Ngoại truyện 4 (HaJung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junghwa đặt xấp giấy trên tay xuống bàn, hăm hở nói "Chắc giấy tờ tùy thân của chị bị rơi xuống biển rồi. Đây là hồ sơ thông tin về các nhân viên của Sở. Chị xem, ảnh thẻ rõ như vậy, chị đừng cứng đầu nữa"

Kền Hói vẫn vẻ mặt cau có, xem thật kĩ từng mặt giấy của xấp tài liệu kia. Đúng là khuôn mặt của cô, có khác chăng là vết sẹo trên trán. Vô thức Kền Hói sờ vết sẹo đang nhói lên của mình. Cơn choáng ập đến khiến cô ôm đầu hét lên dữ dội. Đứa bé bên cạnh cô trèo hẳn lên bàn, dang tay như thể bảo vệ cô khỏi Junghwa.

"Đồ đáng ghét kia! Chị không được tổn thương chị ấy" Cô bé nói lớn.

"Này! Con không được vô lễ như thế" Mẹ cô bé đứng bên cạnh hốt hoảng kéo con mình xuống đất, nhưng con bé cứ bướng bỉnh khiến bà khó xử.

Hyojin nghe thấy thì lấy tay ôm ngực, cười nắc nẻ, Solji cũng trợn tròn mắt nhìn cô bé, Hyerin và Jackson thì nhìn nhau lắc đầu.

"Bé con tên gì nhỉ?" Junghwa lòng như lửa đốt, nhưng vẫn cố tỏ ra thân thiện với cô bé.

"Jin Ji Hee"

Để ngăn Junghwa lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống bé con trước mặt mình, Hyojin đứng dậy đi đến bên cô. Ấn Junghwa ngồi xuống ghế, Hyojin điềm tỉnh nhìn đứa bé đối diện mình.

"Ji Hee-si! Chúng tôi là cảnh sát, người phía sau nhóc có ngoại hình rất giống 1 nhân thân đã mất tích của người này đây" Hyojin chỉ Junghwa "Vậy nên em có thể để tụi chị làm việc chứ?"

Ji Hee leo xuống bàn, vẫn ngờ vực nhìn Junghwa. Hyojin nhìn đến người có ngoại hình giống em gái mình trước mặt, đợi cô ấy trấn tỉnh tinh thần thì lấy từ xấp giấy ra 1 tờ, hướng đến người đối diện.

"Heeyeon! Em xem, đây là giấy xét nghiệm DNA, ngày lấy máu cũng có em mà đúng không? Chúng ta có chứng nhận huyết thống" Hyojin nói rồi lấy thêm 1 tờ nữa, tiếp tục giải thích "Còn đây là giám định vân tay và tóc, tất cả đều chứng minh em là công dân Ahn Heeyeon, thanh tra cao cấp của Sở đó. Những thứ này không khiến em tin sao?"

"Heeyeon! Tôi còn đem đến bằng khoán đất và giấy tờ kê khai tài sản của chị nữa. Chị nghĩ bộ bọn tôi khùng sao mà rước chị về làm người giàu có vậy" Junghwa bất lực nói.

Là Heeyeon, mọi thứ trước mặt cô đều chứng minh cô là Heeyeon. Nhưng sao đầu cô lại đau đến như vậy? Tại sao cô lại không nhớ gì hết? Cô có rất nhiều điều cần phải hỏi.

"Heeyeon! Tạm thời chị theo bọn em về nhà nhé! Những thứ thân thuộc sẽ khiến cho trí nhớ của chị mau chóng phục hồi lại. Bọn em dù gì cũng đã cho chị xem qua chứng mình thư, cả thẻ thanh tra nữa, bọn em không phải lừa đảo chuyên nghiệp đâu" Hyerin nói.

"Không! Không ai đưa chị ấy đi hết" Ji Hee nghe thấy thì hét lớn, cô bé ôm lấy Heeyeon.

"Bé con à! Chị ấy ở đây không có giấy tờ tùy thân, chắc chắn là không đăng ký tạm trú. Nếu bọn chị báo cảnh sát, chị ấy sẽ bị xem như là phạm nhân đó. Em muốn chị ấy sống cạnh em cho dù đến cả tên mình cũng không nhớ sao?" Solji diệu dàng nói với Ji Hee.

"Nhưng...em sẽ rất nhớ chị ấy!" Ji Hee mắt ươn ướt nhìn Heeyeon.

"Bọn anh sẽ thường xuyên đến đây thăm em được chứ? Chỗ này dù gì cũng là khu nghỉ mát mà. Với cả địa chỉ nhà Heeyeon, bọn anh đã đưa cho mẹ em rồi, em có thể đến thăm chị ấy. Công việc của chị ấy thực sự rất quan trọng, 1 năm trời mất tích, mọi thứ chất chồng hết cả lên nhau" Jackson cũng giải thích với Ji Hee.

Ji Hee nới lỏng vòng tay của mình, luyến tiếc nhìn Heeyeon. Cả tuần nay, cô bé vẫn thầm hy vọng đám người kia chỉ là nhầm lẫn, rằng người trước mặt sẽ mãi bên cạnh mình. Nhưng cuối cùng mọi thứ vẫn khiến người cô bé yêu thương rời đi.

"Dù chị nhớ mình là ai thì cũng đừng có quên em đấy. Là em đã thấy chị trôi trên biển, là em đã gọi người đến đưa chị vào bờ, là em nài nỉ mẹ cho chị ở với gia đình em, em cũng là người đầu tiên chị nhìn thấy khi tỉnh dậy. Chị nhất định phải nhớ em đó" Ji Hee vừa khóc vừa nói.

Mẹ cô bé cũng u buồn ôm lấy con gái mình. Dù lúc đầu bà lo Heeyeon đến nhà bà sẽ bất tiện, nhưng cô rất lễ phép, ngoan và chăm chỉ. Cô rất hay cùng bà ra biển đánh cá hay nhặt sò, Heeyeon nấu ăn cũng rất ngon nữa.

Ngày Jackson đón Heeyeon về, Ji Hee khóc rất nhiều, cô bé ôm chặt lấy mẹ mình, mắt nhìn đăm đăm chiếc xe màu đen. Bóng xe mất hút, 2 mẹ con mắt buồn nhìn nhau.

...

Về đến nhà, Junghwa giúp Heeyeon sắp xếp đồ dùng. Nhìn căn nhà khang trang, Heeyeon có chút thân quen nhưng cũng lạ lẫm. Cô miết tay mình lên ghế sofa, mấy cốc trà và cái hộp nhựa mà Junghwa hay lấy đựng bánh truyền thống. Bỗng dưng cô thèm ăn bánh truyền thống quá.

Heeyeon đi ra sân, nhìn sang nhà bên cạnh. Bỗng 1 cô gái trẻ ló đầu khỏi khung cửa sổ, hớn hở vẫy tay với cô.

"Heeyeon" Cô gái nói lớn rồi nhanh nhảu trèo ra từ cửa sổ, phóng qua cái tường cao trước mắt Heeyeon.

Phủi nhẹ bụi ở đầu gối, cô gái kia vui vẻ mỉm cười nhìn Heeyeon.

"Chị trở về rồi sao! Em nghe bảo chị mất trí nhớ, nhưng chắc sẽ sớm hồi phục thôi. Em là Arin này, nhớ em chứ?"

"Không hẳn là nhớ" Heeyeon lắc đầu.

"Haizzz" Arin thở dài.

"Arin! Em về Hàn khi nào đấy?" Junghwa mừng rỡ nhìn Arin.

"Cũng được 1 tuần rồi. Vậy mà cả chị và chị Solji đều mất tích" Arin phụng phịu.

"Mất 1 tuần mới lôi tên cứng đầu này về nè! Giấy tờ rành rành mà còn không chịu tin, làm bọn chị phải nghỉ phép để ở lại thuyết phục cơ" Junghwa than thở.

Arin lắc đầu nhìn Junghwa, sau đó chào cô rồi trở về nhà bằng cái cách mà cô đã đến. Junghwa không như Heeyeon, hoàn toàn quen với cách con bé vận động.

...

Ngày đầu về nhà, Junghwa vẫn cư xử bình thường, cô không muốn kích động đến Heeyeon. Những cơn đau đầu rất hay xảy đến với Heeyeon khi ai đó cố cưỡng ép gợi lại kí ức. Heeyeon được thầy Man phê chuẩn nghỉ dưỡng, cả Junghwa cũng được nghỉ lây.

Những ngày sau đó, Junghwa đều đặn gọi Heeyeon đi đạp xe cùng mình. Thật may là Heeyeon không đổi tính lười biếng.

Hết đạp xe, về đến nhà, Junghwa để Heeyeon nghỉ ngơi lấy sức. Sau đó lấy những quyển sách hay tài liệu nghiên cứu của Heeyeon đem cho cô xem. Heeyeon đối với mấy thứ y học lại rất hứng thú.

Junghwa lại giở bài cũ, nhưng lần này cô là nũng nịu năn nỉ Heeyeon nấu các bữa ăn. Tài nấu ăn của Heeyeon nhà cô vẫn rất chất lượng. Junghwa vừa thưởng thức vừa thấy ấm lòng.

Heeyeon đặc biệt thích mấy món bánh truyền thống Junghwa làm. Cô biết vậy nên dù không phải lễ hay tết cũng làm cho Heeyeon ăn, lần nào Heeyeon thấy bánh cũng cười tít mắt.

Ngày qua ngày, Heeyeon dần dần đi vào lối sống khi xưa của mình. Nhưng kí ức của cô vẫn rất nửa vời, các cơn đau đầu lại càng nhiều hơn.

Một ngày, Junghwa buột phải đến Sở để bàn giao tài liệu nên để Heeyeon 1 mình ở nhà. Những ngày qua, dù là ở nhà hay ra ngoài Junghwa đều bên cạnh Heeyeon. Nhưng để 1 người tạm gọi là "ngơ" đến Sở sẽ rất rắc rối. Junghwa đành nhờ vả Arin sang trông giúp Heeyeon nhà cô.

Junghwa vừa rời đi, Arin liền ấn Heeyeon ngồi vào sofa, mắt tinh anh nhìn Heeyeon. Thật không thoải mái, Heeyeon bây giờ không khác gì trẻ con cả. Cô chỉ là mất trí chứ có phải bị thiểu năng đâu mà Junghwa lại lo lắng nhiều như vậy. Arin vẫn chăm chăm nhìn Heeyeon, mắt không dứt. Vì Junghwa đã bảo trước với Arin về những lần đau đầu bất tử của Heeyeon nên Arin rất cảnh giác.

Ding dong

Heeyeon hất hất mặt mình về phía cửa. Ở cùng Junghwa, em toàn bảo Heeyeon ngồi trong nhà mỗi khi khách đến nên Heeyeon đã quen với điều đó. Arin đành bất đắc dĩ rời đi.

Arin vừa khuất sau cửa, Heeyeon liền chạy lên phòng sách ở lầu 1. Nhìn chung quanh, Heeyeon phát nhàm khi mình đã đọc như hết cả tài liệu ở phòng này. Khó chịu ngồi vào bàn, Heeyeon chợt tò mò đối với mấy cái ngăn kéo.

Cô mở ngăn đầu tiên, toàn là viết với mấy dụng cụ văn phòng.

Cô mở đến ngăn thứ 2, Heeyeon khá bất ngờ trước mấy cái ống tiêm được xếp ngay ngắn trong đấy.

Đầu cô bắt đầu đau, Heeyeon loạng choạng té xuống đất.

Tiếng Arin gọi vọng vào, Heeyeon đành thu mình núp sau cái bàn. Cô nghe thấy tiếng cửa phòng mở, nhưng cũng đóng lại rất nhanh.

Heeyeon mở đến ngăn kéo cuối cùng. Bên trong không để gì hết ngoài 1 quyển sổ tay. Nó trông phẳng phiu và sạch sẽ. Heeyeon tò mò lật từng trang, Junghwa chưa từng đề cập với cô về thứ này.

"Ly cafe sáng nay. Tôi hình như đã phải lòng em"

Heeyeon vô thức rơi nước mắt. Cơn đau đầu bỗng đột ngột qua đi, từng hồi ký ức ùa về trong tâm trí cô. Chẳng còn gì sau dòng chữ kia nữa, nét mực đôi chỗ bị nhòe đi.

Đã có ai khóc khi đọc nó chăng?

Heeyeon rời khỏi căn phòng, bắt gặp Arin mặt mày đẫm mồ hôi bực tức nhìn cô.

"Choi Ye Won là em đúng chứ?"

"Heeyeon" Arin vô thức thốt lên.

Như hiểu ra chuyện, Arin ôm lấy Heeyeon, cô mếu máo nói "Ahn Hani! Chị đã trở lại rồi"

"Em họ à! Vất vả cho em rồi" Heeyeon xoa đầu Arin.

Arin ở cạnh bên Heeyeon tán gẫu, đến nửa khuya Junghwa mới về đến nhà. Tạm biệt Arin ở cỗng, Heeyeon nắm lấy bàn tay của Junghwa, đưa lên môi của mình.

Chụt

"Ấm chứ?" Heeyeon ôn nhu nhìn Junghwa.

"Ấm" Junghwa đáp, những giọt nước mắt lăn trên bờ má hồng hồng của cô.

Cả 2 bước vào ngôi nhà ấm áp. Junghwa như không rời mắt khỏi Heeyeon. Cô cứ sợ chỉ cần lơ đi là gã kia lại biến mất. Cả 2 đứng giữa căn phòng lớn, Heeyeon vẫn nắm chặt tay Junghwa.

"Heeyeon thích món cafe miễn phí của Junghwa"

Junghwa tròn mắt nhìn Heeyeon.

"Chị nhớ sao?"

Heeyeon lắc đầu.

"Là đọc được. Rồi mọi thứ cứ thế ùa về thôi"

"Ai cho phép mà đọc?"

"Nó là của chị viết mà. Nhóc con!" Heeyeon trêu.

Junghwa vẫn hạnh phúc nhìn Heeyeon. Bây giờ em như thể người có niềm vui của cả thế giới gộp lại vậy.

"Cảm ơn em đã vẫn tìm kiếm chị. Hơn 1 năm qua em vất vả rồi, cả thời gian gần 3 tháng nay bên chị dường như không rời nữa. Junghwa à! Heeyeon yêu em"

Junghwa mỉm cười nhìn Heeyeon.

"Junghwa cũng yêu chị nữa. Đồ Hani giả mạo"

"Trách chị diễn trước mặt em sao?" Heeyeon miết tay lên má Junghwa. Cô đau xót khi thấy em gầy gò đi.

"Trách chị thả thích em dịp Noel đấy. Người ta không thích làm tiểu tam, cũng chẳng thích tìm người thế vai nữa" Junghwa vờ dỗi nhìn Heeyeon.

"Bây giờ chị bên em thật rồi đấy"

Heeyeon nói rồi áp môi mình lên đôi môi mềm mại của em.

Đêm ấy là gần cuối thu, thời tiết dù không ấm, nhưng với ai đó đang hạnh phúc thì trái đất như nóng lên vậy.

HẾT CHƯƠNG

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC