chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Sang mùa hạ rồi, bắt đầu kế hoạch thôi.... 

Lúc này Len đang ở nhà, thả hồn mình vào cây đàn dương cầm màu trắng, chỉ nó và cái lạnh của cơn mưa mới có thể xua tan đi những nỗi lo trong cậu mà thôi... 

Bản nhạc nhẹ nhàng vang lên vào một buổi chiều chủ nhật, Len nhắm mắt lại, trước mắt cậu lúc này là một nơi rất rộng lớn, bao la và vô cùng yên tĩnh, tràn ngập màu vàng của ánh nắng và những bông hoa bồ công anh, hương thơm thoang thoảng khắp nơi, những cơn gió nhè nhẹ lướt qua, chợt cậu nhớ đến giọng nói và tiếng cười của Rin. 

Ting! Một nốt nhạc bị lạc điệu văng vẳng bên tai, Len thở dài, không biết đã bao nhiêu lần rồi, mỗi khi nghĩ đến cô ấy là lòng cậu không thể nào yên được. Len nắm chặt cây bút trong tay mình, đôi mắt ngắm nhìn những phím đàn đen trắng như thể chúng đang phát ra những bản nhạc vậy... 

Anh đã viết rất nhiều bản nhạc dành cho em
Em cũng được nghe một số rồi đấy
Cây bút này, nó đã theo anh từ khi anh bắt đầu làm quen với những nốt nhạc...
Trong sự thất vọng, anh đã cố gắng bẻ gãy nó
Nhưng sau đó anh đành để nó trở lại chỗ cũ..(Trích Let me play the piano của Hinata Haruhana) 

Len biết, khi mình bẻ gãy cây bút ấy chính là từ bỏ mọi hi vọng về tình cảm cậu dành cho Rin, cậu đã cố gắng không biết bao nhiêu lần, nhưng mà, nhưng mà, trái tim cậu không để cậu làm thế, dù lí trí ngăn cản nhưng nó vẫn luôn kêu gọi cậu hãy sống với tình yêu thật sự của mình... 

Len chán nản nhìn về phía cửa sổ, nơi có những ngôi nhà chen chúc nhau như những suy nghĩ trong lòng,... 

Lần đó, chỉ vì muốn ngồi bên Rin để cảm nhận một ít hơi ấm của cô, suýt nữa cậu đã phải trả cái giá vô cùng đắt nếu không có Neru báo cho cậu biết rằng cha cậu và Rinto đang tìm kiếm Rin, nếu họ thấy, họ sẽ còn làm những gì với cô ấy nữa? Giờ tan học đó cậu liền kéo Rin vào một trong những chỗ ít người qua lại nhất của trường để đảm bảo an toàn cho cô, không ngờ họ cũng tìm ra, cậu mới kéo Rin vào bụi rậm nhưng... điều gì đã khiến Rin sợ hãi như vậy? Cậu vẫn chưa hiểu được... 

Một thời gian ngắn sau đó, không ngờ ba cậu đã tìm ra Rin, cậu phải về phòng hiệu trưởng sáng ngày hôm đó để nói chuyện với ông. Ba cậu rất tức giận về điều này, đe dọa cậu bằng đủ mọi cách phải lấy Neru và tiếp quản công ty của ông. Do vậy, để đảm bảo an toàn cho Neru và nhất là Rin, cậu đành chọn cách sống như một con rối thế này, không bao giờ nói ra tình cảm mình dành cho cô... 

Rin, cho anh xin lỗi, chỉ vì anh quá vô dụng..... 

Khi trời đã khuya, Rin mới mở mắt, cả người cô mệt lả, cố gượng dậy đi xuống dưới, Miku lúc này đang ngủ say và đã để sẵn cho cô một ít đồ ăn, Rin ngồi xuống ghế, thông qua giấc mơ, cô đã có thể nhớ lại rất nhiều việc xảy ra trước kia, nhưng thật sự con mèo đó có tồn tại? 

- Thế nào? Đã nhớ lại mọi việc chưa? - Có tiếng nói, cô nhìn xung quanh tìm con bướm đen kia, nhưng tuyệt đối chẳng thấy đâu. 

- Lại thế nữa rồi, tôi ở ngay đây này! - Con mèo đột ngột hiện ra trước mắt Rin khiến cô giật cả mình, nó tiếp tục nói. - Đừng tìm nữa, con bướm đó chỉ là một kẻ đưa tin mà thôi. 

- Chẳng phải ông bị xích ở một nơi nào đó sao? - Rin thắc mắc. 

- Ta lập hợp đồng với cô nên trong suốt thời gian cô còn thở, ta sẽ ở cùng cô. 

- Thế à? - Rin không nói gì nữa, tiếp tục ăn. 

- Lúc đầu ta còn tưởng cô là một đứa nhóc chán ngắt dễ bị lừa chứ, không ngờ lớn lên lại thú vị như thế này, vì kẻ bán mũ điên kia mà hi sinh chút thời gian còn lại của mình sao? 

- Tôi biết việc mình phải làm, ông cũng đã hứa sẽ giúp tôi, cho nên, khi tôi gọi, mong ông xuất hiện đúng lúc! - Lông mi Rin khẽ rũ xuống, đôi mắt nhìn vào khoảng không, cô thật sự không muốn nghĩ đến những gì mình phải chịu đựng nhưng nếu là vì Len thì...không gì quá khó khăn cả... 

Con mèo không đáp mà nở một nụ cười quỉ dị, tiến đến gần Rin, cọ vào người cô rồi biến mất, đột ngột như lúc nó xuất hiện vậy... 

Sáng hôm sau, vì quá mệt nên chiếc đồng hồ báo thức không thể nào khiến Rin tỉnh giấc. Đến khi Miku đi lấy bột bánh và kem về, thấy Rin còn ngủ mới hoảng hồn lay em mình dậy. Rin vừa mở mắt nhìn đồng hồ liền bừng tỉnh, ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến trường, bỏ quên cả bữa ăn sáng. 

Khi cô đến lớp thì chỉ còn 5 phút nữa là vào học, cô thở phào. Ngồi vào chỗ của mình, thấy mọi người không ai chú ý đến mình, cô lấy cuốn sổ ra nhìn lại những việc cần làm lần nữa, đồng thời viết thêm vào một số thứ khác... 

- Chào Rin, cậu đang làm gì thế?-Là Lenka, cô bạn đã đến bên cô từ lúc nào, chả là sau khi thi giáo viên có đổi chỗ mọi người một tí, vừa nghe tiếng Lenka, Rin liền giật ngay cuốn sổ bỏ vào cặp, mặc cho Lenka tra hỏi, Rin từ đầu đến cuối cắn răng không nói một chữ, đến khi chuông reng cô mới thoát khỏi sự quấy rầy của cô bạn. 

Giờ ra chơi đến, Rin biết Lenka là người không thích làm khó người khác nên cũng không lo lắm, khi Rinto xuất hiện ở tầng dưới và có biểu hiện sắp tiến lên trên này, cô mới nhận ra, phải loại bỏ ngay cái chướng ngại kia đi. 

- Lenka này. - Rin kéo áo Lenka. 

- Gì thế Rin? Hôm nay cậu không ăn sáng à? 

- Ừm, Lenka này, cậu có muốn biết tớ ghi gì trong sổ không? 

- Tớ không muốn tọc mạch nhưng nếu cậu muốn chia sẻ thì cứ nói. 

- Tớ...đó...là thư tình...,tớ muốn thổ lộ ...với một người trong lớp. - Rin nói đứt quãng, 

- Len hả? - Lenka mở to mắt. 

- Cậu có thể nói thế..- Rin cúi đầu ngượng nghịu đáp. - Nhưng tên Rinto kia... 

- Cứ để đó cho tớ! - Lenka hào hứng. 

Quả nhiên, Rinto vừa mới xuất hiện trước cửa lớp đã bị Lenka lôi kéo xềnh xệch đi không thương tiếc, mặc cho cậu nhóc chẳng hiểu gì, mặt cứ ngờ nghệch ra đó. Rin cười thầm, xin lỗi Lenka nhưng tớ có việc quan trọng cần hoàn thành. Cô đến ngồi bên Len, mỉm cười với cậu, Len thấy thế cũng chẳng hiểu gì, thường có ai dám ngồi với cậu ngoài Rin đâu nên cậu cũng không phản ứng mạnh lắm, dù trong lòng có chút vui sướng. 

Neru đột ngột xông vào lớp, chạy đến bên bàn Len.. 

- Rin,mau tránh chỗ cho tôi! - Neru làm ra vẻ vô cùng giận dữ, hai mắt mở to nhìn Rin đầy sát khí, không khí lúc đó cực kì căng thẳng, cả lớp quay sang nhìn nhân vật vừa mới xuất hiện kia, trong lòng không khỏi lo lắng cho Rin, duy chỉ có Rin và Len là bình thường vì họ biết một điều, Neru thực chất chỉ đang diễn thôi. 

- Xin lỗi, lúc này thì không thể được!-Rin nói, ngồi sát lại gần bên Len, làm ra vẻ như các cô gái kia vây quanh Rinto vậy. 

- Rin, tôi không giỡn đâu! 

- Tôi cũng chẳng đùa dai với cậu làm gì! - Rin giả vờ tức giận, phải làm cho Neru bỏ cuộc, đó là điều đầu tiên cô nên làm. 

Neru tiến đến gần, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, chợt Rin cảm thấy Neru giật một cái, lấy tay nắm áo Rin quăng cô ra ngoài, làm cô té lăn ra đất. 

- Rin! - Len vô cùng lo lắng, tại sao Rin lại như thế? Thật khác so với thường ngày. 

Rin cười, đứng dậy kéo Neru ra ngoài... 

- Cậu muốn thế nào đây hả?! - Neru bực bội. 

- Thì tôi thích Len, thế thôi! - Rin khoanh tay, cười cợt nhả. 

- Tránh xa Len ra! - Neru nghiến răng, Rin, cậu có biết việc mình đang làm nguy hiểm thế nào không? 

- Cậu mới phải biến đi đấy, tôi đây là cạnh tranh công bằng. - Rin nói. 

Bốp! Neru tát vào mặt Rin thật mạnh, hậm hực bỏ đi. 

Rin xoa xoa chỗ bị tát hồi nãy, miệng cười chua xót. Để giúp mọi người, cô phải trở nên thật ích kỉ, thật xấu xa, tệ hại hơn mọi thứ! Thấy bóng người lướt qua sau bụi cây, cô liền nói. 

- Chessurise, mau ra đây! 

- Đặt tên mới cho ta đấy à? Có việc gì? 

- Giúp tôi nhận biết những kẻ đang theo dõi tôi, Len, Neru và những người khác, được chứ? 

- Dễ thôi, mà ngươi định làm gì bọn họ, đe dọa hay cảnh cáo? 

- Không, tôi có trò vui hơn,... họ sẽ là những con rối của tôi! - Rin lấy tay che đi nụ cười bí hiểm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net