Để em tặng anh một cành hoa (40)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng nhè nhẹ khẽ len lỏi qua khung cửa sổ như một lời nhắc nhở rằng mùa Đông đang chuẩn bị rời đi. Người ta thường kêu mùa Đông là cô nàng đỏng đảnh nhất so với ba mùa còn lại Xuân Hạ Thu, bởi cái lạnh âm độ như muốn giết chết con người ta giống như lời cảnh cáo 'đừng đến gần tôi', từng trận tuyết trơn trượt khiến đi lại khó khăn, hay tiếng kêu leng keng từ mấy viên đá lạnh va vào nhau ở ngoài trời hết sức ồn ào... Cũng vì sự đỏng đảnh ấy mà người dân cũng mong chờ cho cô nàng này mau qua đi, để chào đón một mùa Xuân tươi đẹp.

Nhưng đâu đó ở ngoài kia, vẫn có hai linh hồn âm thầm yêu thương cô nàng đỏng đảnh này. Người thì tiếc nuối vì chẳng còn ngày sinh nhật nào nữa. Người thì lo rằng sẽ chẳng được đón sinh nhật cùng em.

Cái nắng vàng nhạt xuyên qua tấm kính trong suốt tỏ ý muốn nghe lén cuộc bàn luận của người ta, hạ cánh trên mái tóc cam đỏ khiến mái tóc ấy như đang phát sáng trong gian phòng nghiêm nghị.

Leroux Meitsuki cầm bút chỉ vào từng bản báo cáo một, tiếp tục một nói một tràng không ngừng. "Trong suốt hơn một tháng qua, trung bình một ngày tôi tiến hành 120 mẫu thí nghiệm khác nhau trên các loài động vật, đến nay tôi thu được hơn năm nghìn kết quả khác nhau dựa trên mỗi loài." Cô lấy ra một đống các mẫu mà cô cho là quan trọng nhất bày ra trước mặt Erwin và Haruko. Sau đó lại lôi bản kết quả rối mắt của con Titan động kinh ra đặt kế bên.

"Dưới đây là các bản kết quả mà tôi cho là dễ nhận thấy nhất. Bên cạnh cũng là bản kết quả của con Titan, hai người nhìn kỹ ở những chỗ mà tôi khoanh tròn, ta có những đường sóng không đối xứng, một pha nhọn và có những pha hình vòng cung, thi thoảng sẽ xuất hiện pha móc do nhịp Alpha chồng lên....Những đường sóng trên cho thấy, đây chính là nhịp Rolando." Bàn tay chỉ song song hai bản kết quả để mọi người cùng nhau so sánh, khi cô nhận thấy cả hai người họ đều đã hiểu ra vấn đề, lúc này Leroux Meitsuki mới nghiêm mặt, giọng cũng trầm xuống vài tông, như những điều cô sắp nói là vô cùng quan trọng.

"Những bản kết quả này và bản kết quả của con Titan động kinh đều có nét tương đồng. Đây là kết quả thí nghiệm mà tôi thực hiện trên động vật, cụ thể là kết quả của sói, voi, tinh tinh, dơi...và cả ngựa vằn."

Leroux Meitsuki xoay đầu về phía chỉ huy Erwin Smith, người đang dần trở nên căng thẳng, "Erwin Smith, anh thử nói xem, đặc điểm của tất cả các loài động vật trên là gì?"

Người đàn ông có mái tóc màu vàng sáng chậm rãi đẩy nhẹ gọng kính, "Là những loài sống bầy đàn."

Câu trả lời rất vừa ý Leroux Meitsuki, "Hai người hiểu ý tôi chứ?" chưa dừng lại ở đó, một lần nữa cô lôi ra thêm một đóng giấy tờ bày ra trên bàn "Đây cũng là các bản thí nghiệm của những loài trên, nhưng hai người thấy đấy, biên độ nhịp Rolando chỉ dừng ở mức 30mcV nhưng những bản mà tôi đưa ra trước đó lại lên đến mức 100mcV giống hệt con Titan động kinh."

Tanaka Haruko bên cạnh ngay lập tức thắc mắc "Tại sao lại chênh lệch nhiều như thế?"

"Đó chính là điểm khiến tôi khẳng định suy đoán của mình. Qua thời gian nghiên cứu và thí nghiệm trên các loài động vật, tôi đã thu hẹp phạm vi lại chỉ còn các loài sống bầy đàn như trên vì điểm tương đồng giữa chúng và con Titan động kinh quá lớn. Nhưng kết quả thu lại vẫn chỉ dừng ở mức này, biên độ 30-50mcV. Sau đó tôi bắt đầu dựa lên các chuẩn đoán của tôi về con Titan động kinh, xuất hiện các hành vi kỳ lạ phần cao bị tác động bởi đồng loại, có thể là do bị ruồng bỏ. Rồi tôi dựa vào đó để tiến hành thí nghiệm."

Dừng lại một chút, cần cổ khát khô khẽ nuốt một đợt nước bọt rồi tiếp tục màn thao thao bất tuyệt "Tôi tách một con ra khỏi đàn của chúng, cũng dùng phương pháp cũ của các người để tiến hành lên chúng, dĩ nhiên tôi sẽ chỉ mắng chửi hay thi thoảng vỗ mấy cái vào mông vì bọn chúng không có cơ cấu tái tạo lại như Titan, tôi cũng không muốn hành hạ nó nhiều. Tôi sợ bẩn."

Đến đoạn này tự nhiên Erwin Smith thấy rợn tóc gáy, tự dưng thấy quen quen, gặp ở đâu rồi thì phải.

"Qua thời gian ngắn sau khi rời đàn, tâm trạng của chúng có vẻ tệ đi nhiều, đến khi chúng tôi tác động khiến chúng nổi điên thì cho ra được kết quả giống hệt con Titan động kinh, xuất hiện nhịp Rolando tần số 2Hz, biên độ 100mcV." Ngón tay đang gõ đều đều trên bàn bỗng dừng lại.

Đôi mắt tròn mở to, ánh lên vài tia khiến người ta nổi da gà "Vậy nên kết quả mà tôi muốn đưa đến với anh, Titan chính là loài sống theo bầy đàn."

Sau một tràng dài như diễn thuyết, cả không gian im thít thậm chí nghe được tiếng muỗi kêu, giống như nhất thời không đỡ nổi nguồn thông tin lớn lao này. Tuy câu cuối cùng chỉ vỏn vẹn 8 chữ, vậy mà khiến hai người đàn ông thất thần không ít, câu nói nhẹ như lông hồng ấy biết đâu có thể góp phần cứu lấy nhân loại trong tương lai?

Chỉ huy Erwin Smith và Tanaka Haruko vốn dĩ là một người thông minh xuất chúng, vừa nghe xong trong đầu đã lập tức vẽ ra muôn vàn khung cảnh. Người ngoài không biết sẽ tưởng ở đây có một cô gái xinh đẹp bị kẹp giữa hai pho tượng tinh sảo, chỉ có người trong cuộc mới biết, sự im lặng này chính là đang nghĩ kế để cứu giúp nhân loại.

Trước đây bọn họ chỉ nghĩ đơn giản Titan chính là một loài coi ăn thịt người là thú vui tiêu khiển, chỉ mãi nghĩ cách làm sao để sinh tồn, để sống sót mà thôi. Bây giờ đùng cái Leroux Meitsuki ban cho một tin, Titan chính là loài sống theo bầy, theo đàn. Đột nhiên hàng ngàn kế sách nhảy đi nhảy lại trong đầu Erwin Smith chỉ chờ anh thực hiện. Mọi thứ bây giờ giống như việc đi một chiếc thuyền ra ngoài biển khơi, thả xuống một tấm lưới thật to, rồi thu được cả tấn mồi cũng nên.

Người con gái kia sau khi xong việc liền vươn vai một cái thật đã, vô ý vô tứ đến mức ngáp một cái to, "Dù gì tôi cũng chỉ mới thí nghiệm qua một con Titan nên cũng chưa biết được, đây cũng mới là phỏng đoán của tôi thôi. Anh xem thế nào cũng được." Leroux Meitsuki vừa đứng dậy định rời đi, Erwin bên cạnh đã lên tiếng.

"Binh đoàn Trinh sát vốn dĩ chính là như vậy, sinh tồn trong phỏng đoán mà thôi. Thông tin cô cho rất hữu ích, tôi sẽ báo lại với cấp trên." Erwin Smith thu lại mớ hồ sơ "Cho dù là phòng đoán, ta cũng nên thử một lần thả lưới câu."

'Phì'

Cái miệng nhỏ chịu không được phì cười một tiếng, con người này đúng là không nghiêm túc nổi quá ba mươi phút mà, cái miệng cất câu cợt nhả "Chỉ huy nhà ta cũng lạc quan quá đấy!"

Cả người vừa tiền về phía cửa, chợt nhớ gì đấy làm Leroux Meitsuki phải lười biếng mà xoay đầu, tiếp tục điệu bộ hất cằm đầy ngổ ngáo "Ông anh, phòng thí nghiệm của tôi ở tầng trệt, không rõ thì hỏi Erwin ấy. Nhớ có mặt nhé...." Cái đầu hơi nghiêng sang một bên, ông anh này tên gì ý nhỉ "...Taniko!"

Người đàn ông ngồi trên ghế lại đột nhiên bật cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết khiến mấy cô con gái ngoài kia mê như điếu đổ, dĩ nhiên trong số đó không có Leroux Meitsuki, đó giờ cô có biết mê trai là gì, tông giọng nhẹ nhàng như mấy vị học trưởng cất lời "Là Tanaka Haruko."

Cái đầu nhỏ ngốc nghếch cứ lắc qua lắc lại "À, anh Tanaka! Xin lỗi nhé, trí nhớ tôi không được tốt!" Đúng là khi làm việc thì như thiên tài có một không hai, xong việc lại ngờ nghệch như chàng ngốc trong truyện cổ tích ngày xửa ngày xưa, nhiều khi kể cho cô nghe về con tù lì có khi cô cũng tin ấy chứ.

Đúng là đại ngốc.

Mà không hiểu sao người ngốc lại rất hay gặp người bao dung, nếu không thì sẽ chẳng ai chịu nổi, Tanaka Haruko khoé môi lại cong lên cao hơn, cái đầu gật nhẹ "Cứ gọi tôi là Haruko, sau này sẽ làm việc cùng nhau nhiều."

Người kia cũng chiều ý anh "Ừ, anh Haruko." Nói xong còn tinh nghịch nháy mắt một cái rồi rời đi.

Thầm nghĩ trong lòng bây giờ mà trở về phòng đánh một giấc thì quá tuyệt vời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net