Part ten: The long and winding road

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chắc là từ giờ cô không cần phải thường xuyên đến kiểm tra nữa đâu.

Bác sĩ Im đóng hồ sơ lại, gương mặt cô ấy hồng hào và rạng rỡ hơn hẳn bất kỳ lần gặp gỡ nào của chúng tôi trước đây. Ánh mắt cô ấy lấp lánh, lấp lánh hơn cả chiếc nhẫn bé xinh nằm gọn gàng ở ngón áp út bàn tay trái.

Y tá Jung đẩy cửa, như thường lệ là một tách Latte dâu, đặt lên bàn kèm một tờ giấy note vuông vắn màu vàng chanh. Cô quay đi rất nhanh, gương mặt cũng ngập tràn hạnh phúc, ngón áp út của cô cũng lấp lánh không thua gì đôi mắt bác sĩ Im.

- Không mời tôi đến kiểm tra thì cũng phải mời tôi đi ăn cưới chứ nhỉ?

Tôi nói.

Bác sĩ Im cười ngượng ngùng, hai gò má đỏ ửng lên, ánh mắt dời về phía ngón áp út.

Thế này, đây mới là tình yêu.

.

.

Kim Sejeong ôm điện thoại, bỏ mặc tôi và Kim Doyeon với bữa tối. Giọng cậu ấy oang oang toàn những lời đường mật nghe rợn hết cả tóc gáy, lần này Kim Chungha lại đi công tác, một chuyến bay đến Scotland, sau chuyến này thì cô ấy về Hàn Quốc và sẽ không đi công tác thêm một lần nào nữa. Hai người họ đã lên kế hoạch về một nhà.

Tôi và nàng cũng có những diễn tiến, tuy khá ít.

Sau gần nửa năm ở cùng nhau, nàng kể chuyện còn tôi lắng nghe, chúng tôi đã thu hẹp khoảng cách ban đầu đi rất nhiều. Dầu rằng trí nhớ tôi không hồi phục thêm chút nào nhưng bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn khi ở cạnh nàng, và tôi cảm nhận được một cách mơ hồ về tình cảm giữa chúng tôi, hay như lời nàng vẫn kể, rằng chúng tôi yêu nhau.

Chúng tôi đã vạch ra một kế hoạch trở lại Liverpool và gọi đó là "bước cuối cùng của sự gắn kết". Nàng bảo, quay trở lại đó có thể tôi sẽ nhớ hết mọi thứ cần nhớ.

Kế hoạch của chúng tôi bị hoãn, vô thời hạn.

Chuyến bay của Kim Chungha gặp tai nạn khi đến gần Scotland, phi công mất lái và toàn bộ máy bay rơi xuống đại dương mênh mông sâu thẳm cùng với những người xấu số. Hiện tại vẫn chưa có tin tức gì về Chungha, chưa thể kết luận rằng cô ấy còn sống hay đã về với đại dương. Nhưng người bạn thân lâu năm của tôi thì hoàn toàn rơi vào đau đớn và tuyệt vọng. Ngoại trừ việc cắm chốt bên điện thoại, ti vi và các phương tiện truyền thông ra thì cậu ấy chẳng còn nghĩ đến cái gì khác. Cậu ấy trở nên hốc hác, nếu không muốn nói là trông như một cái xác không hồn.

Tôi sẽ không bỏ mặc bạn mình như cậu ấy đã không bỏ mặc tôi lúc tôi rơi vào bệnh tật.

.

.

- Kế hoạch đi Liverpool của hai người sao rồi?

Một tháng kể từ vụ tai nạn, một hôm mà Kim Sejeong thức dậy từ rất sớm, áo quần chỉnh tề, chịu mở miệng và chịu ăn sáng cùng hai chúng tôi. Cậu ấy hỏi.

- Vẫn đang tiến hành.

Tôi đáp.

- Hai người đi đi, tớ có Mina chăm sóc, với lại, tớ cũng nghĩ kĩ rồi, tớ sẽ thật khỏe mạnh chờ cô ấy về.

Kim Sejeong dọn đến ở cùng Kang Mina, tạm thời. Và kế hoạch của chúng tôi quay trở về quỹ đạo. Trước hôm lên máy bay, tôi đến thăm hai người họ, gửi một ít đồ và một vài lời nhắn nhủ, rồi cuối cùng người được nhắn nhủ lại là tôi.

- Hồi trước cậu bảo với mình, chỉ cần là việc cậu không chắc chắn thì cậu sẽ không làm, thà là không làm để không phải phạm sai lầm.

Đó là những lời cuối cùng mà Kim Sejeong gửi đến lúc tiễn tôi ra khỏi cửa.

Tôi đến cửa hàng CD, cố tìm thử một album của The Beatles. Điều bất ngờ không phải là việc tôi kịp mua được chiếc đĩa cuối cùng còn sót lại trên kệ mà là tôi đã gặp lại Kang Yebin, bạn cùng trường hồi Trung học, một người từng rất thích tôi. Giờ cậu ấy đã kết hôn và là chủ cửa hàng CD này. Cuộc trò chuyện của chúng tôi gói gọn trong một câu từ miệng cậu ấy.

"Hồi đấy cậu cái gì cũng chậm chạp hơn người khác, đến khi cả trường đã đồn ầm lên về việc tớ thích cậu thì cậu vẫn chẳng biết. Kể từ đó tớ không còn thích cậu nữa."

Nhìn bìa đĩa "Let it be" không có dấu son nào, đột nhiên tôi thấy không muốn đi Liverpool nữa.

Tôi chưa bao giờ phủ nhận về sự thân thuộc mà Kim Doyeon mang lại, trong từng hơi thở hay từng cái chớp mi rất tự nhiên và bình thường diễn ra hàng chục lần mỗi ngày. Nhưng tôi cũng không phủ nhận rằng mình chẳng thể nhớ nỗi nàng là ai.

Ý tôi là, dĩ nhiên tôi biết nàng tên Kim Doyeon, đến từ Wonju, rất thích trà, yêu The Beatles và yêu Joo Kyulkyung, ừ, một Joo Kyulkyung nào đó cũng yêu nàng. Tôi biết chúng tôi từng gặp nhau ở Liverpool và nhiều hơn cả gặp nhau. Nhưng cảm giác của tôi đối với nàng thật sự quá gượng gạo, tôi chỉ biết là người ta bảo chúng tôi yêu nhau.

Đó không phải tình yêu, đó là sự trói buộc. Trong sự trói buộc đó, tôi là kẻ bị trói buộc, quá khứ là sợi dây và cũng là kẻ trói buộc tôi.

Còn nàng, sau bao nhiêu cố gắng và từng ấy đợi chờ, nếu tôi trở về từ Liverpool với vỏ não vẫn rỗng tuếch thì tuổi thanh xuân của nàng đã phí phạm cho những thứ không đáng. Mà rõ ràng là không ai chắc chắn tôi sẽ hồi phục trí nhớ sau chuyến đi ấy.

Tôi mở cửa, thấy nàng ngồi gọn gàng giữa sàn nhà, xếp chỗ quần áo và hành lý cần thiết vào chiếc va li màu vàng to đùng, gương mặt tươi tắn tràn đầy hạnh phúc. Nghe tiếng bước chân vụng về của tôi, nàng ngẩng đầu, cười toe toét.

- Về rồi à.

Tôi cởi giày, bước đến, ngồi xuống bên cạnh nàng. Đôi mắt lấp lánh với con ngươi đen cuốn hút, đôi môi đỏ mọng, khóe môi cong, mái tóc lất phất che một bên mặt. Tôi đưa tay, vuốt mấy lọn tóc thật gọn sang một bên.

- Em chuẩn bị xong hết rồi, Liverpool sắp đến gần rồi.

Nàng phấn khích, một cách rất trẻ con và đáng yêu, không rõ là lúc trước, tôi có từng được biết qua khía cạnh trẻ con này không, nếu có tôi chắc sẽ yêu nàng hơn, yêu đến mức dù thế nào cũng nhất định không quên được nàng, không quên được cảm giác khi yêu nàng.

- Em cảm thấy như thế nào?

Tôi ngập ngừng, nàng dừng việc lại, nhìn tôi. Trông như nàng nhận ra điều gì đó không ổn ở tôi, sắc mặt nàng đổi khác.

- Em yêu chị.

Nàng đáp, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào tôi, như thể thứ nàng đang nhìn không phải là vẻ mặt tuyệt vọng của tôi lúc này mà là trái tim cứng ngắc, được bao phủ bởi một lớp băng đá mà nhiệt độ của Earl Grey vừa mới pha cũng không làm tan nổi.

- Hay là, ý chị là, em về Liverpool một mình, có được không?

Hàng mi nàng rũ xuống, những tia nhìn kiên định trong đôi mắt sâu thẳm ấy mờ dần, chúng chuyển sang một màu khác gần giống với màu không khí.

- Chị cảm thấy thế nào?

Nàng hỏi, còn tôi, tôi ngồi im lặng, không dám cử động thêm cái gì khác ngoài hít vào và thở ra. Nàng gập va li lại, đứng dậy nhẹ nhàng, không ngoảnh mặt về phía tôi.

- Chuyến bay bắt đầu lúc tám giờ sáng mai, nếu chị yêu em, xin hãy đến. Chúng ta đi Liverpool, sau đó, chị mời em một tách Earl Grey.

Rồi chúng tôi chẳng nói với nhau thêm câu nào, đồng hồ tiếp tục dịch chuyển đúng nhiệm vụ của nó, nhưng kim phút và kim giờ thì lúc nào cũng lệch nhau một khoảng. Tôi nảy ra một ý tưởng tồi, rằng sẽ ngồi trông cho đến lúc hai chiếc kim ấy gặp nhau, nếu chúng gặp nhau, sáng mai tôi sẽ đến Liverpool, với tách trà của mình.

Đó là đêm dài nhất ở Seoul, cũng là đêm dài nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi thức dậy trên sofa, lưng đau tê tái, trên người đắp một chiếc áo khoác dạ màu xám lông chuột. Tôi biết mình đã ngủ quên ở đây đêm qua, trong lúc chờ hai chiếc kim đồng hồ gặp nhau, và Kim Doyeon đã đắp chiếc áo này lên người tôi mà không đánh thức tôi dậy.

Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ ngả nghiêng trên tường, chúng dừng lại tại khoảnh khắc mười hai giờ đêm qua, kim ngắn và kim dài nằm chồng chéo lên nhau, xếp thành một hàng thẳng tắp chĩa về phía số mười hai. Kim giây cũng không buồn dịch chuyển.

Tôi đảo mắt khắp nhà, cố tìm mùi hương ấm áp và quen thuộc, nhưng hoặc là khứu giác của tôi bị kém đi hoặc là mùi hương ấy đã không còn hiện diện nữa. Trong trường hợp này, vế thứ hai là một vế đúng. Tôi với tay lấy điện thoại, màn hình sáng choang hiện lên bốn con số 07:07 rất ngay ngắn.

Tôi vội vã chạy thật nhanh vào toilet, làm những việc mình cần làm.

Tôi đã không nghĩ ngợi thêm bất cứ một điều gì khác ngoài Liverpool và Kim Doyeon trong suốt đoạn đường ngồi trên xe taxi đến sân bay. Ngoại trừ việc bác tài xế mở radio rất to, âm thanh vang vọng khắp trong xe, tưởng chừng như còn vang vọng ra cả bên ngoài, giọng John Lennon và tiếng guitar tha thiết.

"You left me standing here a long time ago

Don't leave me waiting here, lead me to your door" (*)

Tôi bước xuống xe, dừng chân trước cửa sân bay, chần chừ, vì trong đầu tôi bây giờ là sự phân vân cực kì to đùng, giữa việc tôi thực sự có yêu nàng, hay một lúc nào đó trong cuộc đời sau này, tôi đột nhiên cảm thấy không muốn yêu nàng như hôm qua thì sao. Nàng đã rất buồn, nếu việc ấy xảy đến thêm một vài lần nữa thì nàng cũng sẽ buồn thêm một vài lần nữa. Tôi không muốn nàng buồn.

Đột nhiên tôi nhớ ra một điều, Kim Sejeong chỉ vừa dọn đi chưa đầy một tuần, hôm cuối cùng ở nhà cậu ấy đã thay pin đồng hồ và các remote trong nhà vì cậu ấy biết tôi sẽ không để ý đến chúng. Thế nghĩa là đồng hồ nhà chúng tôi không thể hết pin.

Tôi bước vào trong sân bay, cố đưa mắt tìm bóng dáng quen thuộc, một cô gái rất cao và rất xinh, khoác áo jeans, đôi môi đỏ mọng, khóe môi cong lên. Nàng hạnh phúc khi nhìn thấy tôi bước đến, nàng chạy đến, ôm chặt lấy tôi.

- Bây giờ em cảm thấy thế nào?

Tôi hỏi.

Nàng tách ra khỏi người tôi, nụ cười vẫn ngập tràn hạnh phúc.

- Em yêu chị. Bây giờ chị cảm thấy thế nào?

- Chị không yêu em.

Tôi nói, rất dứt khoát. Mà thật ra trọn vẹn câu nói phải là "chị không hoàn toàn yêu em", nhưng cũng không quan trọng.

Nàng ghé sát mặt, nhẹ nhàng chạm môi lên má trái của tôi, vài giọt nước lăn vội, mát, nhưng có vẻ đắng.

"Một tách Earl Grey nhé?"

Giọng nói trong trẻo văng vẳng trong đầu tôi, kèm theo bóng dáng một cô gái với mùi sương thoang thoảng tan.

Thật tiếc, tôi vẫn chẳng nhớ gì về tình yêu của chúng tôi.

- Tạm biệt. Hãy sống tốt.

Nàng cất giọng rồi quay đi rất vội, mái tóc lất phất, bước chân mỗi lúc một nhanh, bờ vai gầy nấp sau lớp áo jeans dày cộm run lên đôi chút.

Khi bóng dáng ấy khuất hẳn sau cửa ra sân bay, trái tim tôi chợt hẫng đi một nhịp nhỏ, và trông như có thứ gì vừa vụt qua khỏi những kẽ ngón tay. Tuyệt nhiên không có chút hối hận nào.

Tôi ước mình thật sự có lại cảm giác ấy, cảm giác say mê trong tình yêu với nàng, cảm giác mà chỉ có nàng và tôi của trước đây mới hiểu được.

Rồi tất cả dừng lại ở "đã từng" và "trước đây".

Em phải bước tiếp và sống thật tốt, nhất định phải thế.

(Vì em xứng đáng với những điều tốt đẹp.)

----------END---------

(*) Lời bài hát "The long and winding road" - The Beatles

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net