Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xem nào! Tổ chức đã qua trót lọt vụ buôn ma túy đó. Sau 2 ngày giam cầm, nếu em được trả về với vài vết tích trên người thì bọn chúng chắc chắn sẽ tin em hơn" Hyojin nhún vai nói.

"Vài vết tích?" Solji nhướn mày nói.

"Thì bị bỏ đói, bị còng tay nhiều giờ, hoặc ít vết bầm do bị vấu trên tay cũng được. Chị biết mà, bọn chúng dư người từng vào ra nhà giam, em lành lặn quá bọn chúng lại nghi" Hyojin cười đáp.

"Được. Hôm nay có nhân viên mới được chuyển đến. Có điều em biết đấy! Vụ này chỉ có em, chị và thầy Man biết thôi nên thành viên mới sẽ tặng cho em vài vết tích chắc cũng không nhẹ đâu"

"Ai cơ?" Hyojin tò mò hỏi.

"Ừm xem nào" Nói rồi Solji rút từ trong cặp ra 1 xấp tài liệu. Đảo mắt lên xuống, cô nói chậm rãi "Ahn Heeyeon, 25 tuổi. Đỗ đầu kỳ thi tuyển vào sở. Hôm nay là ngày đầu em ấy làm ở đây"

Hyojin im lặng, cô khẽ cúi đầu, môi mím chặt. Solji thấy cô như vậy thì cất tập tài liệu vào cặp rồi tiếp tục nói "Em ấy đã vượt qua được cú sốc tinh thần đó. Hiện tại em ấy đã là 1 con người hoàn toàn khác. Vậy nên em phải mừng chứ!"

Hyojin ngước mặt lên cố ngăn dòng nước mắt. Ahn Heeyeon là em gái của cô, chỉ là em cùng cha khác mẹ. Cha cô có 2 người vợ, nhưng người vợ sau, tức là mẹ Heeyeon lại không có hôn thú. Tuy vậy họ rất biết cư xử đúng mực với nhau nên cô quí Heeyeon như chị em cùng cha cùng mẹ.

Năm cô 16 tuổi, Heeyeon bị 1 bọn xấu chặn đường trấn lột. Không những vậy chúng còn tiêm ma túy vào người Heeyeon, để bán thuốc cho cô, khiến cô trở thành con nghiện khi chỉ vừa qua tuổi 15. Cha mẹ cô vì điều này đã rất tức giận. Ban đầu họ định đuổi Heeyeon ra khỏi nhà, nhưng vì mẹ cô hết lòng khóc lóc van xin nên họ cũng cho qua. Có điều kể từ đó, khoảng cách giữa Hyojin và Heeyeon lớn hơn và cô dần không thể hiểu thêm gì về em gái mình.

"Em ấy bị đúp 2 năm, nhưng thi đỗ vào sở ở lần thi đầu thì cũng giỏi mà đúng không?" Solji cố an ủi Hyojin.

"Con bé ấy quả thật lớn rồi. Đợt tập huấn để trang bị cho thành viên mới, con bé làm tốt chứ?" Hyojin đưa ánh mắt buồn hỏi Solji.

"Ngoài mong đợi" Solji cười tinh nghịch đáp.

"Tốt rồi"

Hyojin thở dài, mắt nhìn trân vào bức tường đen kia. Lòng cô thắt lại khi nghĩ đến việc được gặp em gái của mình, sau từng ấy năm xa cách.

Cô bỏ nhà đi bụi vào năm 17 tuổi. Lý do là vì cha mẹ cô cứ đem cô ra để đai nghiến Heeyeon. Từ sau đợt nghiện ma túy, em học hành sa sút, hay tụ tập với đám bạn xấu và ăn chơi tới khuya, nhiều đêm còn không ngủ ở nhà. Dần dà thì Heeyeon bỏ học, Hyojin vì quá đau buồn nên cô quyết định bỏ ra ngoài sống dù cha mẹ cô hết lời ngăn cản. Cô không nói cho họ biết lý do thật sự, chỉ bảo họ rằng cô muốn tự lập và nếu họ cứ che chở bảo bọc cô như vậy, thì cô sẽ trở thành 1 đứa đần khi rời khỏi họ mà đối mặt 1 mình với xã hội khắc nghiệt kia.

"Sau khi em bỏ nhà đi! Con bé và mẹ nó cũng bị đuổi khỏi nhà. Do 1 lần Heeyeon phê thuốc và đập phá hầm rượu của ba em"

"Bộ sưu tập rượu là nguồn sống của ông ấy mà" Hyojin chua chát nói.

"Nhưng mẹ em ấy vì có bệnh sẵn trong người, lại do quá lao lực nên bệnh trở nặng sau 1 tháng bỏ đi. Rồi bác ấy mất sau hơn 2 tháng chống chọi với căn bệnh của mình" Solji buồn bã nói.

Hyojin im lặng, vậy là mẹ của Heeyeon đã đi trước cha mẹ cô. Cô cứ nghĩ đến 1 ngày đưa bà ấy đến thăm cha cô. Suy cho cùng họ cũng từng yêu nhau rất nhiều. Chỉ là cha cô quá tham lam thôi.

"Sau khi bà ấy mất. Heeyeon đã suy sụp 1 thời gian, em ấy đã thay đổi thành 1 con người khác. Em ấy không tụ tập ăn chơi với bọn người xấu nữa, dùng số tiền ít ỏi của mẹ mình để đi cay nghiện. Nhưng khi em ấy đã trở về là 1 công dân tốt sau 1 năm trong trại, ánh mắt của em ấy đã khác xưa. Người bình thường thì sẽ chỉ nghĩ rằng em ấy đã lạc quan hơn, nhưng trên quan điểm của chị thì em ấy cảm thấy tội lỗi. Đôi mắt rất buồn" Solji lắc đầu.

"Sau đó?" Hyojin lơ đễnh hỏi.

"Em ấy vừa học vừa làm. Thật khó nhằn trong lúc tìm việc làm vì em ấy từng nghiện. Nhưng thật tốt khi thầy Man bí mật giới thiệu em ấy với bạn mình nên em ấy đã có việc làm ổn định. Rồi em ấy ra sức học, vượt qua kỳ thi tuyển vào Học viện An ninh Quốc gia và trở thành 1 học viên ưu tú suốt thời gian học tại đó"

"Chị biết sao Heeyeon gia nhập Sở không?" Hyojin hỏi nhỏ.

"Giống lý do của Junghwa. Có điều em ấy gia nhập sở không chỉ tìm em mà còn định tống em vào tù" Solji cười nói.

"Đùa vui đấy" Hyojin cũng đùa theo.

"Thật ra em ấy bảo với chị là như vậy tốt cho em. Em sẽ trở thành 1 con người mới sau khi ra tù"

"Con bé lắm điều thật. Chị này! Đừng cho em ấy biết công việc của em" Hyojin thì thầm vào tai Solji.

"Được rồi" Solji đáp rồi đi ra khỏi phòng.

Hyojin trở về phòng giam mà lòng ngổng ngang hàng tá thứ.

-•-

"Chào chị!" Cô gái nói với chất giọng thiếu thiện ý.

"Em gái à! Làm cớm rồi nhỉ. Nhưng chị không có cái cóc khô gì để thủ thỉ với mày đâu" Hyojin đáp lại bằng chất giọng ngang.

"Chị nên thông minh tí đi. Khai ra rồi vào tù ngồi, tôi sẽ thuê luật sư giúp chị giảm án. Sau khi ra tù thì chị sẽ có thể làm lại cuộc đời mình mà" Cô gái nhếch mép nói.

"Chị mày có làm sai gì đâu mà cần phải làm lại" Hyojin đáp lại bằng thái độ thách thức.

Bỗng tay cô nhói lên, cô gái kia đã cắm mạnh mũi kim vào tay cô. Mắt cô hoa đi và cô thét lên đau đớn.

"Đó là gì?" Solji lo lắng hỏi cô gái làm việc cùng mình.

"Thuốc" Cô lạnh lùng đáp.

"Tác dụng" Solji nhướng mày hỏi tiếp.

"Đau đến thấu xương. Yên tâm không chết đâu, nhưng nếu chị ta cố chấp quá thì lại phải tiêm thêm cho vài mũi nữa. Chắc sẽ sớm tỉnh ra thôi"

"Heeyeon" Hyojin yếu ớt gọi tên cô. Mắt nhắm nghiền lại, em gái của cô bây giờ thật sự đã trở thành 1 con người khác. Trong vô thức cô đưa tay mình nhằm nắm lấy thứ gì đó trên không trung.

Cô gái kia thấy vậy thì đến gần cô, nắm lấy bàn tay của Hyojin và nói "Chị hai! Em là Ahn Heeyeon, niềm tự hào của ngành cảnh sát quốc gia. Chị cũng đã từng rất tốt mà? Vậy thì hãy cùng trở thành niềm tự hào của đất nước chứ!"

Hyojin gục xuống bàn,răng cắn chặt môi đến nỗi rách máu. Cái thứ đó, nó đang chạy khắp người cô, cô chẳng còn thấy gì trước mặt ngoài 1 màu trắng, cơn đau từ thứ đó lại đến tận tim gan. Rốt cuộc Ahn Heeyeon định làm gì.

"Heeyeon! Em phải cân nhắc đi, chúng ta chỉ còn chưa đầy 4 tiếng nữa là phải thả người đấy" Solji nghiêm mặt nói.

Heeyeon khẽ nhíu mày. Đưa mắt nhìn Solji rồi đảo mắt sang chị mình. Chết tiệc thật, nếu cho cô thêm thời gian thì cô sẽ cho Hyojin thêm vài mũi thuốc nữa và chị ấy sẽ phun ra hết.

Heeyeon buông Hyojin rồi ngoảnh mặt bước đi. Đến bên cửa, cô thở dài nói "Chị ta là người thân duy nhất của tôi. 1 kẻ nghiện vẫn có thể trở thành cảnh sát tốt thì chị ta có vài cái tiền án cũng đâu quan trọng"

Nói rồi cô xoay tay nắm, bước vội ra khỏi phòng. Khi ra ngoài, Heeyeon thấy 1 cô gái tóc nhuộm hồng, mắt hằng lên gân máu nhìn cô trừng trừng. Ra là Park Junghwa, con bé đơn phương chị cô. Cô nhớ những ngày con bé đến đập cửa nhà cô, nhất quyết đòi gặp Hyojin mà không khỏi bật cười. Người gì mà vừa dữ lại vừa nhây. Cô lờ Junghwa rồi trở về phòng.

Junghwa khi thấy Heeyeon bước ra thì thoáng nghĩ đến 1 ai đó. Cô vội chạy vào trong tìm Hyojin. Thấy vẻ mặt bối rối của Solji, cô sợ hãi nhìn sang Hyojin đang gục trên bàn. Rốt cuộc đã có chuyện gì, tại sao từ bên ngoài cô đã có thể nghe tiếng hét đầy đau đớn của Hyojin.

Solji lấy lại bình tĩnh rồi nói "Ahn Hyojin không sao, chỉ ngất thôi"

Cô giận dữ nhìn Solji rồi nói "Người lúc nảy là Ahn Heeyeon?"

"Đúng vậy, em gái cùng cha khác mẹ của Ahn Hyojin. Sở trường là dùng thuốc để thẩm tra. Đừng lo, không gây chết người đâu" Solji nhún vai nói.

"Từ bao giờ luật đã cho phép sử dụng thuốc để hỏi cung thế?" Jungwa vừa nói vừa bước đến bên Hyojin.

"Cô ta ngoại lệ. Là người mà thầy Man đích thân chọn" Solji nói.

"Bất kỳ ai được thầy Man chọn thì đều có thể hành xử ngoại lệ sao?" Cô bắt đầu khóc.

"Đôi khi"

Solji nói xong thì bước ra ngoài gọi người đến đưa Hyojin vào buồng giam. Họ vào và kéo Hyojin ra khỏi vòng tay của Junghwa, cô đau đớn nhìn theo, định đi cùng thì Solji kéo cô lại thì thầm "Muốn thầy Man cắt suất của em trong vụ này à! Bình tĩnh đi"

Nói rồi Solji bỏ về phòng để mình Junghwa vẻ mặt lo lắng và đầy sợ hãi đang ngồi thụp dước đất khóc trong phòng thẩm tra.

-•-

Nói đúng hơn cô đến phòng thầy Lee Soo Man, rồi cả 2 cùng đến buồng giam đặc biệt của Hyojin.

-•-

Hyojin lúc này đã dần lấy lại tỉnh táo. Cô lờ mờ nhìn xung quanh, thấy 2 cái bóng. Đó là Solji và thầy Man, họ đến để nói chuyện với cô.

Thấy cô đã tỉnh, thầy Man bước đến gần, tay cầm 1 số thiết bị. Solji nhìn theo, rồi cô nhìn Hyojin đang đơ người vì chuyện lúc nãy.

"Sẽ đau đấy" Thầy Man nhẹ nhàng nói.

"Có phải lần đầu đâu thầy" Hyojin cười đáp.

Nói rồi cô thấy nhói ở bã vai, sau đó là nhức toàn thân.

"Xem ra thầy rất chuyên nghiệp" Cô nói đùa.

"Lần này con chip được chính ta rửa sạch đấy, nhưng người con sẽ hơi nhức một chút. Con vẫn ổn chứ?" Ông lo lắng nhìn Hyojin.

"Vẫn rất ổn" Hyojin đáp chắc nịch.

Solji nhìn đồng hồ trên tay rồi nói "Đến giờ thả người. Ahn Hyojin theo tôi"

"Dạ sếp!" Hyojin đáp.

Cả 3 rời khỏi phòng. Thầy Man về phòng mình còn Solji dắt Hyojin đi làm thủ tục, tay Hyojin đã được còng lại.

Thủ tục hoàn tất, cậu thanh tra trẻ tháo còng của Hyojin, bực tức về lại chỗ của mình. Hyojin đắc ý nhìn đàn em đến rước mình, rồi bước ra chiếc ô tô màu đen ngoài cửa. Khi cô đã yên vị thì tên đàn em đóng cửa xe lại, rồi chở cô đi.

HẾT CHƯƠNG

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC