Chap 43 - INVERSE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn hai giờ và Chaeyoung vẫn chưa thể ngủ được, là do nàng chưa tìm được tư thế thích hợp để cảm thấy thoải mái và để mình chìm vào giấc ngủ sâu, việc này không liên quan gì đến Lisa đang ngủ trong phòng khách, trong phòng khách của nhà nàng. Kể từ khi một bé con xuất hiện, nàng đã ăn nhiều gấp ba lần bình thường. Phải, bây giờ chắc chắn là đói. Vì vậy, tốt hơn hết nàng nên tự đi ăn nếu không muốn thức cho đến sáng, đặc biệt là vì nàng đã bắt đầu công việc vào ngày đầu tiên vào ngày mai.

Vì vậy, kiễng chân, Chaeyoung đi về phía cánh cửa, xoay tay cầm một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Nàng nghĩ sẽ thật xấu hổ nếu Lisa thức dậy vào nửa đêm thấy nàng đang ăn vặt trong bếp. Hoặc tệ hơn, nàng trông giống như những tên trộm rình mò trong những khu phố sang trọng.

May mắn là không va vào bàn hay làm rơi đồ vật trên kệ, Chaeyoung đến được phòng khách chìm trong bóng tối, nơi chỉ có ánh trăng lọt qua giữa rèm cửa sổ lồi lớn. Nó chiếu thẳng vào một bên khuôn mặt của Lisa, người đang ngủ yên trên ghế sofa, lâu lâu lại phát ra một số tiếng ngáy nhỏ.

- Dễ thương quá!

Chaeyoung lầm bầm một mình mà không biết rằng nàng đang cười như một con bò trong bóng tối. Tuy nhiên, nàng bất động khi Lisa bắt đầu chuyển động và nàng gần như hoảng sợ khi cô có dấu hiệu tỉnh giấc khi đột ngột ngồi dậy và lại ngã người xuống sofa ngủ tiếp...

- Ơi trời! Em ấy bị ma nhập hay sao??

Chaeyoung lắc đầu trước khi cười khúc khích và đi về phía nhà bếp. Nhấn công tắc, nàng nhận thấy gói bánh mì nướng, ngay lập tức hướng mắt về lọ sô cô la trên quầy và chợt nhớ rằng Seulgi đã nóng lòng muốn nếm thử món bánh tự làm mà nàng đã thử vài ngày trước. Lần thứ nghìn, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của nàng. Lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác thích thú và phấn chấn đến như vậy.

Bây giờ bé con trong bụng đã khiến Chaeyoung muốn làm một miếng bánh mì phết sô cô la. Nàng biết nó không được khuyến khích cho phụ nữ mang thai. Thật khó để nàng quen với ý nghĩ rằng trong vài tuần tới, nàng sẽ trông giống như một con gấu xám khổng lồ với tâm trạng thất thường.

- Lisa sẽ nghĩ mình xấu xí, điều đó chắc chắn rồi!

Chaeyoung thở dài khi nhai miếng bánh mì, thay vì thưởng thức món ăn của mình, nàng lại như đang miễn cưỡng ăn miếng bánh mì nghèo nàn của mình -  miếng bánh mì là nạn nhân của tâm trạng của nàng.

- Điều gì sẽ xảy ra nếu Lisa thấy mình quá mập và em ấy sẽ từ bỏ việc theo đuổi mình?

Đột nhiên hình ảnh Lisa lại trở nên lạnh lùng và đối xử với Chaeyoung như một nhát dao đâm vào tim nàng, khiến nàng ngay lập tức rơm rớm nước mắt. Tức giận, nàng ném miếng bánh mì chưa ăn hết vào thùng rác và nhấn tắt công tắc đèn. Bị cảm xúc lấn át, nàng quên rằng dậm chân xuống sàn chắc chắn sẽ đánh thức Lisa, và đó đã được kiểm chứng khi nàng đang đi qua phòng khách thì một giọng nói khàn khàn thốt lên...

- Chaeyoung? Chị có sao không?

Chaeyoung cảm ơn vì đèn vẫn đang tắt và nàng đã lấy thời gian này để lau những giọt nước mắt đang chảy trên khuôn mặt của mình. Thật là xấu hổ nếu Lisa nhìn thấy nàng trong tình trạng này.

Chaeyoung pov's: Ai lại chịu cảnh một cô gái xấu xí đang mang thai mít ước mọi lúc? Lisa sẽ không bao giờ chịu nhường nhịn mình nữa!


Và những suy nghĩ này khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn vì Chaeyoung còn bực bội hơn lúc ở trong bếp. Một giây sau, Lisa đã đứng trước mặt nàng với vẻ mặt lo lắng...

- Chaeyoung! Này, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thật điên rồ khi Chaeyoung có thể phân biệt các đặc điểm trên khuôn mặt cô trong bóng tối. Nàng gần như muốn lần theo ngón tay của mình trên chiếc mũi nổi bật và đôi môi căng mọng của cô.

Chaeyoung pov's: Người phụ nữ này sẽ không bao giờ xấu vì làm sao lại có thể sexy đến thế trong khi mái tóc còn bù xù?


Cuối cùng khi lấy lại được nhịp thở bình thường, Chaeyoung cụp mắt xuống trước khi ngẩng đầu lên lần nữa, lần này là xấu hổ, nhận ra mình vừa làm gì...

- Xin lỗi vì đã đánh thức em!

Giọng Chaeyoung nhỏ xíu khiến Lisa mỉm cười nhẹ, nàng thở dài nhẹ nhõm, khi nãy còn tưởng cô sẽ nổi điên với mình.

- Đừng lo lắng! Dù sao thì em cũng muốn vào nhà vệ sinh.

Cả hai đang đứng giữa căn phòng trong bóng tối hoàn toàn và điều đó khá khó xử. Nhưng với việc tắt đèn, nó không tệ như vậy. Lisa hắng giọng trước khi nói một cách vụng về, làm giảm bớt bầu không khí nặng nề...

- Em biết em hoàn toàn không có quyền hỏi chị điều này nhưng em muốn biết liệu chị có muốn nằm với em một lúc không? Chỉ cho đến khi em chìm vào giấc ngủ thôi, gần đây em hơi khó ngủ một chút. Nhưng nếu điều đó không thoải mái cho chị thì cũng không sao, em sẽ không bao giờ ép buộc chị........

- Được!

Lisa mở to mắt và thật ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt ấy trong bóng tối này vì chúng đang tỏa sáng, tràn đầy hy vọng và phấn khích.

Sau những phút dài ngồi chờ Lisa ra khỏi phòng vệ sinh, cả hai giờ đang nằm trên chiếc ghế dài hẹp này. Khi Chaeyoung mua một món đồ nội thất tuyệt đẹp này, nàng đã nghĩ rằng nó thật rộng rãi khi nàng nằm một mình nhưng bây giờ nàng nhận ra rằng nó không phải dành cho hai người. Cuối cùng, bất kể vị trí nào, hai cơ thể đều thấy mình như bị dính chặt vào nhau. Khi cả hai cử động, cả hai đã chạm trán vào nhau, gây ra những tràng cười không ngớt.

- Trông em với chị bây giờ có giống mấy tên đần không?___Lisa cười khanh khách.

- Em đang nghĩ gì mà mời chị ngủ với em trên chiếc ghế này? Nó hầu như còn không thoải mái cho một người nằm!

- Này! Em muốn chỉ ra là chị nên mua một sofa bed thay vì chiếc ghế chật hẹp này.

- Ý kiến hay!___Chaeyoung gật gù.

- Hmmmm..........điều gì sẽ xảy ra nếu em vòng tay qua eo của chị? Và chị gối đầu lên ngực em?

Má Chaeyoung nóng lên trước lời đề nghị từ Lisa, nàng hy vọng cô không nhận thấy sắc hồng phớt đã đọng lại trên toàn bộ khuôn mặt của nàng vì cô đang ở rất gần nàng. Vào thời điểm đó, nàng không thể sử dụng dây thanh quản của mình, nàng chỉ đơn giản là gật đầu chấp thuận.

Chaeyoung rùng mình khi chạm vào cánh tay của Lisa quanh eo mình. Do dự, cuối cùng nàng gục đầu vào ngực cô, nơi nàng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim cô đập nhanh. Ít nhất cả hai người trong đều cảm thấy lo lắng. Đã nhiều tuần kể từ khi cả hai tiếp xúc thân thể với nhau như vậy, cảm giác vừa mới lạ vừa quen thuộc.

Lisa thì thầm trong tóc Chaeyoung...

- Cảm ơn vì đã cho em ôm chị!

Cơ của Chaeyoung thả lỏng trước những cái vuốt ve mềm mại trên lưng, nó hiệu quả đến nỗi mắt nàng bắt đầu nặng trĩu. Trước khi có thể tham gia Alice in Wonderland, nàng đã nói vài lời cần phải nói...

- Cảm ơn vì đã ở đây, Lisa!






- Chúng ta tăng tốc một chút nhé?

Lisa liếc nhìn Chaeyoung - người đã thở dài kể từ khi cả hai lên xe. Sau một đêm hoàn hảo khi ở trong vòng tay của nhau, cô nghĩ rằng cả hai đã đạt được một số tiến bộ trong giai đoạn khó khăn này. Nhưng đó không phải là lỗi của cô khi cả hai đã trễ giờ làm việc của nàng vì cô không biết hôm nay nàng đi làm trở lại.

Vì vậy, đó là một buổi sáng rất biến cố, bắt đầu bằng việc Chaeyoung dùng tay đập vào mũi Lisa. Sau đó, nàng nhảy ra khỏi ghế và lao vào lấy điện thoại của mình và kiểm tra thời gian. Kể từ đó, nó là một cuộc chạy đua với thời gian trong khi cô vẫn bối rối không hiểu về những gì đang xảy ra.

Lisa cố trấn an Chaeyoung, điều này không thực sự ổn cho lắm...

- Sau đèn giao thông này, chúng ta sẽ đến đại lộ chính! Đừng lo lắng, chị sẽ không đến muộn và nếu có, em chắc sếp của chị sẽ thông cảm.

- Jin có thể là một người sếp tốt! Nhưng điều đó không có nghĩa là chị có đủ khả năng để lợi dụng lòng tốt của anh ấy. Không giống như em, nếu chị mắc sai lầm, chị sẽ nhận được một cái nắm rất chặt vào cổ tay.

Thành thật mà nói Lisa đã bị choáng váng một lúc, cô không thể trả lời vì không biết mình đã làm gì sai. Thay vào đó, cô đã có một Chaeyoung với những bình luận mỉa mai trong khi đêm qua mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp. Vì vậy, cô quyết định im lặng vì bản thân không tin tưởng vào những lời nói tiếp theo sẽ làm dịu nàng xuống.

Lisa nhận thức được việc mình không kiểm soát được cảm xúc của mình và tức giận chắc chắn không phải là giải pháp tốt nhất khi đến gặp nàng và yêu cầu một cơ hội thứ hai. Và trong sâu thẳm, cô xứng đáng nhận được thái độ như vậy sau tất cả những gì cô đã làm với nàng, cô sẽ không ngạc nhiên khi biết liệu nàng có muốn trả thù hay không.

Cả hai im lặng suốt quãng đường cho đến khi Lisa đỗ xe trước tòa nhà đang lấp lánh ánh nắng. Cô xuống trước để mở cửa cho Chaeyoung và chìa tay ra cho nàng nắm lấy, nhưng nỡ lòng nào nàng lại phớt lờ tay cô như thể nó không tồn tại và nàng bước nhanh về phía cổng công ty. Bất chấp mọi thứ, cô không bỏ cuộc nên liền đi theo.

Lisa đến ngay khi cửa thang máy sắp đóng và Chaeyoung thậm chí không có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô theo sau. Thay vì chỉ nhích sang một bên để cô vào, nàng chỉ đang lướt qua các tin nhắn trên điện thoại của mình. Đi lên phòng làm việc của nàng còn ngột ngạt hơn đi trên xe hơi, vì vậy khi tiếng thang máy kêu bíp cả hai đã đến đích, cô đã thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Lisa lầm bầm một mình...

- Chuyện gì đang xảy ra với người phụ nữ này? Chaeyoung thật đáng sợ!

Chaeyoung bước vào một căn phòng có vẻ là nơi các nhân viên đang nghỉ giải lao. Nàng vẫy tay với Jisoo và Seulgi, những người đang ngồi trên bàn nhâm nhi tách trà và ăn chiếc bánh mì ngọt. Khi cả hai đều nhận thấy sự hiện diện của Lisa, Jisoo nhảy ra khỏi chỗ ngồi và đi về phía Chaeyoung...

- Chào Chaeyounggg! Ôi~~~~~~chào Lisa!

- Rất vui được gặp chị, Jisoo!

Lisa nở một nụ cười lịch sự với Jisoo nhưng nó lập tức mất đi khi Seulgi cũng làm như vậy nhưng giọng nói của cô ấy khác xa với sự chân thật...

- Xin lỗi nha sĩ nhưng không có bài đăng nào phù hợp với cô ở đây! Có lẽ cô nên hỏi bệnh viện cách đây vài dãy nhà.

- Seul, không phải bây giờ! Please~~~

Chaeyoung đi qua trước mặt Lisa và Seulgi, đặt các tập tài liệu có màu sắc khác nhau lên bàn trước khi mở ra và lật xem tất cả. Nàng ngồi xuống và phớt lờ sự tồn tại của mọi người, điều đó chỉ khiến Lisa bị sốc khi Seulgi tiếp tục nở nụ cười nhếch mép đáng ghét trên khuôn mặt.

- Này cưng, cậu có muốn tớ lấy cà phê không?

Seulgi hỏi Chaeyoung mà không mảy may hành động. Cô ấy đứng khoanh tay, thách thức Lisa trong khi Jisoo đung đưa đụng vào chân Seulgi một cách khó chịu.

- Ừm và đừng thêm đường!___Chaeyoung đáp mà không ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ trước mặt.

- Như cậu mong muốn, công chúa!___Seulgi nháy mắt với Lisa trước khi va vào vai cô và đi về phía sau cô để pha cà phê.

Nếu việc tán tỉnh Chaeyoung gặp nhiều trở ngại, Lisa nghĩ đây là khó khăn nhất giữa việc đối mặt với sự thay đổi thất thường của nàng mà cô không biết lý do vì sao và những lời khiêu khích mà Seulgi đang ném vào cô, cô phải cắn răng để tránh mở miệng ra và nói những điều ngu ngốc. Vì cô muốn làm lành với Chaeyoung, nên chắc chắn cô sẽ không mạo hiểm để cơn ghen đang khuấy động trong lòng phá hỏng những nỗ lực của mình. Vì vậy, cô đếm đến ba và hít thở sâu.

- Chị có muốn em đặt cho chị bữa sáng kiểu Pháp không? Tuần này họ làm vài set thú vị đấy.

- Tôi không cần như vậy đâu! Ở công ty họ cung cấp đủ loại đồ ăn nên không cần tốn tiền đâu nha sĩ___Chaeyoung lạnh lùng.

Thấy rằng đây sẽ không phải là ngày may mắn của mình, Lisa chỉ đơn giản gật đầu và từ bỏ vai trò người hùng ấm áp. Cô sẽ là gánh nặng cho Chaeyoung và cô không muốn điều đó, bây giờ cô đứng đó như một tên ngốc và sẽ không có cách nào cứu vãn được niềm vui nhỏ nhoi nào trong cô.

Lisa hắng giọng và rời khỏi phòng...

- Em sẽ không làm phiền mọi người làm việc! Chúc mọi người một ngày tốt lành.



Lisa lê chân đến thang máy bằng cách nhấn nút trước khi áp trán vào tường chờ thang máy đến. Cô nhắm mắt cố gắng di tản những năng lượng tiêu cực xung quanh mình, đắm chìm trong cuộc thiền định ngắn ngủi này đến nỗi cô không nghe thấy tiếng gót chân chạm đất quen thuộc.

- Này Lisa, chị xin lỗi vì chị đã cư xử theo cách này! Chị không nên đả kích em khi đó là lỗi của chị, chị xin lỗi.

Đầu Lisa quay nhanh nhìn Chaeyoung đến mức suýt gãy cổ, nàng đang đứng cạnh cô với đôi môi chúm chím này mà cô chỉ muốn chiếm lấy nó ngay lập tức. Nàng là phương thuốc kỳ diệu kể từ khi tâm trạng tồi tệ của cô đột nhiên biến mất trong không khí.

- Không sao đâu! Ý em là em hiểu rồi, chị đang căng thẳng và không sao đâu.

Lisa lắp bắp một chút và tự chửi mình là đồ ngốc.

- Chị rất muốn có lại một trong những bữa sáng kiểu Pháp đó, nhưng chị sợ rằng mình sẽ không có thời gian để tận hưởng món ăn một cách thoải mái. Có lẽ chúng ta có thể ăn tối tối nay?

Trái tim Lisa nở hoa và cô tự hỏi liệu nó có phải là thật hay không bởi vì nó quá tốt. Chỉ vài phút trước, nàng còn cọc cằn và lạnh lùng quá đáng với cô, vậy mà bây giờ lại nhỏ nhẹ ngọt ngào như vậy.

- Dạ được! Em sẽ đón chị sau giờ làm việc?

- Ca làm việc của chị kết thúc lúc 5 giờ?

- Em sẽ ở đây trước khi chị tan ca!

- Tốt! Gặp lại sau.

Chaeyoung vẫy tay với Lisa bằng bàn tay nhỏ xíu của mình và cô cũng làm như vậy. Cô đã không để nàng ra khỏi tầm mắt của mình cho đến khi nàng khuất dần. Trở lại trước thang máy, cô nhận ra mình đã bỏ lỡ nó, nhưng điều đó không quan trọng vì nó đáng bị bỏ lỡ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net