Để em tặng anh một cành hoa (58)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Bịch bịch*

Tiếng đôi chân trần nặng trĩu đi lại trên nền gạch hoa đầy xa xỉ, bên trong căn phòng thi thoảng lọt vào mấy ánh đèn đủ màu từ bữa tiệc chưa được dọn dẹp. Leroux Meitsuki khó chịu cởi phăng cái áo khoác vướng víu, chiếc áo ống đen tuyền ôm sát vẫn ở đó để lộ ra bờ vai trắng ngần. Ban nãy khi cô chủ động muốn theo chân quân đội tiến đến cánh rừng phía Đông đã bị Levi Ackerman một mực phủi tay từ chối, hiện tại chưa có thông tin cụ thể về mấy cái xác kia, anh không thể để cô cùng anh đi đến đó, nhỡ may nó chạm vào vết thương tâm lý của cô thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Trong đầu bộn bề nỗi lo, Leroux Meitsuki liên tục đi qua đi lại trong phòng mình, bất giác đưa tay lên miệng cắn kêu 'cạch cạch' vô cùng rõ ràng trong màn đêm huyền ảo. Cuối cùng không chống chọi lại được mớ bòng bong trong đầu, Leroux Meitsuki thả thân ngồi phịch xuống chiếc giường êm ả, quyết định kiên nhẫn chờ Levi Ackerman, anh đã hứa sẽ báo tin cho cô sau khi thám thính trở về.

Dường như vì tâm trạng thấp thỏm nên trong người cô cảm thấy hơi bí bách, đôi chân nhỏ bé dứt khoát bước ra ngoài ban công, hai tay đặt lên thành lan can ngửa đầu đón từng trận gió đêm mát lạnh. Phòng của Leroux Meitsuki rất được, vì chiến tích đạt được ngày càng lớn nên cấp trên cũng hào phóng ban cho cô một gian phòng cao vút có tầm nhìn tuyệt hảo. Giường ngủ cỡ đại được đặt trong góc phòng, hai bên là hai kệ sách cao chạm trần, đối diện là bàn làm việc được thiết kế tinh xảo, bên cạnh vẫn là kệ sách to đùng còn có cả vài cái giá vẽ để thi thoảng Leroux Meitsuki cô nhớ nghề thì mang ra thực hành.

Ngoại trừ gian phòng lập loè chút ánh sáng yếu ớt ra, khung cảnh bên ngoài lan can đối với Leroux Meitsuki lúc này là một màu đen kìn kịt, cô đã quen với nội thất của cả căn phòng nên dù không bật đèn cô vẫn có thể sinh hoạt được như người bình thường. Đôi mắt xinh đẹp chiếu thẳng lên bầu trời cao vút rực rỡ ánh sao nhưng thật tiếc là cô mãi chẳng thể nhìn thấy chúng.

Từ đuôi mắt, ánh đèn chùm khẽ hắt lên chậu hoa xinh đẹp được cô đặt trên bàn làm việc. Khoé môi cô lại e dè cong một điệu bất đắc dĩ, nhớ lại đoạn ký ức xưa cũ. Lúc trước khi bắt đầu chiến dịch tiến công thành Maria, Leroux Meitsuki đã mang chậu cây này đến bên mộ phần của mẹ mình, gửi gắm nó ở đấy cùng mẹ cô bầu bạn. Ngày hôm nay hay tin quân lính chuẩn bị quà tặng cho ban lãnh đạo, Leroux Meitsuki mới chạy đến nghĩa trang thành Rose lén mang chậu hoa ấy về.

Mùa Xuân mang đến sự sống, sinh sôi và nảy nở giúp cho chậu cây vươn mầm trở thành một cành hoa tuyệt đẹp, mấy cánh hoa ươm màu tim tím lại đỏ đỏ, cô dự tính sẽ mang nó đến tặng cho Levi Ackerman một cách vô cùng đường hoàng, thậm chí lúc tưởng tượng đến cảnh đấy cô còn tự tin phỉnh mũi lên, chắc chắn anh sẽ mê mẩn món quà này của cô.

Nhưng lúc bữa tiệc diễn ra Leroux Meitsuki đã hoàn toàn bác bỏ dự định này, làm sao chậu cây nhỏ bé của cô có thể đọ lại với mấy món quà đắt tiền kia cơ chứ? Nếu cô đoán không nhầm có món giá trị bằng cả căn phòng cô đang ở thì chậu hoa bé tí này có gì? Nếu đọ hoa với hoa cô cũng không đọ lại, chậu hoa dại của cô so với mấy giỏ hoa đắt tiền rực rỡ kia, dù chỉ một chút cũng không bằng.

Ngón tay xinh đẹp đưa lên vỗ bôm bốp vào trán mình, thở dài thườn thượt.

Bên phía Levi Ackerman, cấp trên ban xuống lệnh phong toả cánh rừng phía Đông, tiến hành lục soát và khám nghiệm hiện trường. Tuy nhiên phải thực hiện một cách cẩn thận tránh để người dân phát giác ra sự việc trọng đại này, bởi vì tiếng nói của vua chính là đại diện gánh vác toàn bộ niềm tin của nhân dân, bọn họ không thể lên tiếng bừa bãi mà chưa có thông tin chính xác.

Bọn họ cần thời gian để công khai sự việc.

Levi Ackerman theo nhóm người xuất hiện trong khu rừng um tùm cây cối, ánh trăng như có như không bị mấy tán lá che đi gần hết, thi thoảng trời đổ gió cây cối đung đưa mới may mắn lọt được vài tia sáng. Gương mặt điềm tĩnh phút chốc đáy mắt ánh lên tia buồn cười không để ai nhìn thấy, anh nghĩ thầm nếu có mang theo Leroux Meitsuki thì cô cũng không nghiên cứu được gì với điều kiện ánh sáng thế này. Vừa tưởng tượng đến cảnh người kia co ro bám lấy mình một giây không rời khiến tim anh xuất hiện một nhịp cuồn cuộn.

Đội trưởng đội Cảnh vệ đặt cây đèn dầu trong tay xuống, nét mặt đầy sợ hãi cúi người kéo mạnh tấm bạt đang nằm vô duyên vô cớ trên đường ra.

Một mùi hôi thối nồng nặc sộc vào mũi của tất cả mọi người, Levi Ackerman khẽ nhăn mặt lấy ra cái khăn tay trắng tinh để lên mũi, tuy vậy nhưng cũng không gạt được hoàn toàn thứ mùi ghê tởm này. Mấy người lính chịu không được bỏ chạy nôn mửa khắp nơi, có người bỏ chạy vì mùi hương cũng có người bỏ chạy vì cảnh tượng này quá kinh hãi.

Levi Ackerman hoàn toàn để cho cặp chân mày bắt tay với nhau, gương mặt anh đanh lại khi trông thấy bảy thi thể trần trụi nằm chồng chéo đầy ghê mắt. Nam có nữ cũng có, phần khiến anh gai nhất chính là tất cả đều không có đầu, kẻ nào dám ra tay tàn nhẫn như vậy?

Ban đầu một vài người cho rằng đây là vết tích từ trận tấn công của Titan tại thành Maria mà bọn họ tiêu huỷ xác không kỹ dẫn đến việc lạc mấy cái xác ở đây. Nhưng Levi Ackerman một mực bác bỏ, đinh ninh đây chính là thành quả của một tên bệnh hoạn nào đó. Căn cứ vào vết cắt trên cần cổ vô cùng đẹp đẽ, đẹp đến mức anh còn thầm khen bọn chúng đã sử dụng một dụng cụ quá sắc bén.

Không những vậy...

Binh trưởng của binh đoàn Trinh sát vượt qua nhóm người hén nhát, tiến đến bên cạnh mấy thi thể, anh đã cẩn thận đeo găng tay từ trước, mạnh mẽ lật một thi thể nữ lên tiến hành dò xét. Trên phương diện kiểm soát bằng mắt thường, cả cơ thể hầu như không có bất kỳ vết trầy xước nào, âm đạo cũng không hề có dấu hiệu bị tấn công tình dục, giống như điều duy nhất tên hung thủ thực hiện chính là chặt đầu nạn nhân.

Khi anh kiểm tra đến phần lưng, cả đội bất giác trừng mắt đầy sợ hãi. Phía sau lưng đã bị người ta nhẫn tâm lóc đi toàn bộ lớp da từ bả vai đổ xuống một cách khéo léo, đẹp hơn cả mấy bà bán thịt lợn ở chợ lóc mỡ. Levi Ackerman thoáng hai giây thất thần, sau đó tiếp tục lục soát trên người những cái xác còn lại, hoàn toàn có những biểu hiện giống nhau.

Trong đầu anh nhảy lên hàng ngàn nghi vấn.

Những nạn nhân xấu số này là ai?

Rốt cuộc kẻ nào đã thực hiện loại việc điên rồ này?

Mục đích của hắn là gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net