Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa sáng hôm sau, trên bàn ăn Heeyeon thấy Hyojin vẻ mặt hưng phấn thì lấy làm lạ. Hyojin tuy không phải kiểu nam chính lạnh lùng không thích cười như trong truyện, nhưng việc thấy chị họ của mình hiếm khi tâm trạng tốt như vậy khiến Heeyeon tò mò.

"Chị Hyojin" Heeyeon gọi.

"Hửm?" Hyojin vừa nhai vừa đáp.

Heeyeon chỉ vào miệng mình và nói "Chị ăn được dưa leo từ khi nào thế?"

Hyojin ngừng nhai, mặt bắt đầu sụ xuống, liền chạy vào nhà vệ sinh ọe ra. Heeyeon thấy vậy thì biết Hyojin hôm nay chắc chắn có gì đó vui rồi.

...

Tiết học vẫn cứ dài lê thê, Hyojin cứ cậm cụi vừa nghe giảng vừa chép bài, còn Heeyeon thì thả hồn theo những áng mây bên ngoài cửa sổ. Vừa nghe tính hiệu báo giờ nghĩ trưa, Heeyeon như được nạp lại năng lượng, hớn hở kéo Hyojin đến nhà ăn. Vẫn viễn cảnh hàng dài người xếp hàng đợi lấy cơm và cũng như thường lệ Heeyeon được nhường trước. Hí hưởng đem cơm đến chỗ Hyojin, Heeyeon vừa ngồi xuống đã vội cầm muỗng đánh chén.

Cạch

Bỗng bên cạnh Hyojin có ai đó vừa đặt khai cơm xuống bàn, cả phía Heeyeon cũng vậy. 2 cô gái đến bên và cùng ăn trưa với họ không ai khác là Solji và Junghwa. Khi Hyojin và Heeyeon ngước nhìn, cả 2 liền nở 1 nụ cười thân thiện.

"Hôm nay cơn gió nào đưa thiên thần khối năm cuối và hoa khôi khối năm nhất đến bên chúng tôi đây" Heeyeon nuốt vội thức ăn rồi dẻo miệng trêu.

"Chị không thích sao?" Junghwa cũng hùa theo.

"Đương nhiên là thích rồi, phải không chị họ?" Heeyeon quay sang hỏi Hyojin.

Hyojin bận nhai không tiện nói, chỉ gật đầu cho qua. Lúc đang ăn thì Hyojin quay sang Solji hỏi "Tan học chị đi cùng xe em nhé?"

Solji vui vẻ gật đầu. Heeyeon mắt thấy gian tình, lại nhớ tới tâm trạng nắng đẹp của Hyojin hôm nay, ngay lặp tức xâu chuỗi dữ kiện.

"Tan học có gì nóng sao? Em đi cùng với" Heeyeon xen ngang.

"Không. Chỉ có chị mày và chị Solji thôi" Hyojin gắt.

Thấy Heeyeon có vẻ khó hiểu, Solji giải thích "Là chị muốn ăn thử bánh ở 1 tiệm mới mở dưới phố. Thường thì chị sẽ đi cùng Junghwa nhưng hôm nay em ấy bận việc cùng gia đình rồi nên chị rủ Hyojin. Heeyeon không bận thì cùng đi"

"Không cản 2 người hẹn hò" Heeyeon nham hiểm nhìn Hyojin.

"Con bé này, tụi chị không hẹn hò" Hyojin gắt Heeyeon, cô trộm liếc nhìn Solji.

"Em chỉ đùa thế thôi chứ tan học em phải ở lại đá bóng cùng với bạn rồi" Heeyeon mắt cười đáp.

Lúc này Solji lại quay sang Junghwa nói "Mà nhà em đón em ấy lúc nào?"

"Tan học xong đi liền thì chắc cũng vừa đón. Có lẽ em phải chạy nhanh ra xe" Junghwa đáp.

Hyojin và Heeyeon không để ý mấy, lại tiếp tục ăn phần của mình.

...

Sân bay quốc tế

"Chị Hyerin" Junghwa vẫy tay gọi.

Một cô gái có dáng người cao, diện quần ngắn với áo thun trơn xám, đeo kính đen che nửa mặt, tóc nhuộm óng vàng, tay kéo vali đi về phía Junghwa. Cởi cặp kính râm, cô gái nhíu mày nhìn Junghwa.

"Em cao lên hả? Chỉ là không gặp nhau 2 năm mà đã hơn chị rồi này"

Junghwa cười cười xua xua tay. Đoạn, cô hướng chị mình ra phía cỗng, bảo "Ra xe thôi, cha mẹ em đang chờ đấy"

...

Solji và Hyojin cùng đi vòng tiệm bánh. Không như Solji đang thích thú nhìn những chiếc bánh được trang trí đẹp mắt ở tủ kín, Hyojin thích được ngắm chị hơn.

"Lấy cho tôi cái bánh này. Hyojin, em ăn bánh nào?" Solji quay sang Hyojin.

"Ngoài cái bánh lúc nảy ra, chị còn muốn thử cái nào không?" Hyojin ôn nhu hỏi.

"Ừm...xem nào" Solji nhíu mày nhìn những chiếc bánh còn lại, cô chỉ vào tủ "Chắc là cái này"

"Vậy lấy cho tôi cái này" Hyojin nói với người ở quầy, tay chỉ vào chiếc bánh Solji vừa nói.

"Sao em lấy cái đó?" Solji khó hiểu hỏi Hyojin trong lúc bưng cái khay bánh ra bàn.

"Bởi vì vậy thì chị có thể thử vị cả 2 chiếc bánh mình muốn. Là thứ chị thích thì em cũng thích" Hyojin mắt cười nói với Solji.

Solji ngoảnh mặt đi, đặt mạnh khay xuống bàn khiến nó phát ra tiếng chói tai. Hyojin phải xin lỗi những người xung quanh, cô khó xử nhìn Solji. Mặt Solji lúc này bị tóc che gần hết mặt, Hyojin chẳng nhìn ra thái độ lúc này của chị là gì.

Là bánh Solji muốn thử, nhưng cả buổi cô không chỉ không nhìn đến bánh của Hyojin, Solji còn lơ luôn cả em. Cuộc gặp mặt diễn ra trong yên lặng. Hyojin cảm thấy bức vô cùng.

Đạp xe đưa chị về nhà. Hyojin vẫn chu đáo chờ cái vẫy tay của chị, nhưng đèn phòng dù bật nhưng em chờ 1 lúc lâu vẫn không thấy Solji chào mình. Hyojin liền lấy điện thoại gọi cho Solji.

"Alô" Tiếng Solji đáp từ đầu dây bên kia.

"Không ra ban công chào em à?"

"Chị quên mất, thôi em về đi"

Hyojin khó chịu nhìn lên phía ban công chỗ nhà Solji. Hít 1 hơi sâu, em liền đạp xe vội về nhà.

Tối đó Hyojin ăn xong cơm tối thì liền về phòng ngủ. Bài tập căn bản giáo viên giao thường không làm khó Hyojin, cô thường hoàn thành nó ở thư viện sau giờ học. Nhưng hôm nay tan học cô liền đi cùng Solji, bài tập vốn vẫn chưa nhìn đến.

Thì sao?

Ahn Hyojin dù có giỏi thì vẫn chưa thể hiểu được chị!

...

Hôm sau, lớp Hyojin và Heeyeon xôn xao khi giáo viên thông báo về 1 bạn học mới. Heeyeon tranh thủ lớp hỗn loạn thì lén chơi game, còn Hyojin mặt không thần thái nhìn ra cửa sổ.

Bạn nữ sinh mới bước vào, tóc nàng cắt ngắn và nhuộm vàng.

Cô chào mọi người, tự giới thiệu.

"Mình là Seo Hyerin, học sinh mới đến, mong mọi người giúp đỡ"

Hyerin nói xong thì cúi người 1 góc 90 độ. Được giáo viên chỉ định chỗ, cô đi xuống phía dưới. Chỗ trống trong lớp chỉ con chỗ cạnh bàn Heeyeon.

Hyerin ngồi yên vị trên ghế, nhìn sang Heeyeon thì thấy cô đang mải mê chơi game, không hề để ý đến mình. Như không quan tâm, Hyerin đảo mắt đến Hyojin, người đang thơ thẫn nhìn ra cửa sổ.

...

Giờ ăn trưa

Heeyeon và Hyojin vẫn dùng bữa cùng nhau. So với Heeyeon đang ăn vội phần ăn của mình thì Hyojin trông ảm đạm hơn rất nhiều. Loáng đã ăn xong, Heeyeon ngán ngẩm nhìn sang khai cơm vẫn còn gần như đầy ắp của Hyojin.

"Chị bị đau ở đâu à?" Heeyeon hỏi.

"Đau"

"Đâu cơ?" Heeyeon xăm soi Hyojin.

"Đây" Hyojin chỉ vào ngực trái của mình, mắt cô luyến tiếc nhìn bóng lưng 1 ai đó.

Heeyeon nhìn theo Hyojin, là chị nhìn Solji. Hôm nay Solji ngồi cùng bàn với Junghwa và 1 cô gái khác nữa, cô xoay lưng về phía bàn của 2 người.

Mái tóc vàng đó.

"Hyerin" Heeyeon vừa gọi vừa rời khỏi bàn ăn.

Cô đi đến bên bàn của Solji. Junghwa vừa thấy Heeyeon bước đến thì mỉm cười đáp. Hyerin nuốt vội thức ăn rồi chớp chớp mắt nhìn Heeyeon.

"Aigoo! Lúc nãy mãi lo chơi game không để ý, thật là thất lễ. Tôi là Ahn Heeyeon, ngồi ngang bàn với bạn đấy" Heeyeon tự giới thiệu.

"Thật trùng hợp, chị Heeyeon và chị Hyerin lại cùng lớp đấy. Chị Hyerin đây là chị họ của em" Junghwa nói với Heeyeon.

Heeyeon tròn mắt nhìn 2 người. Thực sự cô cũng thấy trùng hợp thật. Nhìn sang Solji, cô thấy chị cứ cứ lấy nĩa chọt chọt cái lòng đỏ trứng, mặt chị buồn buồn. Heeyeon tinh nghịch đẩy tay Solji, làm chị chọt bể cái lòng đỏ. Solji thất thần nhìn Heeyeon.

"Lòng đỏ ăn dễ béo lắm đấy. Thôi em đi trước đây" Heeyeon chào Solji rồi quay về bàn mình. Thấy Hyojin vẫn ăn chưa đến 1 nửa phần ăn, Heeyeon miễn cưỡng lôi chị mình đi cùng.

2 người đi dạo ở 1 cái đồi sau trường.

"Chị dám bùng tiết sao?" Heeyeon e dè nhìn Hyojin.

"Không có hứng học" Hyojin đơn thuần đáp lại.

Vẻ chán đời của Hyojin mách bảo Heeyeon về vấn đề mà cô cũng đang quan tâm. Thái độ của Solji và Hyojin như vậy, Heeyeon cơ bản là có đoán ra căn nguyên.

"Là vì chị Solji sao?" Heeyeon nói rồi ngồi xuống chỗ cỏ xanh mình vừa đứng.

Hyojin không vội đáp, cô nằm dài bên cạnh Heeyeon.

Gió thổi nhè nhẹ gọi mời 2 người vào cỏi mơ. Đến khi tỉnh giấc thì trời đã chập tối.

"Này Hyojin! Xe đạp" Heeyeon ngồi bật dậy, hốt hoảng gọi chị mình.

"Chị mày hôm nay không có hứng đưa Solji về. Xe vứt ở nhà ấy" Hyojin khó chịu phất tay Heeyeon.

Heeyeon tiếp tục lay Hyojin. Đoạn, cô lấy chay nước suối mình cầm theo, tinh nghịch mở nấp. Mắt Heeyeon ám muội nhìn Hyojin.

Soạt

"Yaaaaaa" Hyojin hét lên. Mặt cô đẫm nước.

Heeyeon chỉ tay vào mặt Hyojin, tay còn lại ôm bụng cười vật ra nền cỏ. Mặt Hyojin cau có.

"Về về, 2 bác sẽ lo đấy, trễ rồi" Heeyeon ngớt cười, lôi Hyojin đi.

Hyojin miễn cưỡng đứng dậy, phủi bụi ở quần rồi cùng Heeyeon về nhà. Hai chị em vừa đi đến cửa đã nghe tiếng cha Hyojin quát lên.

"Hai con bé đó, đi đâu mà điện thoại không thèm nghe, giờ này vẫn chưa về!"

Chết dở! Heeyeon và Hyojin lo lắng nhìn nhau. Họ cất điện thoại của mình trong cặp sách và đã để nó ở trường mất rồi. Vì đã tắt máy nên không thể liên lạc được. Họ nhìn nhau, nuốt khan nước bọt. Hyojin đẩy cửa bước vào, e dè nhìn đến ánh mắt giận dữ của cha mình.

"Hyojin! Heeyeon! Sao giờ này mới về? Cặp sách đâu? Điện thoại sao không nghe máy?" Mẹ Hyojin lo lắng hỏi han.

"2 đứa đã đi đâu hả?" Cha Hyojin mặt đỏ bừng bừng, quát lớn.

Hyojin và Heeyeon ấp úng không trả lời trọn câu. Ông của 2 người thấy vậy thì vội nói giúp.

"Chúng nó về nhà an toàn là tốt rồi. 2 đứa đã ăn tối chưa? Để mẹ nó hâm đồ ăn lại"

"Hừ" Cha Hyojin giận dữ bỏ về phòng.

Mẹ Hyojin quay sang 2 chị em, nói nhỏ "Ông ấy lo cho 2 đứa lắm. Được rồi mau đi thay đồ đi"

2 người vâng dạ rồi phóng nhanh lên phòng. Trở ra phòng bếp thì bàn đã đầy ắp thức ăn. Họ ngồi nhanh vào bàn. Dường như hương vị của món ăn do bà Ahn nấu khiến phiền muộn của Hyojin như vơi đi nhiều. Cô chén thức ăn ngon lành trong ánh mắt ấm áp của mẹ. Chốc chốc bà lại xoa đầu tiểu bảo bối của mình. Mỗi lần như vậy, Hyojin cười híp cả mắt.

Heeyeon cũng ăn cùng. Tuy cô thường ngày vô tư với mọi thứ, nhưng khi thấy những hành động âu yếm của mẹ Hyojin, trong thâm tâm cô có chút xót. Ngoảnh mặt đi, Heeyeon tiếp tục ăn phần của mình.

HẾT CHƯƠNG

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net