Chương 106: Bọ ngựa bắt ve

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chợ tây.

Cửa hàng san sát, đường cái thành thị đã từng người đến người đi, chen vai nhích tay, âm thanh tiếng xe ngựa gào to không dứt.

Chỗ như vậy ngay cả duy mũ cũng không tiện đội, cho nên Thái Anh đổi hồ phục, một thân trang phục nam tử, tránh khỏi phiền phức.

Lưu tâm cửa hàng hai bên, Thái Anh hết nhìn đông tới nhìn tây, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy ở biển hiệu phía trước ghi là Mộ Phần Điển Tứ.

Đây chính là chỗ nàng muốn đi.

Trương Hạc cùng Liễu Thất hợp lực che cho Thái Anh chen qua đám người, ba người bất giác đổ mồ hôi, nhìn lẫn nhau có chút buồn cười.

Thái Anh chỉ là nghĩ đến lựa chút sách mới, theo lý cửa hàng trong phường sẽ có bán, nhưng nếu loại sách giảng, chỉ có Mộ Phần Điển Tử mới có.

Trong tiệm ngược lại so với bên ngoài an tịnh hơn nhiều, bố trí cũng thật lịch sự tao nhã, Thái Anh nhìn thấy không ít nam nữ ra vào chọn sách, còn có mấy tiểu đồng ngồi ở một góc bán sách cũ.

Thư từ giáo trình đều phân loại theo nội dung, Thái Anh một mặt nhìn nhãn dán trên giá sách, một mặt đi lên phía trước, tìm kiếm sách mình muốn mua.

Bả vai đột nhiên bị vỗ một cái.

"Thái Anh tỷ tỷ?"

Thái Anh quay đầu lại, thấy một nữ tử gầy gò đứng ở sau lưng nàng, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng nụ cười rực rỡ.

"Trương Đình?"

Thái Anh lấy làm kinh hãi, ước chừng bảy tám ngày trước Lệ Sa mới truyền tin nói Trương Đình nhiễm bệnh ở ngoài thành tĩnh dưỡng, tạm thời sẽ không về.

Làm sao lại gặp ở chợ Tây.

"Muội muội trở về rồi hả, ngày ấy tỷ theo phụ thân thấy tận mắt Trương công, ông ấy còn nói muội ở ngoài thành tịnh dưỡng, cần tới mười mấy ngày đến nửa tháng.

"A" Trương Đình khoát khoát tay "Đều là do tổ phụ chuyện bé xé ra to, kỳ thật không có nghiêm trọng như vậy nha"

Thái Anh gật gật đầu, cũng bất động thanh sắc, chỉ là nhìn sắc mặt nàng quả thật không thật tốt, liền quan tâm nhiều hơn một câu: "Bệnh dễ di chứng, muội muội lúc này mới khỏi, sắc mặt còn tiều tụy, làm sao còn tán loạn ở chợ Tây rồi?"

"Ai nha, muội không chịu ngồi yên nha" Trương Đình tính tình ngược lại hoạt bát, "Ngược lại nằm nhiều cũng sinh bệnh... tỷ tỷ đừng nhìn muội trông thế này, buổi chiều còn muốn đi vườn Phù Dung chơi"

"Vườn Phù Dung?"

Vườn Phù Dung ở bờ nam Khúc Giang Trường An, nguồn gốc từ nhà Tần xây Nghi Xuân Uyển, về sau trải qua xây dựng thêm, cung điện liên miên, lâu đình chập chùng, chính là một chỗ đẹp không sao tả xiết.

Thái Tông lúc ban cho ái tử Lý Thái, Lý Thái sau khi mất lại được Cao Tông ban cho trưởng công chúa Lệ Sa, về sau lại bị Lệ Sa tặng cho Lý Đán.

Thái Anh khi còn bé ở bên trong tham gia yến hội, nhưng mặc kệ thế nào, vườn Phù Dung cũng coi là lâm viên hoàng gia, ngoại viện cho phép bách tính đi vào, nhưng bên trong uyển thuộc về tư dinh hoàng gia.

"Cái này còn chưa tới hè, vườn Phù Dung sợ là chưa nở hoa nhiều" Thái Anh có ý dẫn Trương Đình "Ngược lại nghe nói bên trong Uyển dùng bí pháp để kích thích nở không ít hoa"

"Chính là bên trong Uyển" Trương Đình quả thật thuận theo Thái Anh nói tiếp: "Trường Ninh quận chúa làm tiệc ngắm hoa, tự nhiên là thúc đẩy nở hoa"

Nàng tựa hồ hào hứng lên cao, Thái Anh lại suy nghĩ đến Trường Ninh quận chúa... làm sao đột nhiên muốn mở khai hoa yến?

"Tỷ tỷ, đến lúc đó không bằng cùng đi với muội" Trương Đình cười nói "Đúng lúc cũng có thể mang theo một người bạn"

Có đi hay không, Thái Anh có chút lo lắng, bất quá suy nghĩ một lát, vẫn là đối với Trương Đình gật đầu.

Chờ sau khi nàng đi, Thái Anh cũng không còn hứng lựa sách, liền theo sau trở về Phác phủ.

Đến lúc đó đã gần trưa, Thái Anh mới trở về phòng, người gác cổng, gã sai vặt liền đưa tới một thiếp mời, nói là phủ thượng của Trường Ninh Quận Chúa mang tới.

Thái Anh đang nghĩ tới chuyện yến hội, đột nhiên có người đưa thiếp mời, nàng suy nghĩ, trước tiên mở ra thiếp mời.

Thật sự là thiếp mời Vườn Phù Dung ngắm hoa yến.

"Nương tử" Trương Hạc ở bên trông thấy "Cái này chẳng lẽ thực sự là..."

"Chính là hoa yến của Trường Ninh quận chúa" Thái Anh đóng thiếp lại "Trương Hạc, tỷ ngày thường có phương pháp liên lạc người khác không"

"Nương tử ta chỉ là... ám vệ?"

"Ừm" Thái Anh gật gật đầu "Ta muốn đi dự tiệc, cũng coi là chuẩn bị chút, coi như phòng ngừa vạn nhất đi"

Trương Hạc ngẫm một lát, "Nương tử, việc này cần ta cáo tri các chủ không?"

Lẽ ra như thế, nhưng Thái Anh nghĩ đến Trương Đình cũng có mặt, hoa yến không biết mời bao nhiêu nương tử kinh quan gia nương, không cách nào xác nhận thời điểm tùy tiện nói với Lệ Sa, cũng không thông báo cũng không liên quan.

"Việc này đừng nói cho nàng biết, trước làm chút dự định, để ta thăm dò hư thực, lại nghĩ đối sách là được"

oOo

"A~"

Lý Khỏa Nhi y phục mở rộng, hai bàn tay trắng ôm lấy con rối được điêu khắc ngũ quan, thân thể chậm rãi cọ.

Nhũ câu phát cứng rắn liều mạng ma sát con rối, buộc mềm thân thể, Lý Khỏa Nhi giống như mẫu thú phát tình, đem ngực mài đến sưng đỏ.

"Ách ~"

Trong miệng nàng hừ ra âm điệu vui sướng, một tay sờ vào sau lưng con rối, nhấn cơ quan

Chỉ một tiếng vang nhỏ, phía trước con rối bắn ra một cây tính khí giả, nghiêng hướng lên cao, vừa vặn có thể mài đến chỗ riêng tư của Lý Khỏa Nhi.

Bên trên dương cụ bao lấy một lớp da, phần đuôi chứa cơ quan, có thể tự hành búng ra trên đỉnh, trừu sáp tùy tâm.

Lý Khỏa Nhi thấy dâm vật này, sớm thể khô tâm nóng, bên trong tiết khố chỗ dâm tao, lặng lẽ chảy ra dịch.

Nàng lại dùng tay lột động dương cụ này, để nó có chút nhiệt độ, sau đó không kịp chờ đợi, tách ra chân, ưỡn hông đem dương cụ kẹp lấy.

"A~"

Hai chân run rẩy, Lý Khỏa Nhi vươn thẳng bờ mông đem nhục phùng hướng dương cụ cọ động, cách tiết khố, tê dại một mảnh.

Nàng một mặt lộng lấy, một mặt trầm thấp thì thầm "Điện hạ"

Xuân tâm dập dờn, càng phát ra ẩm ướt kịch liệt, Lý Khỏa Nhi đang dâm nhạc, đột nhiên có người đẩy cửa đi vào.

"Khỏa Nhi?"

Trường Ninh quận chúa không ngờ mình sẽ nhìn thấy muội muội của mình ôm con rối dâm nhạc, đợi đến gần nhìn kỹ, không khỏi giật mình.

Con rối không tính tinh xảo, nhưng tối thiểu khắc ra mặt người, hình dáng tướng mạo, Trường Ninh thô sơ giản lược xem xét liền nhận ra được, không phải là Lệ Sa còn là ai?

"A~"

Lý Khỏa Nhi rốt cuộc kẹp gạt ra dương bổng thoải mái rên, Trường Ninh nhìn nàng hai gò má đỏ bừng, dâm nghĩ dạng dạng, không khỏi liếc mắt nhìn dương cụ kia.

"Muội ngược lại thật sự thích nàng" Ánh mắt nhướn một cái, Trường Ninh cảm thấy mấy phần buồn cười "Vậy còn muốn cái đồ vật làm gì?"

Ngụ ý là Lệ Sa không có đồ vật nam tử.

"Tỷ tỷ không hiểu" Lý Khỏa Nhi chậm rãi di chuyển, đem dương cụ từ giữa hai chân lấy ra; "Nàng không có thứ này của nam tử, nhưng nếu làm, muốn so với nam tử dùng tốt hơn nhiều"

Trường Ninh lời nói mang theo sự châm chọc "Nàng lại so với nam tử tốt, nhưng muội không phải cũng chưa thử qua a... người ta được hưởng đêm xuân, cũng không phải muội"

"Rất nhanh liền được ~"

Lý Khỏa Nhi si ngốc cười một tiếng, biểu lộ đúng quỷ dị, nàng giống đối đãi chân nhân, nhu nhu xoa lên mặt con rối.

Trưởng công chúa có quyền có thế, có được liền hưởng một đời vinh hoa phú quý, ai không yêu đâu?

Đợi mẫu thân bắt Lệ Sa, ta tất yếu bắt nàng ở trên giường đêm đêm hầu hạ, điên loan đảo phượng, để ta khoái hoạt đầy đủ!

Trường Ninh nhìn nàng hành động điên rồ, có chút buồn cười, bất quá cũng không nói gì.

"Hoa yến thiếp ta đã gửi, bất quá, Thái Anh tới hay không, liền xem vận khí"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net