Chương 105: Dụ rắn ra hang (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường An, Thái Cực cung.

"Lúc trước luôn luôn ta đưa a Tỷ, bây giờ rốt cuộc là A tỷ đưa ta ra ngoài"

Thái Bình ở trong am ni cô chỉ còn tỷ muội hai người, Lệ Sa cởi áo choàng khoác lên vai Lý Lệnh Nguyệt, nghiêm túc thay nàng buộc lại.

"Đạo quán này vẫn là A Da lúc trước ban cho ta" Lý Lệnh Nguyệt quay đầu nhìn đạo tổ Tam Thanh bằng gỗ được đặt ngay ngắn trên bệ đá, đột nhiên có chút thương cảm.

Bao nhiêu năm trước, Cao Tông vì không để thủ lĩnh phiên quốc đem tiểu nữ nhi Thái Bình công chúa đi hòa thân, liền nói dối tiểu nữ tị thế tu đạo, về sau cùng Võ hậu ở bên nhau, tự mình tạo nên tòa đạo quán này.

Ở ngay bên trong cung thành, lấy danh hào Thái Bình của Lý Lệnh Nguyệt mà đặt tên.

Khi đó chư vị hoàng tự công chúa đều hăng hái, Lý Hoằng thích tới chỗ này tìm Thái Bình nói chuyện, Lý Hiển thích tới chỗ này trốn học, Lý Đường cùng Lý Đán thì tới chỗ này chơi đánh cờ.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, bây giờ phụ mẫu cùng huynh trưởng đồng bào ấu đệ, chỉ còn Lý Hiển cùng Lý Đán mà thôi.

"A tỷ" Thái Bình công chúa nhìn Lệ Sa, trong mắt hàm chứa cầu khẩn "Tam ca hắn... tỷ sẽ cứu chứ?"

"Sẽ"

Lệ Sa trả lời rất kiên quyết, nàng cũng nhìn qua Thái Bình "Ta nhất định sẽ cứu"

Cho dù thiên gia lục đục với nhau, có chút tình thân máu mủ, cũng không đến nỗi truy diệt, chỉ là người ngoài không biết thôi.

"Lần này xuất cung, muội cẩn thận một chút" Lệ Sa nói: "Mọi việc làm từng bước, hết thảy đều chiếu theo kế hoạch mà làm"

Thái Bình công chúa gật đầu "tỷ cũng cẩn thận, a Tỷ, vạn nhất..."

"Vạn nhất có biến, trước ổn định Trường An, chớ có tự tung tự tác"

"A tỷ..."

Lời này nói ra khiến người nghe không thoải mái, trong mắt Thái Bình toát ra lo lắng, nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Lệ Sa, đột nhiên trịnh trọng nói "Không có vạn nhất!"

Lệ Sa từ chối cho ý kiến, chỉ là cười cười: "Tốt, muội nên đi rồi"

Ngoài cung đã chuẩn bị xong hết thảy ngựa xe, Thái Bình công chúa đi tới cửa, chợt xoay người, hai tay trùng điệp hướng Lệ Sa hành lễ.

Cuối cùng, nàng mới một lần nữa quay người, lưng thẳng tắp đi ra am ni cô.

Hết thảy khôi phục an tịnh, Lệ Sa chắp tay nhìn qua ba tôn đạo trưởng trên bệ đá, ánh mắt u chìm.

"Điện hạ"

Hàn Thất tiến lên, theo thường lệ ở sau lưng nàng đứng vững, chắp tay hồi bẩm nói: "Đều an bài thỏa đáng, Trương Cửu Linh cũng tới, có vài bằng hữu cũ đã ra đón hắn, chỉ là người của chúng ta không thấy Trương Đình"

"Ồ?"

Lệ Sa xoay người "vì cái gì không thấy nàng?"

"Nghe nói trên đường bị cảm, chịu không nổi xóc nảy, cho nên trước tiên ở xóm ngoài Trường An nghỉ ngơi, đợi khỏe hơn lại về"

"Thần phái người đi kiểm tra, xác thực ở tạm một nhà nông phụ"

Cũng không thể nghi ngờ, Lệ Sa nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy không ngại.

"Ngươi chờ một lúc gửi thư cho Trương Hạc, để nàng chuyển cáo Thái Anh, chuyện Trương Đình tạm gác lại, không cần phải đi hỏi thăm"

"Dạ"

Hàn Thất ghi nhớ, sau đó lại bẩm: "Điện hạ, chúng thần... là thuộc hạ vô năng, vẫn không tìm được tên thích khách chạy trốn kia"

Chính là tên thích khách làm tướng phủ bị Bạch Thu Thủy bắt giam, lúc đầu Lệ Sa cùng Tô Dật dự định là cố ý thả hắn chạy để người theo dõi, ngược lại không ngờ lại có chút bản sự, vậy mà vùng thoát khỏi kẻ theo đuôi, toàn thân trở ra.

"Chúng thần âm thầm lục soát rất nhiều chỗ có khả năng giấu người, nhưng chính là không tìm được người, không thu hoạch được gì"

"..."

Hàn Thất mặt đầy áy náy, Lệ Sa tưởng tượng, cũng không trách cứ hắn.

"Được rồi, hắn bị Bạch Thu Thủy làm mất không ít nội lực, bất quá dựa vào nội gián giấu đông giấu tây, người kia đã không có dị động, liền chứng minh thích khách này cũng không phá hư kế hoạch."

Hắn không có trở về chỗ Vi thị, như vậy rất có thể đã chạy khỏi Trường An.

oOo

"A, a a..."

Phác phủ, người hầu ở hành lang phòng, lặng yên nghe thấy tà âm.

Trân Ni cả thân thể ghé vào nệm giường trên thạch tháp, vểnh lên mông trắng như tuyết nhận thao.

Trí Tú ở sau lưng nàng, giữa háng buộc một dương cụ thô to, thẳng lưng đâm vào tiểu huyệt chảy ấm dịch khắp nơi.

"Tao Trân Ni, thật sảng~"

Nàng một bên cười mắng, một bên ở trên mông thịt Trân Ni hung hăng bấm một cái.

"A ha ~"

Trân Ni cao giọng dâm khiếu, ý thức được đây là phòng hành lang có người, vừa thẹn cắn chặt bờ môi nghẹn trở về.

Trí Tú đứng ở sau lưng nàng, nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

"Làm sao không tao gọi hả"

Nàng vỗ lên cái mông Trân Ni ba ba, khe mông rung động ra thịt sóng dâm đãng, Trí Tú thừa cơ ưỡn lên một cái, đem cây dương cụ kia vào tận cây.

"Ừm... ách a ~"

Cắm vào thực tế quá sâu, một chút để Trân Ni lại nhịn không được kêu ra.

"Tỷ tỷ... ách muốn đâm chết muội~"

Huyệt thịt sớm bị dương cụ đâm vào, lần này Trí Tú cố ý chọn một cây thô to, đủ để nhồi toàn bộ vào tiểu huyệt Trân Ni.

Âm thần bị đẩy ra hai bên, ở giữa cửa huyệt co giãn gấp ngậm lấy cây dương cụ, phóng đãng phun ra nuốt vào.

"Hô ~"

Trí Tú chậm tốc độ một chút, hai tay nắm lấy mông thịt của nàng nhéo nhéo, dùng lực đẩy ra, đem tiểu cúc ngậm lấy ngọc trụ đều lộ ra.

Nha đầu mới tuổi cập kê, nơi riêng tư non nớt, Trí Tú chậm rãi hướng phía trước ưỡn hông, cúi đầu nhìn ngọc trụ chậm rãi chen vào trong huyệt.

"A..."

Cửa huyệt bị mở lớn đến cực hạn, ngọc trụ thô thô lộng lấy, bên trên cán bóng loáng đã ẩm ướt một tầng dâm dịch, nhớp nhúa chảy ra nước.

Đã có vài giọt rơi dưới đất, Trí Tú đẩy tiểu cúc, đem ngón giữa chấm chút mật dịch ẩm ướt, chậm rãi cắm vào huyệt sau phấn nộn.

Nếp uốn bị mở ra, một cỗ đầy trướng, Trân Ni sảng đến run lên, cánh tay run lấy không nhịn được, một chút mềm nằm xuống.

Nhưng cái mông vểnh lên thật cao, Trí Tú vì vậy tiếp tục đùa giỡn, ngón giữa đẩy ra cúc thịt, thật sâu tiến vào bên trong.

"Hai cái miệng nhỏ đều rất khít nha"

Nàng xoay cổ tay, ngón giữa cắm vào cúc huyệt, lập tức móc ra một tầng mỏng nước từ trong cúc huyệt ra.

"A ha ~"

Trân Ni lập tức kêu lên, hai nơi đều bị đi vào, huyệt sau không khỏi kéo căng đến kịch liệt, mà lại bị móc đến chỗ ngứa!

"Trí Tú tỷ tỷ... A, a, không được ~"

Ngứa rất khó chịu, Trí Tú lúc này mạnh thao vào huyệt của nàng, hông eo có lực nâng cao, điều khiển dương cụ làm nàng!

"Ba, ba, ba ~"

Nhục thể giao nhau xao động, Trí Tú một chút một chút thao làm lấy, đâm đến Trân Ni như muốn bay ra ngoài, thân thể ở trên nệm giường run run.

"A a, a, a..."

Rên rỉ không ngừng, nước bọt đều chảy tràn ra nệm chăn, Trân Ni thoải mái cơ hồ muốn trợn trắng mắt, bất chấp tao gọi những thứ khác.

Trí Tú thấy thế, ngón tay cắm cúc huyệt lại hung hăng móc, lập tức lui ra ngoài, đỡ cái mông của nàng.

Cố định lại Trân Ni, Trí Tú chợt mạnh mẽ cắm vào, ngọc trụ cực nhanh gây rối trong âm huyệt, nhiều lần đâm vào chỗ sâu nhất.

Làm đến hung ác, dâm dịch cắn ở bên trong tràn lan, ngọc trụ thô to phốc phốc trừu sáp ra ngoài, chỉ đem huyệt khẩu làm đến văng bọt trắng.

Trân Ni mặt cọ vào đệm chăn, nước bọt tụ ẩm ướt một mảnh, nàng bị làm đến thoải mái, lật lên mí mắt kêu rên, huyệt thịt đều bị ngọc trụ làm đến lật ra ngoài.

"Ây... A, a a ~"

Toàn bộ huyệt đạo đều bị dương cụ thô to đẩy ra, trụ trên người thô ráp hung hăng cọ xát lấy khẩu huyệt, đem bên trong làm cho tràn đầy.

Mỗi một tấc huyệt thịt đều bị ép mở, chỗ sâu ngứa bị đầu trụ đẩy ra, dẫn tới huyệt thịt trận trận co vào.

Phốc thử phốc thử, Trí Tú ra sức làm tiểu huyệt, hông eo cuồng đứng thẳng, cắm dâm huyệt non yếu hơn trăm lần.

"Tỷ tỷ... A a... Muốn ra~"

Âm tâm một trận mắc tiểu muốn phun, Trí Tú bỗng nhiên gảy, nhìn huyệt Trân Ni dâm đãng phun ra ngoài.

Đầu trụ lôi kéo dâm tia, Trí Tú khô mát Trân Ni, mới giúp nàng lau chùi.

Trân Ni xụi lơ trên giường, thần sắc mê ly, khuôn mặt non nớt ửng hồng, xem ra là cực sướng.

Trí Tú lật người lại, tách ra chân của nàng, đem ngón tay lại cắm vào trong trượt huyệt thoải mái, lại móc lại làm, đem dâm dịch ép chảy ra.

Huyệt đạo sưng đỏ, bất quá y nhiên có thể chăm chú co lại, Trí Tú một bên làm một bên cảm khái: "Quả thật là danh khí"

Cắm xuống Trân Ni liền rên rỉ, nàng nho nhỏ cầu hoan, Trí Tú rút ngón tay ra, nơi đó Trân Ni quả nhiên tràn ra vài giọt dâm dịch.

"Trí Tú tỷ tỷ ~'

Trân Ni biết Trí Tú rất nhanh muốn đi, mềm nhũn gọi nàng: "tỷ, tỷ khi nào lại đến?"

"Sẽ lại đến, đến lúc đó dẫn muội đi tới ở với ta" Trí Tú đưa tay sờ sờ tiểu nha đầu "còn có, gần đây chớ có chạy loạn"

Trân Ni ngây thơ gật đầu, kỳ thật nàng là một người hầu, không nhận phân công, cũng chính là chỉ ở trong phủ.

Bất quá Trí Tú tỷ tỷ nói như vậy, nhất định là có đạo lý của nàng, Trân Ni nâng lên mắt ngập nước "Trân Ni ghi nhớ"

"Ừm"

oOo

Trường An năm thứ sáu, đầu hạ, Thái Bình công chúa Lý Lệnh Nguyệt về Lạc Dương nghỉ mát, mang theo tôi tớ phủ binh tới mấy trăm người, thanh thế to lớn.

Mấy ngày sau, Thục Trung đột phát phỉ loạn, đệ nhất đại bang Ưng Bang phong tỏa quan khẩu, một người giữ ải, vạn người không thể qua.

Châu phủ đánh lâu không xong, trưởng công chúa sai thập vệ dưới trướng tiến về đất Thục dẹp thổ phỉ, hữu tướng Tô Dật đảm nhận giám quân, lập tức lĩnh quân xuất phát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net