Ngoại truyện 3 (JacksonxHyerin)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Hyerin 15 tuổi, cô 1 thân 1 mình rời ngoại ô thủ đô để đến Seoul học cấp 3. Dù cha mẹ nuôi thuộc tầng lớp tri thức, họ chăm sóc cô rất đầy đủ, nhưng Hyerin đã biết tự lập từ sớm. Cô cố tình xin vào làm ở 1 tiệm cafe gần chỗ trọ, mỗi ngày chăm chỉ vừa học vừa làm. Nhờ siêng năng, lễ phép và ham học hỏi, Hyerin rất được lòng chủ quán và các anh chị đồng nghiệp.

Có 1 chàng trai rất hay lui đến cửa tiệm để ôn tập. Tần suất ngày càng nhiều, hầu như ngày nào đi làm Hyerin cũng gặp, và chàng trai này chỉ chọn món ở mỗi quầy có Hyerin. Thấy lạ nên cô nói với đồng nghiệp, mọi người ai nấy nhìn cô cười cười khiến cô khó hiểu.

Sau đó cô biết được, chàng trai ấy mỗi ngày, đều ngay ca làm của Hyerin mà đến. Người thì nói bập bẹ tiếng Hàn câu được câu mất, lại cứ lôi sách Quốc Ngữ ra nghiền ngẫm ở tiệm cafe. Họ bàn nhau có vẻ anh là sinh viên khoa ngôn ngữ Hàn, cũng có thể là du học sinh, hoặc là 1 người tự kỉ vừa bước ra xã hội. Hyerin chú ý đến chàng trai kia.

Một ngày, Hyerin chào mọi người để trở về nhà, thì bắt gặp chàng trai kia lấp ló ở phía bờ tường đối diện cửa sau. Vốn tò mò về người đó, Hyerin vui vẻ bắt chuyện.

"Em là Seo Hyerin, học sinh cấp 3. Anh tên gì?"

"Wang Ka Yee - Vương Gia Nhĩ, gọi Wang Jackson được rồi" Người kia nói.

"Ra là người ngoại quốc, hèn chi tiếng Hàn của anh lại hài hước như vậy. Lần nào vào cửa tiệm cũng chỉ gọi mỗi 1 món, anh không chán sao?"

"Không" Jackson đáp.

Chàng trai này tiếng Hàn khiêm tốn như vậy, nói câu nào câu nấy ngắn củn, chẳng thú vị. Hyerin mỉm cười lịch sự rồi toan bỏ đi.

"À Hyerin! Anh là sinh viên, cha anh là người Hồng Công, mẹ là người Hàn lai. Thật ngại khi để em thấy tiếng Hàn tệ hại của anh. Và..." Jackson kéo dài giọng.

Hyerin rướn người đến nhìn anh, mắt cô long lanh.

"Anh thích em! Là ngay cái nhìn đầu tiên khi anh vô tình lướt qua chỗ cafe đó. Trước anh đến Hàn vì gia đình mẹ anh ở đây, thật tiếng địa phương của anh chỉ là mấy câu giao tiếp bình thường. Vì em nên anh đã chăm chỉ học tiếng Hàn. Em cho phép anh theo đuổi em nhé" Jackson mỉm cười nhìn Hyerin.

"Đâu cấm anh theo đuổi em. Có điều em khô khan lắm, anh cứ từ từ tìm hiểu" Hyerin đáp rồi bước đi.

Jackson cười hớn hở chạy theo Hyerin, suốt đoạn đường đi anh nói với Hyerin rất nhiều. Nhưng Hyerin bắt lỗi ngoại ngữ của anh còn nhiều hơn.

Những ngày sau đó, Hyerin lúc tan trường đều có Jackson đợi trước cổng. Anh đưa cô đến tận quán cafe, nhờ cô chọn món và ngồi ôn bài đến khi Hyerin tan làm. Để ngồi được lâu, có khi anh phải gọi đến 3 cốc cafe và 2 cái bánh.

Đôi khi Hyerin rất thắc mắc về Jackson. Người gì ngày nào cũng tiêu tiền cho món vặt, lại toàn nói là cớ để gặp cô. Chỗ cô trọ thì anh rất rõ, ngày nào cũng đưa cô về, còn chỗ của anh thì lại rất bí mật.

Cứ thế, Hyerin phải lòng Jackson. Tiếng Hàn của Jackson cũng tốt hơn rất nhiều, rất biết dỗ ngọt cô. Ngày nào đón cô ở trường cũng khen cô dễ thương, lúc đưa về tận nhà lại chúc cô ngủ ngon, tin nhắn cuối cùng mỗi đêm là "Anh yêu em". Không xiêu lòng, Hyerin cũng chỉ là thiếu nữ thôi.

"Em thích anh rồi đấy" Hyerin nói với Jackson trước cửa chỗ trọ.

Jackson vui mừng nhìn cô, mắt anh sáng lên. Thoáng 1 chốc, môi anh đặt nhẹ lên môi cô, sau đó dứt ra. Jackson mỉm cười nhìn Hyerin, mặt cô đỏ lửng bỏ về phòng, không nhìn anh lấy 1 cái.

Hẹn hò với nhau, tình cảm rất sâu đậm, Jackson vẫn đều đều đến đón cô mỗi ngày dù anh đã tốt nghiệp hay cô vào đại học. Nhưng Hyerin luôn cảm thấy bối rối khi vẫn chưa rõ Jackson ở đâu, gia đình như thế nào hay anh hiện làm việc gì.

Đối với những câu hỏi quan tâm của cô, Jackson chỉ đáp "Khi nào em muốn ra mắt gia đình anh, anh đưa em về giới thiệu luôn 1 thể"

Câu trả lời đó, hại Hyerin hết lần này đến lần khác chỉ dám quay cái mặt hồng hồng của mình đi chỗ khác.

Sau ngày kỉ niệm 4 năm yêu nhau, Hyerin không còn thấy Jackson đến đón cô nữa. Anh cũng chẳng đến cửa tiệm, mặc nhiên những lời chúc mỗi tối hay câu "Anh yêu em" cũng biến mất. Điện thoại luôn là "thuê bao". Nhà anh? Hyerin không biết. Nơi anh làm? Hyerin cũng không biết. Nếu ngờ đến ngày anh rời cô mà không nói lời nào như thế này, Hyerin thà đến ra mắt gia đình của Jackson.

Quên Jackson? Hyerin không quên được. Cô cũng chẳng quen phải chịu nỗi cô đơn này. Nghỉ việc ở tiệm cafe, Hyerin thay đổi cả chỗ trọ, dùng số tiền làm thêm tích cóp hơn 4 năm để mua trả góp 1 căn hộ chung cư. Hyerin dành hết thời gian cho việc nghiên cứu chuyên ngành của mình.

Nhưng cô vẫn là không quen. Không quen thở dài thất vọng khi bước ra cổng trường. Không quen mỗi đêm vắng ai đó chúc mình ngủ ngon. Không quen thiếu đi tin nhắn dỗ ngọt trái tim cô mỗi tối. Cứ đến khuya, Hyerin lại vân vê chiếc điện thoại lỗi thời của mình. Nó là món quà đầu tiên cô nhận từ Jackson.

Hyerin tìm việc làm thêm mới, làm quản thư cho thư viện của trường. Vẫn trả góp đều đều mỗi tháng, trở về thăm cha mẹ vào cuối tuần hay đến phòng thí nghiệm cùng các giáo sư hoặc bạn đồng môn nghiên cứu. Cuộc sống bận rộn, bận đến nỗi Hyerin khá bất ngờ khi nhận lấy bằng tốt nghiệp của mình. Mục tiêu của cô lại đặc vào Sở. Cố gắng học tập và rèn luyện bản thân, Hyerin xuất sắc vượt qua vòng tuyển chọn gắt gao mà Sở đưa ra.

Để rồi gã đó xuất hiện ở cổng cơ quan cô làm. Jackson Wang, cái tên âu phục chỉnh tề tay cầm 1 đóa hoa to vẫy tay còn lại với cô.

Phải lạnh lùng! Phải lạnh lùng! Seo Hyerin, anh ta chỉ là muỗi, anh ta chỉ là muỗi.

Hyerin tự ám thị bản thân, rồi nhất định lạnh nhạt với Jackson. Tên đấy lại giở bài cũ, tuy không còn đều đặn hằng ngày như trước, nhưng cứ xuất hiện là lại đón cô lúc tan tầm, lại tự cho cho mình cái quyền ăn tối cùng cô mặc cô nhất quyết từ chối. Tối tối lại nhắn tin nhắn sến súa.

"Anh yêu em"

Wang chết bầm! Wang muỗi dai! Wang đáng ghét! Anh cứ thế này sẽ khiến tôi mềm lòng mất.

Và Hyerin mềm lòng thật. Chỉ là khi nghe anh và Solji giải thích về chuyện mình làm nội gián, cả việc của Hyojin nữa, Hyerin mới thừa nhận mình tha thứ cho Jackson.

Ra là lúc trước đến Hàn làm mật vụ. Gì mà sinh viên khoa ngôn ngữ, giả đò hay lắm! 3 năm trời, anh đi Phi đi Mỹ gì cũng giấu cô, hại cô hết lo lắng rồi nghĩ xằng nghĩ bậy. Có lần còn ngây thơ báo cảnh sát, rốt cuộc bị cảnh sát phán cho câu "Xuất ngoại".

Nếu biết anh cực khổ như vậy, Hyerin sẽ không mắng chửi anh mỗi đêm trong nước mắt rồi. Mà cũng may cho anh, Hyerin nhờ chỉ lo học hành nên không để ý đến ai hết, chứ số người thổ lộ với cô cũng không ít đâu.

Ngày Hyojin đoàn tụ, Jackson vui vẻ nhìn cô em gái bảo bối đến với người mình yêu. Hyerin thấy anh giống như 1 người bố vậy, hạnh phúc cả đời của Solji, Jackson cũng xem như hạnh phúc của chính bản thân mình.

Lại nghe tin người Junghwa tìm thấy ở biển là Ahn Heeyeon mất tích bấy lâu. Jackson như 1 đứa trẻ cứ cười cười rồi hài lòng ôm lấy Hyerin từ phía lưng cô. Vậy là mọi người sau tất cả đã đoàn viên.

Hôm nay Jackson lại mời Hyerin đến cái nhà hàng mà khi xưa 2 người cùng   mai phục Kim Junsu. Jackson cố tình chọn đúng bộ âu phục mà mình mặc lúc đấy, dặn cả Hyerin cũng vậy.

Phòng thì trang trí nến, hoa và rượu đỏ sóng sánh. Hyerin cười tít mắt khi thấy chúng.

Sau khi dùng bữa, Jackson ra hiệu, những nghệ sĩ kéo đàn đều ra ngoài hết, chỉ để khoảng riêng tư cho 2 người. Hyerin hồi hộp nhìn anh.

Jackson lấy từ túi áo ra 1 cái hộp nhỏ. Mở hộp, bên trong là 2 chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh. Anh quì 1 chân xuống đất, tay hướng chiếc hộp đến Hyerin.

"Hyerin à! Chỗ này là nơi anh lựa chọn em, em nhớ chứ?"

Hyerin khẽ gật đầu.

"Và anh đã kể về em rất nhiều cho ông bà của anh, cả Solji nữa. Hyerin! Em làm vợ của em nhé!"

Hyerin lại khẽ gật đầu, nước mắt cô lăn nhẹ ở 2 bên gò má. Bọn người Solji, Hyojin, Heeyeon và Junghwa liền đẩy cửa bước vào, nổ pháo và chúc mừng Hyerin. Ngón tay cô lúc này được Jackson âu yếm đeo vào chiếc nhẫn lấp lánh kia.

Cô cũng đeo nhẫn cho anh. Cả 2 yêu thương nhìn nhau, sau đó Hyerin kiễng chân, tay kéo cái cổ áo của Jackson, đặt lên môi anh 1 nụ hôn sâu.

Bọn trẻ thấy vậy liền kéo nhau ra ngoài, để lại cho ông anh lớn được tự nhiên thể hiện tình cảm.

Cuối tuần, nhà Jackson và nhà Hyerin gặp nhau để bàn chuyện mừng. Đôi trẻ được người lớn trong nhà rất mực tán thành. Hyerin và Jackson vừa nghe đến ngày cử hành hôn lễ liền nôn nao trong lòng, 2 người này cũng phải mất 9 năm mới cưới được nhau cơ mà.

Lễ cưới được cử hành ở 1 khu nghỉ dưỡng cao cấp ngoài bờ biển. Quan khách chỉ là người nhà và vài nhân viên thân thiết ở Sở, chủ hôn là Lee Soo Man.

2 năm sau

"Là 1 trai 1 gái. Là đôi long phục đó Gia Nhĩ" Ông lão tóc bạc phơ vui vẻ nhìn Jackson.

"Ông nội! Con làm ba rồi, con làm ba rồi ông nội ơi" Jackson tay nắm lấy tay ông mình, vui mừng nhảy cẫng lên trong bệnh viện.

"Con đã quyết định tên cho con mình chưa?" Ông nội hỏi.

Jackson không nghĩ ngợi nhiều, đáp ngay "Con trai tên Sơn, con gái tên Xăng. Còn tên khai sinh, để mẹ nó nghĩ cũng được"

Hết chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC