coi thường bọn tôi hay sao?" Người ở vị trí Tam lão bất mãn lên tiếng.

Có nhiều ý kiến đồng tình với ý kiến của ông ta. Họ càng bàn tán, Junsu càng lộ ra vẻ khó chịu đến bất lực. Ngay lúc này cậu vẫn chưa hoàn hồn từ vụ phản bội của Jackson.

"Nuôi ông tay áo hơn 10 nằm trời, Lão đại chết thật không nhắm mắt" người đàn ông ở ghế Tứ lão ai oán nói.

Nghe đến đây, tai của Junsu chỉ còn nghe thấy tiếng vo ve, rồi tiếng đập bàn lớn. Khi đã trấn tĩnh, cậu mới cảm thấy đau rát ở bàn tay phải của mình. Mọi người trong phòng im bặt.

Người phụ nữ ở ghế Ngũ lão lắc đầu, tay cầm viết mực ghi ghi chép chép gì đó. Hồi lâu yên ắng, bà lên tiếng "Dù sao hiện tại ta cần có 1 tân Nhị lão"

Lúc này đây không ai dám hó hé lời nào, cả Junsu cũng thẫn người trước sự nhắc nhở kia. Trông thâm tâm cậu nghĩ, chắc có lẽ vì Jackson là cớm chìm nên các vụ làm ăn đều dễ dàng, thành tích của cậu nếu so sánh thì lũ người kia chỉ là muỗi. Nhưng giờ cậu lại là gián điệp khiến tổ chức điêu đứng thanh trừng. Nay lại phải tìm và đưa 1 người lên thế chỗ Jackson, Junsu thật khó suy nghĩ.

"Cậu thái độ như thế là sao? Đám già chúng tôi so về thâm niên thì đã ra giang hồ từ khi tên Jackson kia chưa được đẻ ra. Nay cậu thà tính nhiệm 1 tên phản bội mà không thèm đoái hoài đến chúng tôi" Tam lão lại bực dộc nói lớn.

"Ông câm miệng đi" Junsu cùng đường đành phải hét lớn lấy uy.

Quả nhiên lão già kia nín bặt, chỉ có thể ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đầy bất mãn.

Ngũ lão lại ôn nhu nhìn Hyojin, sau đó quay sang Junsu, bà nói "Gián điệp là công Hyojin phát giác, hay cứ để cô ấy làm thay Jackson"

"Lại đưa 1 tiểu nha đầu lên dẫn dắt chúng tôi sao? Ngũ lão, bà thật muốn bọn nhóc ngồi lên mặt mà" Tứ lão lúc này còn bất mãn thay phần Tam lão.

Bỏ ngoài lời lăng mạ của Tứ lão, Ngũ lão vẫn hiền hòa trông chờ phán quyết từ Junsu.

Vớ được cái phao lớn, dù lấy gà thế trâu Junsu cũng cam chịu.

"Bà nói rất đúng! Hyojin trước là cấp dưới của Jackson, cũng đã đem lại nhiều lợi ích cho tổ chức. Nay lại còn tìm ra gián điệp, nên tôi bổ nhiệm lên chức Nhị lão. Được rồi tan họp" Junsu dõng dạc tuyên bố.

"Kim Junsu cậu là đang đạp đổ cái cơ đồ của tổ tông cậu" Người đàn ông trung niên xem chừng là Lục lão hét lớn, sau đó hậm hự bỏ ra ngoài

Tam lão và Tứ lão cũng đầy thái độ uất ức theo sau ra ngoài. Hyojin từ đầu im lặng quan sát, cô thật khó lòng hiểu được vẻ ôn nhu, hiền hòa kia của Ngũ lão bao nhiêu phần là thật giữa 1 đám sói như thế này. Mọi người ra ngoài gần hết, bà ra trước cô, lúc đi ngang còn vỗ nhẹ lên vai Hyojin 1 cái đầy ấm áp. Hyojin trăm lần vẫn không tin người kia lại là Ngũ lão, người đàn bà thép đã theo tổ chức 25 năm từ lúc bà 16 tuổi đến nay. So với Jackson, Ngũ lão góp sức không hề nhỏ, nhưng công mang về lại chẳng bao nhiêu, nhiều lần còn bị thầy Man bắt giam.

Cô đối với cái ghế Nhị lão kia phần nào là miễn cưỡng nhận lấy. Ở ghế Thập lão, cô có thể âm thầm kiếm ăn, không sợ bị chặt chém. Lại ngại mình không oanh oanh liệt liệt như Jackson, sợ rằng bị đám cáo già kia vùi dập cho bốc hơi.

-•-

"Anh định ở nhà em đến khi nào đây" Solji tò mò hỏi Jackson.

"Em là ý gì hửm?" Jackson tinh nghịch hỏi ngược lại.

"Anh hai à! Đừng tưởng em không biết, từ lúc thầy phục chức trung tá cho anh thì cô gái kia đã đối tốt với anh như thế nào. Thân với con bé từ khi nó chập chững bước vào Sở mà mì ly em còn chưa được nó nấu cho nói chi là chuẩn bị bữa trưa. Anh đừng có giấu" Solji hiếp mắt nói.

"Còn em, Thập lão yêu của em hại anh trốn suýt bị chó ngoạm chết. Em cho anh nương lại đây ít hôm không được sao?" Jackson hất hàm đáp trả lại Solji.

"Nhưng anh thân với Hyojin như vậy, con bé Junghwa nhà bên cạnh nhòm ngó cả tháng rồi đấy! Em thật khó xử mà" Solji nhăn chán than trách ông anh trời đánh của mình.

"Vậy anh mời con bé sang ăn tối cùng"  nói rồi Jackson phóng lên ban công, gọi lớn "Em nhà bên ơi sang đây ăn cùng bọn anh này"

Dứt lời, Solji liền thấy nhà bên kia tắt đèn. Nửa phút sau lại nghe tiếng chuông cửa, quả thật Jackson là 1 minh tinh để tạp chí lá cải ngóng trông mà.

Junghwa được Solji mở cửa, nhà cô đã chật mà Jackson lại còn ở đậu khiến cô như sống cùng quả bom nổ chậm. Nay có Junghwa thật nhẹ lòng phần nào.

Vừa vào đến cửa Junghwa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm thoang thoảng, bụng Junghwa múa lên không ngừng.

"Ăn tối em ơi" Jackson điệu đàng nói.

"Anh đừng có chọc em ấy nữa! Thiếu úy Park nhà chúng ta không phải dạng vừa đâu đó" Solji cảnh báo Jackson rồi cùng Junghwa ngồi vào bàn.

Cả 3 cùng bắt đầu ăn.

Junghwa đã không còn phải 1 mình đến quán ăn nữa. Từ lúc Heeyeon mất, cô chẳng buồn lui đến bếp hay bàn ăn, tủ lạnh thì toàn nước đông lạnh và kem, chẳng có lấy 1 cái bông cải. Nay lòng cô lại man mác nhớ đồ ăn mà kẻ đáng ghét kia nấu, mùi vị món ăn của Solji trên thực tế là cao tay hơn Heeyeon vài bậc nhưng Junghwa vẫn chưa thỏa lòng.

"Jackson anh với Hyojin là mối quan hệ gì?" Junghwa bất giác hỏi.

Phụt...khụa khụa khụa

Jackson đang húp canh thì nghẹn, ho sặc sụa.

"Khẩu vị thiếu úy Park thật là nặng nhở! Lo ăn đi cô" Jackson vừa lau miệng vừa đáp.

Như không nghe thấy sự phớt lờ của Jackson, Junghwa hỏi sấn đến "Tôi hỏi là anh với..."

"Hyojin có mối quan hệ gì? Anh còn không trả lời con bé" Solji tiếp lời Junghwa.

"Ăn xong rồi anh nói nghen! Giờ anh đói rồi" Jackson cười khì đáp rồi lại tập trung ăn.

HẾT CHƯƠNG

Mấy chế có ai nghe vụ fansign Mố Le với Junghwa có gian tình không? Ôi cái thuyền tình già hường thắm của tui T_T.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC