Để em tặng anh một cành hoa (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Cộc, cộc, cộc..'

Tiếng mấy ngón tay gõ đều đều lên tấm ván gỗ vang lên văng vẳng giữa trời đêm u mịch, Leroux Meitsuki một tay vân vê cái váy bị khô cứng bởi thứ máu tanh hôi của mình, một tay gõ cộc cộc mặc kệ cả nhà kho ai nấy đều đang say giấc. Xung quanh có tiếng hít thở ra vào của mấy người đàn ông lựa lưỡng, lão háo sắc...à không, lão Chen vì muốn bảo vệ cô khỏi đám đàn ông kia, ông dùng sức mình đấu với bọn họ cuối cùng cướp được vị trí rộng rãi phía trong góc. Nên giờ Meitsuki cô mới có cơ hội mà thoải mái chuyển mình liên tục.

Vừa xoay mình đã động phải cánh tay nhỏ bé của Ya An, cô cười mỉm, nhẹ nhàng cởi cái áo da ra, lần mò trong bóng tối, đắp lên người nó. Thằng bé rất ngoan, không quấy khóc như những đứa trẻ khác, ngược lại liên tục vâng vâng dạ dạ...cũng không nhõng nhẽo đòi gặp mẹ...

Nghĩ đến đây, Meitsuki thở một hơi dài.

Biết phải làm sao đây.

"Cô đang bận tâm điều gì à?" lão Chen cảm thấy Meitsuki cứ trằn trọc liên tục liền thấp giọng hỏi nhỏ.

Đợi một lúc không thấy đối phương trả lời, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng đáp lại ông một tiếng "Ừ."

Lão Chen nghe đến đây cũng gật gù không hỏi nữa, một phần vì muốn cô tập trung với những thứ trong đầu, một phần vì không muốn làm ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người xung quanh. Meitsuki bây giờ đối với lão không khác gì người thân trong gia đình, thậm chí còn hơn như thế. Lão từng tuyên bố sẽ phục tùng cô đến cuối đời, cuối cùng bị cô phất tay ra điều "Đến cuối đời thì phiền lắm." Đổi lại được tiếng cười hề hề của cha con lão. Đó chính là khoảnh khắc vui hiếm có của bọn họ sau trận tấn công vừa qua.

Suy nghĩ vẩn vơ, lão xoay người ôm lấy Ya An, xoa đầu nó bắt đầu thiu thiu vào giấc mộng.

Bên này Meitsuki lăn qua lăn lại, chịu không được ngồi hẳn dậy, lò dò từng bước muốn ra ngoài hóng gió. Cũng may nhờ lão Chen phát giác ra mắt cô không tốt, nên đã tranh được vị trí nhà kho ở tầng trệt, nơi đây thoáng đãng nên rất nhanh Meitsuki đã mò được ra đến hành lang bên ngoài. Lúc trước khi ra ngoài, cô có tiện tay cầm theo mấy cây nến bên mình, vừa ra đến ngoài đã ngay lập tức đốt nến phòng thân.

Nghĩ ngợi một lúc, Meitsuki lò dò theo đường hành lang đi về phía cầu thang ở trong góc. Lần thứ hai Meitsuki bước lên nó, buổi sáng thì mang theo tâm trạng tò mò, nóng lòng muốn tìm được thư viện thật nhanh, bây giờ lại ưu phiền, muốn tìm một nơi kín đáo để giải khuây.

Mỗi bước chân nó khiến cô đến gần với thư viện hơn, lại khiến cô nhớ đến sự việc lúc sáng rõ hơn...và cả lời đề nghị của Hange vào lúc trước khi cô rời đi.

"Cô nghĩ sao về việc gia nhập vào đội chúng tôi?"

Ý cô ấy là...gia nhập binh đoàn Trinh sát?

Thật ra bọn họ có lý do để mời cô gia nhập, bởi ý kiến phát triển về điện não đồ là của cô. Họ muốn được cấp trên thông qua, thì dĩ nhiên họ phải cho cô một danh phận đàng hoàng. Chứ chẳng có quan chức nào chịu lắng nghe ý kiến của một con dân đen không quyền thế.

Meitsuki chầm chậm đi trên dãy hành lang vắng vẻ, mới một ngày trôi qua, mà nơi đây đã bị phủ bởi một lớp tuyết mỏng tạo ra âm thanh sột soạt khi cô bước đi, nó như đang giúp cô đỡ cảm thấy sợ hãi khi ở một mình vào ban đêm. Meitsuki mỉm cười, bởi vậy nên cô thích tuyết nhất.

Bàn tay cầm nến bị gió lạnh thổi qua có chút run run, chỉ sợ nến sẽ tắt mất, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình giống cô bé bán diêm, nếu cô có được một điều ước, xin được ước rằng mình có thể trở về thế giới kia an toàn...hoặc chí ít, hãy cho cô biết được lý do mà cô được đưa đến đây...

Trong chuyện cô bé bán diêm, hình như điều ước được thực hiện khi diêm còn cháy, diêm cháy hết tức là điều ước đã hoàn thành...

Đứng trước cánh cửa phòng thư sách, Meitsuki lần mò tìm tay nắm cửa, vặn khẽ.

Cánh cửa vừa hé ra, thứ ánh sáng vàng nhàn nhạt hắt lên mặt Meitsuki, vừa chìm trong bóng tối đột nhiên gặp ánh sáng khiến mắt cô nheo lại. Khi mọi thứ bắt đầu rõ hơn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Meitsuki lại hướng thẳng tầm mắt về phía cuối phòng, nơi có bóng lưng của một người đàn ông, chỉ thấy anh ta tay cầm quyển sách, vai khoác hờ áo vest đen, tựa vào kệ tủ, anh ta vừa quay mặt đi...Meitsuki không thấy rõ gương mặt của anh ta nhưng hình như anh ta đã trông thấy cô rồi.

Một cơn gió đêm vô ý thổi mạnh qua ô cửa sổ, cây nến trên tay Meitsuki vụt tắt.

""

Rảo bước trong thư viện, không ngờ ở đây cũng có một nơi được thắp đèn sáng như vậy, Meitsuki nhất định sẽ đến đây nhiều hơn. Bàn tay vân vê mấy quyển sách trên kệ, vô tình lướt qua tựa đề "Hãy để tôi quyết định giúp bạn", vừa hay đúng thứ mà Meitsuki đang cần. Cô cầm vội quyển sách qua ngoài, đặt mông ngồi xuống chiếc bàn trong góc phòng.

Mắt có thoáng liếc về nơi cuối phòng, trông thấy người đàn ông kia đã biến mất, cô mới thở phào một hơi, chỉ sợ bản thân mình làm phiền người ta, mặc dù tính cách của cô có chút ương ngạnh nhưng cô cũng rất biết phải phép, cũng rất ghét làm phiền người khác.

Lật lật quyển sách trong tay, ở phần giới thiệu có viết mấy chữ 'Hãy đọc câu hỏi ở trong đầu, sau đó lật ra một trang bất kỳ, chúng tôi sẽ cho bạn câu trả lời."

Lúc Meitsuki mừng rỡ nhắm chặt hai mắt, trong đầu lặp đi lặp lại câu hỏi của mình, rồi đột nhiên cô hơi dừng lại, mở to hai mắt, thở dài mắng thầm "Rốt cuộc mình đang làm cái trò quái quỉ gì vậy?"

Đúng là sắp điên thật rồi.

Cô cầm quyển sách lên cười trừ, đúng là nhảm nhí. Nhìn ngắm một chút, cô trông thấy phía sau quyển sách có mấy hàng trống, bên trên điền mấy chữ 'Hãy viết cảm nghĩ của bạn'.

Leroux Meitsuki lại quên mất mình vừa làm trò ngu ngốc, cô vươn tay vớ lấy cây bút máy ở phía trước, đưa bút lên miệng cắn tháo nắp bút, chấm chấm một chút mực trong lọ. Dáng vẻ người nọ cực kỳ không duyên dáng, miệng ngậm nắp bút, bắt tay xuống viết mấy chữ "Tôi có nên gia nhập binh đoàn Trinh sát không?"

Một lúc sau, đã thấy cô ung dung cầm cây nến cháy đỏ bước ra khỏi thư sách. Vào khắc bàn chân cô vừa chạm vào bậc cầu thang đầu tiên, tiếng 'cạch' từ phía sau vang lên. Có ai đó vừa đóng cửa phòng thư sách thì phải, Meitsuki hơi giật mình xoay người, mặt mũi hốt hoảng, chẳng may người kia trông thấy mấy dòng chữ nhảm nhí mà cô viết trong quyển sổ. Ai mà biết được việc cô tin vào cái quyển nhảm nhí đó, chắc cô sẽ tự bóp cổ mình mà xuống suối vàng luôn quá.

Không được, phải xoá mấy dòng chữ đó đi.

Mặc kệ cho không thấy gì trước mắt, Meitsuki như được người chơi nạp gấp đôi sức mạnh, phóng một mạch thật nhanh đến trước cửa phòng thư sách. Sợ bị người khác thấy mặt, cô chạy ào vào trong trong như một cơn gió, bay đến vớ lấy quyển sách ban nãy cô đặt trên bàn. Thật may nó vẫn còn ở đúng vị trí, cô lật quyển sách ra sau, không nói không rằng xé toạc trang giấy đó đi muốn vò nát sự ấu trĩ này của mình.

Hình như có gì đó sai sai, Leroux Meitsuki cầm tờ giấy vuốt ra cho thẳng thóm đàng hoàng.

Đặt chễm trệ dưới cái bàn gỗ thông thơm phức.

Ánh đèn vàng sáng hắt lên từng con chữ, ý như muốn Meitsuki phải nhìn cho thật rõ.

"Tôi có nên gia nhập binh đoàn Trinh sát không?"

"Có."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net