Part nine: Here, there and everywhere

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Before you read: Tệ quá, tôi lại tiếp tục không tìm được link youtube của bài hát này vì tất cả đều bị bản quyền hết rồi. Nếu không phiền, xin các cậu tìm nghe thử bài này. Cảm ơn.

----------------

Hành lý của Kim Doyeon không nhiều, một vài bộ quần áo, một ít đồ dùng cá nhân mà chủ yếu là mỹ phẩm, một vài gói trà (loại trà xịn, nguyên chất, bảo quản kĩ lưỡng bởi một người thực sự say mê trà chứ không phải loại trà đóng gói xếp thành hàng bày bán nhan nhản ở các siêu thị hay cửa hàng tiện lợi), và một vài đĩa nhạc của The Beatles với vết son môi đỏ in mờ mờ trên mỗi chiếc bìa, trông y hệt chiếc đĩa của tôi.

Kim Sejeong bận bịu với cửa hàng rượu, ở nhà chỉ có tôi, một kẻ rãnh rỗi, và nàng. Không khí trở nên thật ngột ngạt, nếu có Kim Sejeong ở đây thì tình hình sẽ ổn hơn.

Tôi không biết phải nói thế nào, chỉ là tôi thấy khá ngượng ngùng khi chạm phải ánh mắt nàng, cảm giác đó giống như thể một đứa trẻ vừa làm vỡ bình hoa và sợ phải đối mặt với mẹ vậy.

Còn nàng, nàng tự nhiên như thể đây thật sự là nhà của mình. Nàng sẽ pha một tách trà, sau đó lấy một vài quyển sách trên kệ mà Kim Sejeong bảo là của tôi, ngồi xếp bằng thật ngay ngắn trên chiếc ghế sofa màu kem, chăm chú dõi theo từng dòng chữ trên những trang giấy trắng tinh và phẳng phiu. Thi thoảng rời mắt liếc sang tôi một cái, thi thoảng hỏi tôi, "Chị muốn một tách trà không?".

- Sở thích của chị Kyulkyung thật lạ. Trước đây em chưa từng cảm thấy những điều này từ chị.

Nàng gấp quyển "South of the border, West of the Sun" của Haruki Murakami lại, đặt chúng thật ngay ngắn lên kệ sách, lướt một vòng qua những tựa sách còn lại trên kệ, định rút một quyển khác ra.

- Lạ như thế nào?

Tôi hiếu kì, không, phải nói là tôi thấy mừng vì cuối cùng tôi cũng có thứ để bắt đầu câu chuyện nào đấy thật dài với cô gái xinh đẹp mà suốt mấy hôm nay tôi chỉ biết ngắm chứ chẳng biết làm gì hơn.

Nàng đẩy quyển sách đang định rút ra vào lại kệ, bước về phía sofa, ngồi thật gần ngay bên cạnh tôi.

- Trông chị lúc nào cũng lạc quan và yêu đời, nhưng những thứ chị thích lại quá buồn. Chẳng hạn như mấy quyển sách, quyển nào cũng kể những câu chuyện buồn.

- Doyeon có thể kể về chị của trước đây cho chị nghe không?

Nàng nghĩ ngợi một lúc, nhìn qua chiếc đồng hồ treo ngả nghiêng trên tường, kim ngắn và kim dài lệch nhau một khoảng rất xa.

- Chị có muốn ra ngoài không?

.

.

Kim Doyeon mang giày trắng, mặc một chiếc quần jeans dài chấm mắt cá chân, ôm sát đôi chân vừa dài lại vừa gầy, áo thun trắng, khoác áo jeans. Nhìn nàng ở góc độ này thì trông nàng rất gầy, ít nhất là có vẻ gầy hơn so với lần đầu chúng tôi gặp nhau ở tháp Namsan. Tôi có cảm giác đó là lỗi của mình, đại loại như không chăm sóc tốt cho nàng, vì dù gì nàng cũng là khách, một vị khách quý ở ngôi nhà nhỏ của tôi và Kim Sejeong.

Chúng tôi ghé vào một quán cafe. Hai kẻ thích trà ghé vào một quán cafe và gọi hai tách cafe.

- Lần đầu chúng ta gặp nhau là ở một quán ăn nhỏ. - Nàng bắt đầu câu chuyện - Lúc đó chị và chị Sejeong cùng nhau đi ăn sáng, khoảng hơn mười giờ.

- Ăn sáng lúc mười giờ hả?

Tôi hỏi. Nàng cười nhẹ.

- Cái đó gọi là "bữa sáng muộn" hoặc "bữa trưa sớm". Tiếp nhé. Em là bồi bàn duy nhất ở đó. Rồi, đó là lần đầu chúng ta gặp nhau.

- Thế thôi hả?

- Giữa một cô bồi bàn với những khách hàng lần đầu đến dùng bữa thì có gì nhiều hơn hả?

Chàng bồi bàn của quán cafe mang ra hai tách caramel macchiato, đặt xuống, chúc chúng tôi ngon miệng, rồi quay vào trong. Đúng thật, làm gì có nhiều chuyện để nói giữa bồi bàn và những khách hàng mới chứ.

- Lần thứ hai, là ở The Cavern Club. Chị biết chỗ đó mà?

- Quán pub gắn với tên tuổi của The Beatles.

Tôi nói. Nàng tiếp tục.

- Em là thành viên trong một ban nhạc chuyên hát góp vui ở đó, chúng em hay biểu diễn mô phỏng những bài hát của The Beatles. Hôm đó, chúng em chơi bài "Let it be". Sau khi em vừa xuống sân khấu không bao lâu, vừa tìm được một chỗ ngồi thì chị xuất hiện với một ly Martini, giọng điệu run run rất mắc cười, "Tôi mời cô một ly nhé".

Nàng nhại lại điệu bộ lúc ấy của tôi, thật xấu hổ.

- Rồi em trả lời thế nào?

Tôi hỏi. Nàng cười mỉm, đưa tay nâng tách cafe lảng vảng khói của tôi, nhấp một ngụm rồi đặt xuống.

Cái vệt sáng chạy trong não tôi hôm trước lại tiếp tục hiện lên kèm theo những âm thanh và hình ảnh chồng chéo, đan xen. Lần này tôi thấy hơi nhói, hơi khó chịu. Tôi cúi đầu xuống một tí, díp mắt lại, bên tai là giọng nàng hỏi han.

- Chị không khỏe à?

Nàng nhìn đồng hồ, gọi người phục vụ đến thanh toán, quay sang nói với tôi.

- Hôm nay đến đây thôi.

.

.

- Mọi thứ có vẻ đang xuôi chèo mát mái.

Bác sĩ Im mặt lạnh cầm xấp câu hỏi được soạn sẵn với đầy đủ đáp án mà tôi vừa điền vào cách đây vài phút, lật qua lật lại, vẻ mặt hài lòng và thoải mái hơn.

Y tá Jung dâu tây đẩy cửa, cười rất tươi, trên tay là một tách cà phê màu hồng nhạt. Cô ấy cúi chào chúng tôi, đặt tách cà phê xuống bàn bác sĩ Im, lén lút nhét thêm một tờ giấy note vuông vắn màu vàng chanh ngay bên cạnh rồi đi ra ngoài, những bước đi nhẹ nhàng không có tiếng động. Gọi cô ấy là Jung dâu tây vì cô ấy thực sự thích dâu tây, ít nhất là tất cả những vật dụng cá nhân của cô ấy đều có hình dâu tây, thậm chí là gương mặt xinh đẹp của cô ấy cũng khiến người ta liên tưởng đến những quả dâu tây xinh xắn và đáng yêu.

Bác sĩ Im nhấp môi một ít cà phê, vẻ mặt không thích thú lắm.

- Cô không định nói với y tá Jung là cô không thích Latte dâu à?

Tôi hỏi.

- Tôi không biết nữa. Nếu nói thế chắc cô ấy sẽ buồn.

- Nếu là làm cho bác sĩ Im của cô ấy thì chắc cô ấy không buồn đâu.

Bác sĩ Im đỏ mặt, cũng không hoàn toàn, đại loại là hai bên má cô ấy ưng ửng đỏ. Vào lúc này thì cô ấy không phải Im mặt lạnh nữa, đã chuyển thành Im mặt mỏng rồi.

Tôi chào tạm biệt rồi ra khỏi phòng. Trên hành lang là một cô gái rất xinh đẹp đang cố dỗ dành một cô bé chừng bốn năm tuổi nước mắt tèm lem trên hai bầu má phúng phính.

- Ngoan nhé, chúng ta đi tìm mẹ bé.

Nàng dắt tay đứa bé, chầm chậm bước từng bước, bỗng nàng nhìn thấy tôi, khẽ cười một cái, đôi môi đỏ cong lên thật đẹp.

Chúng tôi cùng dắt tay cô bé đi tìm mẹ. Được một lúc thì thấy một người phụ nữ tầm gần ba mươi, liên tục hỏi han những người xung quanh.

- Chị gì ơi, chị đang tìm con gái ạ?

Nàng hỏi, giọng dịu dàng.

Người mẹ trẻ mừng rỡ bế đứa con lên ôm chặt vào lòng, chị cảm ơn chúng tôi rối rít rồi bảo bé chào hai chúng tôi.

- Chào hai chị.

Hai bầu má phúng phính trắng bóc của cô bé rung rung, miệng cười toe toét hở hết phần lợi đỏ hỏn và hàm răng khuyết mất vài chiếc. Nàng cũng cười, vẫy tay nhiệt tình đến lúc hai mẹ con nọ khuất bóng. Chỉ cần thêm một chiếc vòng lấp lánh màu bạch kim bay lơ lửng trên mái đầu nữa thì nàng chẳng khác gì một thiên thần, ít nhất là nàng tỏa ra hào quang của thiên thần.

- Bây giờ tiếp tục câu chuyện hôm trước đi.

Tôi nói.

Chúng tôi bắt đầu đi bộ lòng vòng Seoul, cùng nhau.

- Lần thứ ba chúng ta gặp nhau, vẫn là ở quán ăn nhỏ. Hai chị cũng đến ăn sáng, nhưng đúng giờ hơn lần đầu. Lúc thanh toán tiền cho chị, em ngượng lắm.

- Tại sao?

Tôi hỏi. Nàng cười tươi, khóe môi cong lên thêm rất nhiều, mái tóc xõa dài vào nếp thật mượt. Hôm nay trông nàng có vẻ bớt gầy hơn một chút, chỉ một chút thôi, chứ thật ra thì vẫn gầy.

- Vì chị cứ nhìn em chằm chằm.

À thì, tôi cũng rất muốn nói, nhưng ngượng quá nói không được, rằng một người xinh đẹp như thế này, người khác cứ nhìn chằm chằm cũng chẳng có gì lạ, cái đẹp sinh ra là để được người ta chiêm ngưỡng. Ví dụ như bây giờ, cái cách nắng chiều mơn man làn tóc của nàng khiến tôi không thể chớp mắt nổi một giây.

- Sau đó em chữa ngượng bằng cách nói em không thích Martini mà chỉ thích Ardbeg. Nhưng thật ra em chẳng thích loại nào hết.

- Vì em chỉ thích The Beatles thôi hả?

Nàng gật gật đầu, một vài lọn tóc rung chuyển nhẹ nhàng.

- Mấy chàng trai đi bộ thế này hả?

Tôi nói, rồi bước lên trên nàng một chút, nhại lại dáng đi rất phong trần của bốn anh chàng The Beatles mà tôi thấy trên bìa chiếc đĩa (chẳng biết từ đâu tôi có).

Nàng nhìn tôi chằm chằm, nụ cười chợt tắt còn nhanh hơn cả ánh nắng, hàng mi rũ nhẹ xuống, đôi mắt long lanh. Nàng tiến đến bằng những bước đi tương đối chập choạng, ngả đầu vào vai tôi như cái hôm chúng tôi gặp nhau ở quán bar. Những tiếng nấc nhỏ đến mức tối đa và những nhịp thở đứt đoạn, không đều đặn phả vào bả vai tôi. Đôi bàn tay gầy nhẳng bấu víu vào chiếc áo khoác da màu đen của tôi, bấu víu một cách yếu ớt.

- Chị xin lỗi.

Tôi thều thào, giọng nói còn yếu ớt hơn cả sự bấu víu của bàn tay nàng.

(Xin lỗi vì không nhớ gì về em.)

Seoul bước vào hoàng hôn, ánh hồng giăng lên mái tóc nàng.

------------o------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net