Để em tặng anh một cành hoa (41)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường thắc mắc, vì sao ngày nay mấy mẩu truyện hay ho ở trên mạng lại chẳng có lấy một người xem, vậy mà ngày xưa dù chỉ là mấy câu vè cũng có thể truyền tai nhau mà tồn tại tận mấy nghìn năm. Chính là cho dù xã hội có tân tiến đến mấy cũng phải quỳ rạp dưới tốc độ truyền miệng của loài người mà thôi.

Chỉ mới trôi qua có một ngày, cả trong lẫn ngoài thành đều rỉ tai nhau về dự đoán Titan với lối sống bầy đàn, mấy nhà báo có tên tuổi cũng rục rịch cho ra hàng loạt tờ báo lớn nhỏ với tựa đề "Nhân loại lần đầu tiên biết tới lối sống bầy đàn của Titan." hay có vài tựa còn cố tình thổi phồng câu chuyện lên để thu lợi nhuận như là "Nhân loại đang từng bước tiêu diệt triệt để Titan khốn kiếp"....

Những tưởng sẽ bắt đầu một ngày mới tuyệt vời, có chim hót líu lo, hay ngóng chờ tận tuyết cuối cùng trong năm chẳng hạn. Vậy mà bây giờ Leroux Meitsuki một thân mặc quân phục đi trên đường liên tục phải ngoáy ngoáy cái lỗ tai ngưa ngứa của mình, tuy cách bên ngoài tận mấy bức tường, nhưng dường như có thể nghe được rõ ràng tiếng người dân râm ran la hét, nhức hết cả một mảng đầu.

Vừa mở cửa phòng nghiên cứu, bên trong một nhóm nghiên cứu viên đã đứng sẵn thành hai hàng dài vỗ tay bôm bốp một tràng lớn, liên tục nói chúc mừng cô đã hoàn thành được kết quả đầu tiên. Mà người được chúc mừng kia vốn sinh ra đã yếu vía, đang yên đang lành bị một trận như thế ập đến làm giật nảy mình mà đứng một góc ôm tim, hai mắt tròn xoe, miệng thở hồng hộc.

"Định doạ chết tôi à?" Cô mắng thầm.

"Không...đây là chủ đích của anh Tanaka. Anh ấy muốn chúc mừng cô." Futo thấy đội trưởng của mình mặt mũi xanh ngắt mà vội giải thích.

Phía sau nhóm người, cái đầu cao chót vót cũng bắt đầu lộ diện, Tanaka Haruko đưa tay gãi gãi trán mình mà cười trừ "Đây chẳng phải là một việc đáng để ăn mừng sao?"

Cô gái nhỏ nhìn tên cầm đầu mà lườm một cái chán ghét, trông bộ dạng anh ta cười đùa với nghiên cứu viên của mình khiến cô không khỏi thắc mắc mà nhìn Tanaka Haruko một hồi lâu. Leroux Meitsuki cô chỉ mới gặp cái người này lần đầu tiên vào ngày hôm qua, hôm nay đã thấy anh ấy xuất hiện, lại còn thân mật với cấp dưới của cô như đã quen nhau mười kiếp ấy, rốt cuộc cái người này là sao vậy?

Leroux Meitsuki lắc nhẹ đầu mình, tặc lưỡi mặc kệ tên kia muốn làm gì thì làm, tiến đến đặt mông ngồi xuống bàn làm việc của cô. Mà Tanaka Haruko đang bị nhóm nghiên cứu viên vây quanh chuyện trò cũng kiếm cớ rời đi lẽo đẽo đứng bên cạnh cô, chẳng làm gì, chỉ đứng yên như cục thịt dư quan sát nhất cử nhất động của người ta.

Mà cô nàng đội trưởng này cũng bỏ ngoài mắt mấy kẻ bám đuôi rỗi hơi như Tanaka Haruko, cô đưa tay vào túi lôi ra con gấu bông hình người nho nhỏ đặt lên bàn làm việc, để nó dựa lên bức hình nhỏ mà cô chụp với đám Eren vào ngày được thả tù. Nghĩ lại mới thấy buồn cười, người ta mở tiệc ăn mừng khi có ai đó đạt được thứ gì cao quý, vậy mà đám Eren này lại làm một bữa tiệc linh đình ăn mừng...vì Leroux Meitsuki cô được ra tù...

Đôi môi nhỏ lại bật một tiếng cười khúc khích, nhìn ngắm bản thân đang cố gắng nở một nụ cười đầy gượng gạo trong bức ảnh mà thầm cảm thán, đúng thật là...cho dù có trải qua bao nhiêu thứ trên đời, trẻ con thì vẫn mãi là trẻ con...

Tự nhiên thấy nhớ đám Eren quá mức.

Bàn tay trong vô thức đưa lên vuốt nhẹ lên đầu con gấu bông cáu kỉnh trên bàn.

"Hình như cô rất thích con gấu bông này nhỉ?" Cục của nợ đứng một góc quan sát nhất cử nhất động của cô bây giờ cũng chịu lên tiếng.

Mà Leroux Meitsuki đang vuốt ve con gấu bông lại bỗng dưng khựng người, thích? Thích gì cơ? Cái miệng lau láu đáp ngay "Đó là việc của tôi."

Tanaka Haruko bên cạnh nhún nhẹ vai rồi cũng giữ im lặng, nhưng nhất quyết không chịu rời đi, cứ đứng mãi một chỗ như bị đóng đinh lên sàn. Mà Leroux Meitsuki ban đầu cũng chẳng thèm để tâm, mà thử hỏi xem, đang làm việc mà cứ bị người ta nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống mình thế kia, kẻ mù cũng phải rợn người chứ đừng nói đến người mù part-time như cô.

Bàn tay cầm cây bút viết được hai ba dòng cuối cùng cũng chịu không nổi mà quay đầu khó chịu "Này! Anh định đứng ở đây đến bao giờ?"

"Đến khi nào cô chịu chú ý đến tôi thì thôi."

"Anh bị thần kinh à?"

"Bởi vậy nên tôi mới là bác sĩ thần kinh, bởi vì tôi hiểu bệnh nhân của tôi."

Những người trước đây đã từng tiếp xúc ai cũng đánh giá Tanaka Haruko là người đàn ông lịch thiệp, đúng mẫu người đàn ông mà phụ nữ muốn lấy làm chồng. Nếu ngày hôm nay bọn họ trông thấy anh liên tục trả treo với Leroux Meitsuki thì chắc chắn sẽ thu lại lời nhận xét ban đầu. Bản thân Tanaka Haruko là người nhạy bén, vừa gặp qua đã phần nào đoán được cô nàng này có 6 phần kiêu ngạo, 3 phần tuỳ tiện, duy nhất 1 phần yếu đuối còn lại...không biết cô đã giấu ở phương trời nào mà không ai có thể nhìn ra được. Vậy nên để tiến được vào cuộc sống của người này, chỉ có thể là người kiêu ngạo hơn cô ấy mà thôi.

Nhưng mà đến mãi lâu thật lâu sau này cũng chẳng có ai nói cho Tanaka Haruko biết, sự kiêu ngạo mà anh bày ra, mãi mãi không bao giờ là đủ.

Nếu trên đời chỉ có ba người kiêu ngạo nhất, vậy thì Leroux Meitsuki đứng thứ hai, Tanaka Haruko đứng thứ ba, còn người ở vị trí đầu tiên, người ta có bị kề dao vào cổ cũng không dám tranh giành..

Lần thứ hai trong ngày Leroux Meitsuki trao anh cái nhìn đầy chán ghét, đôi môi xinh đẹp cũng phải bật câu chửi rủa "Đồ điên."

Đúng là kiểu người chẳng biết câu nệ là gì, đối với Leroux Meitsuki thì dù người ta có lớn hơn cô cả trăm tuổi, cảm thấy khó chịu vẫn sẽ bật lại như thường, huống hồ gì người trước mặt chỉ hơn tuổi thật của cô có hai tuổi. Bàn tay vẫy vẫy Futo, cô kêu cậu trai này vác cái cục của nợ này ra chỗ khác, đồng thời thay thế cô nhồi hết đống thông tin hay kiến thức về máy điện não vào đầu anh ta, giúp anh ta nắm được quy trình của nơi đây.

Mới cắm đầu vào công việc một lúc, mà thời gian đã trôi vèo đến tận chiều từ bao giờ, Leroux Meitsuki nhận được lời triệu tập từ chỉ huy Erwin Smith, cũng bắt đầu vội vã rời đi.

Sau khi tuyên bố kết quả phân tích, cô biết hiện tại nội bộ đang nháo nhào lo đủ thứ việc, vậy nên một câu triệu tập cũng khiến cô thấp thỏm, bước chân cũng nhanh hơn nhiều.

Vừa mở cửa phòng của chỉ huy Erwin Smith, đập vào mắt cô là một nhóm các cô cậu trẻ tuổi, đúng là linh không cần cúng, vừa nhớ đến liền xuất hiện. Đám Eren trở về từ chuyến dẹp loạn dân tị nạn, mấy đứa con trai thì lún phún râu chưa cạo, con gái thì quần thâm dày đặc. Ra điều chuyến đi vừa rồi không hề đơn giản.

Cả đám trông thấy cô ngay lập tức hỏi han.

"Yo Mei! Không ngờ cậu lại lợi hại thế đấy!" Sasha đang gặm dở ổ bánh mì, hai tay búng ra nhón cái tròn xoe.

Armin Arlet cũng đệm thêm "Tôi biết cậu sẽ làm được mà."

Mấy người bu lại vây quanh Leroux Meitsuki ồn ào náo nhiệt, nếu là bình thường cô sẽ gãi tai hai cái rồi đá đít chúng nó bay xa thật xa. Nhưng mà khắc này lại không nỡ đá tụi nhỏ, bởi ồn ào như vậy mới đúng là điều mà cô đang nhớ nhung.

Bàn tay giơ cao xoa đầu từng đứa một, vò đến rối tung mà mắng khẽ "Chà các cậu cũng làm việc chăm chỉ quá rồi đấy, một lát nữa hãy cạo bớt râu rồi ngủ một giấc hộ tôi đi!"

Mấy người này cũng đã quen với bộ dạng chị lớn của Meitsuki từ lâu rồi, ban đầu cũng có chút phản kháng, bởi người này dù gì cũng bằng tuổi mình, tự dưng cứ hay làm mấy trò như kiểu lớn hơn bọn họ nhiều tuổi lắm ấy. Nhưng dần đà rồi cũng thuận theo mà xem cô như người chị cả, lúc cả đám quay sang nhìn nhau, đầu đứa nào đứa nấy rối tung như ổ quạ, thêm gương mặt tiều tuỵ của chuyến đi cực nhọc vừa rồi mà phá lên cười một tràng dài.

Cười giỡn được vài câu, Leroux Meitsuki mới chịu tìm kiếm bóng dáng chỉ huy của mình mà tiếp chuyện "Chỉ huy Erwin, vào việc thôi chứ?"

""

""
""

Tác già: Tại vì đây là longfic á, nên mình cũng lo là mọi người sẽ cảm thấy chán. Lo lắm ý, có lẽ sắp tới mình sẽ lồng vào một chút trinh thám có được không? Vì viết về khoa học mãi cứ bị đau đầu ý :))

Với cả, mình có nên thu gọn lại câu chuyện và kết sớm hơn một chút không? Các bạn thấy sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net