Chap 42 - CHANGEMENT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ "cơ hội" cứ vang lên trong đầu Chaeyoung khiến cơ thể nàng ngừng hoạt động. Nàng như thể bị tê liệt bởi sức mạnh của cảm xúc mà Lisa đang truyền cho nàng ngay lúc này, cô quỳ trên mặt đất nắm lấy tay nàng như thể nàng là một trong những nữ thần đến từ thiên đường và nơi cô đang cầu xin sự tha thứ cho tất cả tội lỗi của cô. Tầm nhìn của nàng bị mờ do các hoóc-môn sôi sục bên trong nàng cùng với quá trình mang thai của nàng, nhưng cũng do ánh nhìn của Lisa - người chưa bao giờ có vẻ dễ bị tổn thương như ngày hôm nay.

- Em thậm chí không biết bắt đầu từ đâu ngoại trừ việc nói với chị rằng em là kẻ ngu ngốc nhất!!! Bây giờ em biết lý do tại sao em không thể bày tỏ hết cảm xúc của mình. Thật ích kỷ khi nói với chị tất cả những điều này bây giờ nhưng em thật sự không thể sống thêm một giây nào nữa mà không có chị, Chaeyoung! Em nghĩ mình sẽ hoàn toàn phát điên nếu điều đó xảy ra............ Em xin lỗi vì mọi thứ!!! Em sẽ làm mọi thứ để chị tha thứ cho em!!

Đôi mắt ướt đẫm ánh nhìn suy sụp của Lisa giúp Chaeyoung suy nghĩ nhanh hơn, nàng đã cố gắng tìm những từ thích hợp để diễn đạt những gì nàng muốn nói với cô nhưng dường như sự hiện diện của cô đang ngăn cản nàng làm vậy. Nàng không biết bao nhiêu phút đã trôi qua, nhưng nàng có thể nhận ra từ khuôn mặt của cô rằng nàng đã im lặng rất lâu khi không biết những gì đang nghĩ trong đầu.

Lisa rất sợ nhưng cả hai đều là đang như vậy...

- Xin hãy nói điều gì đó, Chaeyoung!

Lisa nhẹ nhàng siết chặt tay Chaeyoung trước khi từ từ gục đầu xuống như bị đánh bại khi không nghe thấy một lời nào.

Cuối cùng, khi bộ não của Chaeyoung quyết định hợp tác, nàng cảm thấy cổ họng mình khô khốc vì cú sốc tinh thần. Nhưng nàng phải làm gì để có thể chấm dứt bầu không khí nặng nề kéo dài và không tốt cho bất kỳ ai trong hai người. Với một bàn tay run rẩy, nàng đặt hai ngón tay dưới cằm cô khiến cô ngẩng đầu lên và nhìn nàng. Ánh mắt chạm nhau, trông cả hai đều thảm hại nhưng chẳng trách ai được. Cả hai đều đã đi sai đường, ngay cả khi có cơ hội quay ngược thời gian để sửa chữa lỗi lầm của mình, không ai trong cả hai sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.

Chaeyoung nở một nụ cười yếu ớt khiến Lisa suy sụp hơn trước...

- Tất cả chỉ là quá khứ, Lisa!

- Em ước gì chị sẽ nổi điên, xúc phạm em hoặc đuổi em ra khỏi đây thay vì tử tế như vậy!!___Lisa nói với một nụ cười cay đắng, 

- Vậy có nghĩa là chị đã thay đổi, phải không?

Lisa lắc đầu từ chối một lần nữa để nhìn Chaeyoung. Trong tận đáy lòng, nàng muốn an ủi cô nhưng nàng thấy mình không thể thốt ra thành lời vì một phần nàng vẫn còn tổn thương và nàng cần thêm thời gian dù nàng đang dần tìm được mình trong hình ảnh người phụ nữ hạnh phúc trong quá khứ.

- Tại sao chúng ta không làm mọi thứ chậm lại?

Khoảnh khắc được đền đáp bằng nụ cười rạng rỡ và đôi mắt lấp lánh đầy hy vọng của Lisa, Chaeyoung biết mình đã quyết định đúng. Tất cả những gì còn lại là thời gian để chứng minh điều đó.



Nghe có vẻ vô cùng vô lý và nhưng không ai ở đó để phán xét cả hai. Vì vậy, những cái nhìn thoáng qua ngại ngùng mà cả hai dành cho nhau là điều khiến Chaeyoung hạnh phúc nhất, đặc biệt là khi nàng đang dọn dẹp cái nơi bừa bộn mà Jisoo và Seulgi để lại. Một lần nữa tìm thấy mẩu bánh quy dưới bàn phòng khách và một lần nữa, nàng tìm thấy khăn giấy vứt bên cạnh thùng rác, chỉ cần nhìn thôi là nàng đã đoán được chính Jisoo là thủ phạm, bởi vì Jisoo nghĩ rằng cô ấy là nhà vô địch bóng rổ.

Để dọn dẹp nhanh nhanh hơn, Lisa đề nghị nên hút bụi mọi ngóc ngách trong phòng trước khi đặt các cuốn catalogue vào một hộp các tông mà Chaeyoung đã tìm kiếm trong tủ. Cả hai làm việc âm thầm và nó diễn ra rất nhẹ nhàng. Sự căng thẳng tưởng chừng như kìm hãm cả hai trước đó đã tan biến và thay vào đó là một bầu không khí dễ chịu.

Chaeyoung chợt nhận ra mình đang huýt sáo - một giai điệu ngọt ngào khi nàng lau kệ bằng chiếc bàn chải ma thuật của mình để quét sạch bụi bẩn đang ẩn náu ở đó trước khi đỏ mặt vì xấu hổ khi thấy Lisa đang nhìn mình với vẻ yêu thương. Khi cô nhận ra vệt hồng nhỏ trên má nàng, đến lượt cô đỏ mặt. Để tránh xấu hổ hơn nữa, cô hắng giọng trước khi giả vờ quay lại công việc đang làm.

Ví dụ, quan tâm đến những gì có trong một trong các danh mục của ngôi nhà nhưng Lisa đang cầm quyển catalogue lộn ngược khiến Chaeyoung không thể không chỉ nó cho cô. Cuối cùng, mặt cả hai đều đỏ như trái cà chua và còn tránh đụng mặt nhau trong căn hộ, thật là nực cười.

Bây giờ Chaeyoung đang phân loại những đồ vật phủ đầy bụi đã được giấu trên tủ quần áo của mình trong vài năm qua mà nàng đã quên mất chúng. Nàng nhận ra rằng nếu nàng không bắt đầu dọn dẹp cho mọi thứ ngăn nắp, ngày nàng chuyển đi sẽ là một địa ngục thực sự, vì vậy nàng cũng có thể tận dụng thời gian mà sếp Jin đã cho để làm điều gì đó có ích.

Đưa chiếc khăn ướt lên những chiếc lọ pha lê mà Chaeyoung đã nhận được tại một sự kiện đồ vật và đồ nội thất cổ, nàng gần như mất thăng bằng từ đầu ghế. Nàng có lẽ đã hét lên vì sợ hãi vì khi chân nàng trượt khỏi bề mặt của chiếc ghế, cánh tay khỏe khoắn nào đó ôm lấy nàng để tránh té ngã. Trước khi nàng kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, Lisa đã bắt nàng ngồi xuống chân giường.

Tuy nhiên, khi quay lại nhặt chiếc lọ xinh xắn đã vỡ thành nhiều mảnh trên thảm phòng ngủ, một trong những mảnh sắc nhọn đã ghim vào bàn chân của Lisa khiến bàn chân trần của cô chảy máu.

- Trời ơi! Em có thể cẩn thận được không, Lisa?????

Lisa rít lên vì đau, mặc dù thấy cô đi ngang phớt qua, tác động có vẻ nhỏ nhưng vết thương đã mở ra cho thấy điều ngược lại. Nhìn cách cô đi khập khiễng trong khi khéo léo nhặt các mảnh để không làm mình bị thương lần thứ hai, Chaeyoung đứng dậy để giúp cô nhưng cơ thể nàng không bao giờ hợp tác khi cần thiết. Cơn đau đầu ập đến ngay lập tức khiến nàng phải ngồi xuống chân giường lần nữa, ôm đầu như thể ấn vào chỗ đau sẽ thay đổi được điều gì đó.

Lisa nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Chaeyoung thì liền buông những mảnh vỡ và chạy về phía nàng với vẻ lo lắng, kiểm tra xem liệu nàng có bị thương khi ngã hay không...

- Chaeyoung! Chị có sao không? Có bị thương không? Có muốn em đưa chị đến bệnh viện để đảm bảo chị không sao không? Em sẽ lấy cho chị một viên thuốc giảm đau? Có lẽ chị nên nằm xuống, nằm dài và nhắm mắt lại trong vài phút. Chị có muốn em pha cho bạn một ít trà hay một ly................

- Lisaaa~~!

Chaeyoung cười khúc khích với nhiều câu hỏi của Lisa mà nàng gần như quên mất cơn đau đầu của mình, nàng trêu chọc khiến cô đỏ mặt vì xấu hổ...

- Nếu chị tiếp tục nghe những câu hỏi của em, chị sẽ đau đầu hơn đó!

- A.....em xin lỗi! Em chỉ sợ khi chị ngã khỏi ghế có va quẹt vào đâu nhưng chị có chắc là bạn ổn không? Dạo này có vẻ không được tốt cho lắm.

Lisa từ từ vuốt ve đầu gối Chaeyoung bằng ngón tay cái trong khi mắt thì nhìn nàng với vẻ lo lắng...

- Đó là điều xảy ra bình thường thôi! Ý chị là chị thường bị đau đầu hoặc chóng mặt khi làm việc quá nhiều, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì sẽ ổn!

Chaeyoung trấn an Lisa bằng cách đặt tay lên tay cô với một nụ cười nhẹ nhàng ngoại trừ việc cô không làm như nàng. Bởi vì cô nghe có vẻ như không được thuyết phục lắm, đặc biệt là khi nàng gần như đã nói với cô sự thật. Nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nói với cô rằng nàng đã có thai.

- Chị chắc chứ?

- Dạaaaaa chắc!

May mắn là Lisa có vẻ ít nhất cũng hài lòng với câu trả lời của Chaeyoung...

- Được rồi! Nhưng chị vẫn sẽ nghỉ ngơi trong khi em dọn nhà tiếp. Chị sẽ chui vào trong chăn và xem bộ phim yêu thích của mình. Đi mau~~~

Lisa quay lại với những mảnh vỡ trên sàn ngoại trừ vết thương của cô dường như ngày càng lớn hơn khi máu không ngừng chảy. Chaeyoung có thể nghe thấy nỗi đau trong thâm tâm của cô với mỗi bước đi của cô. Cô có thể cứng đầu, nhưng nàng sẽ không để cô đi lang thang quanh căn nhà của nàng rồi để lại vết máu khắp nơi.

Đúng, tôi đã định chuyển đi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn rời khỏi nơi này với những hiện trường tội ác. Nhưng tôi chủ yếu muốn chắc chắn rằng tên ngốc này đã không

- Chị sẽ nghỉ ngơi nhưng là sau khi chị rửa vết thương cho em! Em đau như vậy mà còn tỏ ra như một người phụ nữ mạnh mẽ. Em ra phòng khách đợi chị đi, chị sẽ đi lấy hộp sơ cứu.

Chaeyoung hài lòng vì Lisa không phản đối, nàng bật cười khi nhìn cô nhảy lò cò ra khỏi phòng bằng một chân. Nàng nghe thấy tiếng thở dài của cô khi cô ngã xuống chiếc ghế dài. Mặc dù cơn đau vẫn còn chiếm lấy đầu mình nhưng nàng vẫn cố gắng lấy hộp sơ cứu từ kệ trong phòng tắm.

Trong phòng khách, Chaeyoung thấy Lisa đang nửa ngồi nửa nằm, chân lơ lửng trên không. Khi nàng đến ngồi cạnh cô, cô nhìn chiếc hộp màu đỏ có dấu thánh giá mà tôi cầm trên tay trước khi nở một nụ cười...

- Ngay cả hộp sơ cứu của chị cũng dễ thương! Cảm ơn chị, em sẽ tự làm. Chị đi nghỉ ngơi đi.

Lisa cố gắng với lấy cái hộp nhưng Chaeyoung đã nhanh chóng tát vào tay cô làm cô bĩu môi rút lại như một đứa con nít vừa bị mắng...

- Im lặng và đưa chân cho chị!

- Chaeyoung, em chỉ bị thương ở chân, không phải tàn tật!

Lisa cười nhưng cô lập tức dừng nụ cười khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Chaeyoung, cô không ngần ngại đặt chân mình lên trên đùi của nàng. Nàng thấy vui lòng khi cô nghe theo lời nàng răm rắp, không dám hó hé cãi lại một câu nào và tự nàng hào rằng cô chỉ nghe lời một mình nàng thôi.

Lúc đầu, Lisa không ngừng nhúc nhích ngay cả sau những cái nhìn cảnh cáo mà Chaeyoung dành cho cô để khiến cô phải ngừng di chuyển mà để yên cho nàng sát trùng vết thương, nhưng ai có thể ngờ rằng cô nha sĩ gợi cảm trong thành phố lại không chịu nổi sự nhức nhối của vết thương dưới chân. Phải mất vài phút sau đó, cô mới khiến bản thân thoải mái và bị cuốn hút bởi phương pháp điều trị chỉ bao gồm khử trùng và quấn băng quanh chân.

- Chị sẽ trở thành một y tá xuất sắc!

Lisa nói một cách đột ngột làm Chaeyoung ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt giết người, như đọc được suy nghĩ của nàng, cô tỏ ra hoảng hốt và giơ hai tay lên trời...

- Em hứa không có lời ám chỉ nào đồi bại!

- Đây chỉ là các bước cơ bản! Dù sao, chị khuyên em không nên tạo áp lực quá nhiều lên bàn chân đó cho đến khi nó lành và..............em sẽ phải sát trùng vết thương vài lần nữa.

Chaeyoung thấy vẻ mặt luống cuống khi nãy của Lisa thì cũng không đành lòng trêu ghẹo thêm nữa, sau khi giải thích với cô xong thì nàng tranh thủ cất lại dụng cụ y tế vào hộp,

- Tối nay em có thể bị đau nhưng bình thường thì vào ngày mai sẽ không sao đâu! Nếu em muốn, chị có một số thuốc giảm đau nhưng chị không biết có phải không- "Tôi sững người khi một cái đập thẳng vào má tôi đang đỏ bừng.

- Xin lỗi chị, làm phiền chị quá! ô gãi cổ nhận ra những gì mình vừa làm,

- Chị nghĩ cả hai chúng ta nên dừng thu dọn ngày hôm nay và chúng ta có thể tiếp tục vào ngày mai. Bây giờ em làm gì?

Lisa và Chaeyoung im lặng một lúc, nàng không biết cô đang nghĩ gì vào lúc này, nhưng nàng đang suy nghĩ trong đầu mình là phải nên làm gì giữa yêu cầu cô về vì đã muộn hay yêu cầu cô ở lại. Nàng nghĩ sẽ rất thiếu tinh tế nếu bắt cô lái xe về nhà khi cô bị thương ở chân.

- Em nên đi!/Em nên ở lại!

Cả hai nói cùng một lúc. Lisa có vẻ ngạc nhiên nhưng đôi mắt cô từ từ lấy lại tia sáng, sáng đẹp hơn khi cô nghe lời mời của Chaeyoung. Cả ngày hôm đó thật nực cười bởi vì mỗi lần ai trong chúng ta đi chơi với những thứ như vậy, chúng ta lại rơi vào một khoảnh khắc khó xử.

Lisa xoa xoa bàn tay ướt đẫm mồ hôi trên quần và Chaeyoung nghịch áo sơ mi gấu kẻ sọc của nàng, nó thật trẻ con, ngây thơ một chút nhưng nhìn chung vẫn lố bịch.

- Em nên ở lại tối nay để có thể chắc chắn rằng chân của em không bị nhiễm trùng gì! Em có thể ngủ trên chiếc ghế dài, nó có thể thoải mái và dễ dàng hơn. Chị sẽ cho em một cái gối và một cái chăn. Và em có định ăn một món gì đó không?

- Em sẽ ăn bất cứ món gì chị làm và................cảm ơn chị đã cho em ở lại!___Lisa mỉm cười, đỏ mặt và quay đi chỗ khác trước khi hắng giọng vài cái cho đỡ ngượng nghịu.

Đó thực sự đã là một đêm dài. Sau đêm nay, mọi thứ chắc chắn sẽ thay đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net