chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Fanfic]LET ME PLAY THE PIANO
Chương 13: Tẩy chay.. 

Sau khi đã bình phục hẳn, Rin trở lại trường học. Như thường lệ, cô dậy thật sớm, giúp chị mình làm ít việc vặt ở tiệm bánh rồi mới rời khỏi... 

Chỉ mới vắng mặt có vài ngày ngắn ngủi mà Rin cảm thấy con đường đến trường có hơi xa lạ, những hàng cây lúc này như lớn hơn, chiếc bóng của chúng lan tỏa khắp đường, có tiếng ve kêu... 

Rin khẽ ngâm nga một giai điệu khá thân thuộc, là khúc nhạc mà Len hay đệm từ chiếc đàn kia, thả hồn mình theo những cơn gió thoảng, cô bước vào trường, chợt có tiếng violin từ trong trường vọng ra. Thật êm đềm, say sưa, đó là tất cả những gì cô cảm thấy khi nghe bản nhạc ấy, nhìn vào trong, có hai bóng hình, là Rinto và Lenka... 

Rinto đứng đó, một tay cầm violin, tay còn lại kéo thật nhẹ tạo nên những nốt nhạc động lòng người. Trông Rinto lúc này khác hẳn ngày thường, không đào hoa, bỡn cợt mà có chút chìm đắm, tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, còn Lenka thì ngồi ở chiếc ghế đá gần đó, nhắm mắt lại tận hưởng khúc nhạc dịu dàng ấy... 

Chợt có tiếng bước chân từ đằng sau, Rin nhìn qua vai, là Len. Len cũng chẳng hiểu Rin đang làm gì với bộ dạng lấp ló đáng nghi ngờ kia nên cứ bình tĩnh bước vào. Không thể để Len làm hỏng khoảng khắc kia được, Rin nghĩ thầm. Cô kéo Len vào góc khuất gần đó, giữ lấy cánh tay cậu thật chặt không cho cậu phát ra tiếng động nào. Len bị bất ngờ trước hành động đó của Rin, cậu nhìn chằm chằm Rin một lúc, thấy cô không có dấu hiệu nào là buông tha cho mình, cậu thở dài, nhìn theo hướng cô đang nhìn. Khung cảnh kia đập vào mắt Len khiến cậu thêm một phen bất ngờ! Là thằng nhóc em song sinh của mình kia ư? Cái đứa mà chẳng bao giờ cho ai nghe tiếng đàn của mình trừ ông thầy giáo và cậu kia ư? Vậy mà nó lại đang thản nhiên phô bày tài năng thực sự của mình trước một cô gái như Lenka ư, thật là kì lạ.... 

Bản nhạc kết thúc nhưng Rinto vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường, cậu nở nụ cười ngốc nghếch, vò nắm tóc xù như lông nhím của mình mà nhìn Lenka. Còn cô bạn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với Rinto, nói gì đó khiến Rinto giật bắn người, liền quay mặt sang chỗ khác như xấu hổ. Sau đó Rinto đỡ Lenka đứng dậy, dìu cô lên lớp, tay và chân Lenka vẫn còn quấn những dải băng trắng, hẳn là vết thương chưa lành. Rin thấy thế mà đau lòng, không biết làm thế nào để bù đắp những gì mình đã gây ra cho cô bạn vì cô biết, chắc chắn để làm bị thương Lenka thì không phải chỉ có một người... 

Len chợt đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng vào sảnh trường, chỉ còn Rin ở lại, cô ngồi bệt xuống thảm cỏ gần đó, thật sự cô không biết mình có nên thực hiện cái kế hoạch kia nữa không, nó đã làm hại Lenka như thế rồi, thế vẫn chưa đủ sao? 

- Sao lại thế rồi? - Chessurise nằm bên cạnh cô, giọng nó có phần uể oải... 

- Tôi...không biết có nên tiếp tục nữa không, Lenka đã như thế rồi....- Rin nhíu mày nghĩ đến Lenka. 

- Con nhóc Alice ấy không dễ bị khuất phục đâu, đừng lo, chỉ cần chúng ta cẩn thận hơn, cứ để cho con sâu kia lo... 

- Nhưng... 

- Chẳng phải khi kế hoạch được thực hiện cô sẽ giải thoát được cả nữ hoàng trắng lẫn kẻ bán mũ kia sao? Cô không muốn thế ư, chẳng ai lại vạch sẵn một kế hoạch gần như hoàn hảo như cô rồi làm dở dang như thế... 

Lời nói của Chessurise có phần thêm động lực cho Rin, chỉ còn lại chút áy náy mà thôi, cô nắm chặt hai tay nhìn về phía lớp học, nơi có bóng người mà cô thương yêu. Chessurise nhìn theo cô, nó lại nói tiếp: 

- Bên cạnh đó, ta rất thích chiếc mũ của tên đó đấy, thật thú vị, có thể che đậy chính mình... 

- Ý ông là sao cơ? - Rin không hiểu những gì Chessurise nói, tại sao đột ngột nó lại như vậy? Nhưng điều Rin không biết là bóng hình cô đang thấy cũng đang nhìn về phía cô... 

Chessurise không trả lời cô mà biến mất, Rin nhìn quanh, chợt thấy Gumiya đang đi về phía mình. Thật lạ, Gumi không có ở đây, hai người thường đi cùng nhau lắm mà? 

Gumiya bước về phía Rin, khuôn mặt cậu có chút chán ghét và hình như đang rất bực bội, cậu đút hai tay vào túi quần, hằm hằm nhìn Rin. Rin cũng không hiểu gì, định chào cậu thì Gumiya đột ngột ngắt lời Rin:

- Tôi không ngờ cô lại như thế, lại đi hãm hại ngay chính bạn của mình! 

- Gì cơ? - Không lẽ Gumiya đang nói đến Lenka? 

- Cái kế hoạch ngông cuồng của cô, tôi mặc kệ những gì cô muốn làm nhưng cô không nghĩ đến bạn của mình sao? Lenka đã bị như thế, còn cô thì ngồi đây, lương tâm cô để ở đâu hả? 

- Tôi--- 

- Tôi không nghĩ mình có thể thân thiện với cô được nữa, Lenka là một người bạn rất tốt của chúng tôi, mong cô đừng làm hại cô ấy, không thì đừng trách tôi! Những việc cô đã làm thật không thể tha thứ, lần này chỉ là rất nhẹ. Nếu còn lần sau,...cô sẽ không ngờ nổi những gì sẽ xảy đến với cô đâu! - Gumiya nói xong, nhìn Rin như muốn bóp chết cô, sau đó dời tầm mắt về hướng khác, xoay người bỏ mặc Rin ở đó. 

Rin thẫn thờ, mình....đã ác đến mức đó sao? Cô biết để thực hiện kế hoạch này thì cái giá cô phải trả vô cùng lớn, nhưng cô không ngờ lại đau đớn đến thế này, một giọt nước mắt lăn ra từ hốc mắt, Rin vội lau đi, cô không muốn để ai thấy sự yếu ớt của mình... 

Rin mệt mỏi bước từng bước vào lớp, lòng cô nặng trĩu. Đứng ở cửa lớp, cô đã nghe thấy những tiếng xì xầm nối tiếp nhau: 

- Nhìn kìa, là nó đó, không ngờ nhìn hiền thế lại đi giựt bạn trai người khác! 

- Thật hả? Nó là người đã mê hoặc Len hả, thật đáng khinh, nó nghĩ mình là ai chứ? Dám hôn bạn trai người khác à? 

- Đáng đời nó, giựt bạn trai người khác nên bị bệnh đến nhập viện là đáng lắm rồi, còn làm ra vẻ đáng thương nữa, thấy ghét! 

- Này, hình như nó còn làm Lenka bị thương nữa, nhìn xem, không ngờ.... 

.... 

Những tiếng bàn tán nối tiếp nhau, tai Rin như ù đi, cô bịt chặt hai tai đi vào chỗ ngồi của mình. Lenka cũng ở đó, cô bạn cũng cố làm mọi cách để những đứa kia biết điều mà im miệng nhưng bọn chúng hình như không biết sợ. Cặp đôi song sinh kia cũng ở đó, Gumi nhìn Rin với ánh mắt khó hiểu còn Gumiya nhìn Rin chằm chằm như muốn xem trước sự trừng phạt kia, cô sẽ phản ứng thế nào. Rin mệt mỏi ngồi xuống ghế, sao cô muốn bỏ đi khỏi đây quá... 

*Rầm* Một tiếng động thật lớn vang lên, Len đập thật mạnh xuống mặt bàn, nhìn ngó xung quanh, cả người tỏa ra hơi lạnh và sát khí như sắp giết người đến nơi. Bọn kia hình như cũng hơi sợ, tiếp tục bàn tán nhưng âm thanh bàn tán kia nhỏ đi rõ rệt... 

Giờ ra chơi, Len ngồi đó không nhúc nhích, cậu không nhìn ra cửa sổ nữa mà cứ gằm gằm nhìn những đứa đã bàn tán, nói xấu Rin, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác muốn giết người... 

Neru bỗng từ đâu bước vào lớp, cả lớp lúc này lặng im chờ kịch hay, xem Rin sẽ bị Neru làm bẽ mặt như thế nào nhưng Neru chỉ trừng mắt nhìn bọn chúng, sau đó kéo Rin ra ngoài, bảo là có chuyện cần nói. Những đứa kia một số thì sợ hãi, số còn lại cười với nhau, thầm nghĩ chắc Neru sẽ không để yên cho con nhỏ kia đâu.... 

Neru kéo Rin ra đến cổng sau của trường, cũng là nơi ít người, Rin chỉ đi theo Neru mà không nói gì, trong lòng cô ngổn ngang suy nghĩ, không biết làm thế nào để kế hoạch thành công trọn vẹn, Neru chỉ nói xin lỗi vì đã tát Rin vài hôm trước một cách chân thành, chưa kịp nói thêm thì có tiếng chuông báo vào lớp, Neru chỉ hẹn Rin ở đây, nói sẽ tiếp tục câu chuyện kia.... 

Rin ngồi trong lớp chịu đựng những lời nói xấu của thiên hạ, cô chán nản gục đầu xuống bàn, mặc kệ hết đi, những môn còn lại trong ngày cô đã xem hết rồi nên không lo, cô chỉ sợ, sợ phải đối mặt với những lời nói độc địa cay nghiệt từ miệng lưỡi xấu xa của bọn họ... 

Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên, Rin liền xách cặp chạy nhanh ra cửa, mặc cho những tiếng nói theo sau mình, cô cũng đau lắm chứ, chẳng ai hiểu cô cả. Trong mắt họ cô chỉ là kẻ đáng ghét chỉ biết chiếm lĩnh tình cảm của người khác. Cô chạy, chạy hết sức đến nơi Neru đã hẹn mình, mong mình đừng phải đối mặt với những khuôn mặt giả đạo đức kia nữa.... 

Khi Rin chạy đến nơi thì Neru đã ở đó, ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Khi thấy Rin, Neru liền bước nhanh đến chỗ cô, nói: 

- Rin, cậu có thể từ bỏ Len được không? 

-...- Neru hẹn cô ra đây chỉ để nói thế thôi sao? 

- Tớ biết cậu thích Len nhưng điều đó là không thể được, cậu hiểu chứ? 

- Không, đừng hòng! Đừng nghĩ tôi có thể dễ dàng bỏ cuộc đến như vậy! - Rin nắm chặt tay, đôi mắt đanh lại, cố gắng phô ra bộ dạng độc ác trước mắt Neru.. 

- Rin...đừng mà, cậu không hiểu đâu, nguy hiểm lắm... - Nước mắt Neru lặng lẽ rơi, cô không muốn bạn mình từ bỏ tình cảm nhưng khi thấy bộ dạng cô bạn trong lớp như thế, cô không khỏi phiền lòng, tại sao Rin lại cam chịu tất cả như thế? 

- Hiểu gì nữa chứ? Cậu còn muốn tôi hiểu sao? Cậu nên từ bỏ mới phải! - Rin hậm hực bước đi, cố che giấu những giọt nước mắt đang tuôn trào, có phải Neru đã biết...? 

- Nữ hoàng đã khóc lóc cầu xin như thế, một con thỏ như cô còn muốn gì nữa? - Giọng nói của Chessurise văng vẳng trong đầu cô. Rin nghiến răng, vội lau đi nước mắt, cô nhanh chóng trở lại chỗ cổng trường nơi Neru đang đứng. Neru vẫn ở đó chưa rời đi, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, man mác buồn. Rin liền kéo Neru chạy thật nhanh ra khỏi trường. 

Rin nhanh chóng đưa Neru đến nhà Nero, người mà cô bạn của mình thầm thương trộm nhớ, nơi đây là một tiệm giày nhỏ. Rin để Neru ngồi xuống ghế, cô nhanh chóng giựt đứt tung những sợi dây trên đôi giày sandal của cô bạn, nói thật to: 

- Anh Nero ơi, bạn em bị đứt giày rồi mà chân cô ấy đang đau, không thể đi chân trần về nhà được, mau giúp em với, em để cô ấy ở đây nhé, em có việc phải đi trước! 

- Cậu...- Neru không biết phải nói gì, Rin phát hiện rồi sao? 

- Đừng lo lắng gì cả, hãy sống thật với những tình cảm của mình.- Rin nắm lấy tay Neru.- Xin lỗi vì đôi giày của cậu nhưng cậu hãy bày tỏ đi, đừng do dự nữa, còn chuyện của Len, cứ để đó cho tớ! 

- Không được đâu! Nguy hiểm lắm! - Neru đột ngột níu áo Rin. 

- Đừng lo! - Rin vội chạy ra ngoài cửa tiệm, chưa đầy một phút sau, Nero uể oải bước ra: 

- Rin, anh có phải là nô lệ của em đâu mà...- Nero chợt khựng lại khi thấy Neru ngồi đó, là cô bé khá thân thiện lúc trước, anh cũng có chút chút rung động với cô bé này, không ngờ lại xuất hiện ở đây, anh thốt lên đầy kinh ngạc: - Neru, sao em lại ở đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net