Chương 63 - Gần thêm một bước (Ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Lạp Lệ Sa tỉnh lại, tất nhiên Phác Thái Anh sẽ không nhắc tới chuyện kia nữa, chỉ đại khái kể lại chuyện trong lúc Lạp Lệ Sa hôn mê, sau đó tập trung đút cháo cho nàng, xong thì đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.

Lạp Lệ Sa nhìn bầu trời sáng ngời bên ngoài, sau đó nhìn về phía Phác Thái Anh: "Ta vừa tỉnh lại, làm sao ngủ được?".

Phác Thái Anh thản nhiên nói: "Đại phu nói, ngươi cần phải nghỉ ngơi nhiều. Thuốc đang được nấu, chờ sau khi ngươi thức dậy thì có thể uống được".

Lạp Lệ Sa nắm chăn, thở dài: "Ngủ là chuyện miễn cưỡng cũng vô dụng".

"Nếu thật sự ngủ không được thì cũng nên nằm nghĩ". Biểu cảm của Phác Thái Anh vẫn thản nhiên.

Lạp Lệ Sa nghe vậy, vòng vo đảo mắt, bên môi mang theo ý cười: "Hay là Thái Anh kể chuyện cho ta nghe đi".

Phác Thái Anh đem cái chén không đặt lên bàn, nghe vậy quay đầu bình tĩnh nhìn Lạp Lệ Sa: "Người đã lớn như vậy rồi mà còn muốn nghe kể chuyện".

"Vì sao không được?". Lạp Lệ Sa nhíu mày, "Huống chi Thái Anh đọc đủ thứ sách, chắc sẽ có rất nhiều chuyện để kể. Nếu không kể ra chẳng phải đáng tiếc sao? Thái Anh là người tri kỷ của ta, sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt ta chứ?".

Phác Thái Anh đi trở về bên giường của Lạp Lệ Sa, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tựa vào thành giường, sau đó hạ mi mắt: "Khi nào thì ta lại thành người tri kỷ của ngươi?".

"Ta thấy sắc mặt Thái Anh cũng rất mệt mỏi, chắc là A Nô lại để mình ngươi chăm sóc ta, những chuyện này tri kỷ không làm thì còn ai làm nữa?". Thanh âm Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng chậm chạp, dừng một chút, bỗng sửa lại, "A, không đúng. Tuy là A Nô cũng ở đây, tuy là cũng cố hết sức. Nhưng mà, A Nô ở chung vài năm với ta, ta hiểu nàng nhất, thật sự là không thể dựa dẫm vào." Nói xong, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Phác Thái Anh nghe vậy, khóe môi hiện lên một nụ cười, cũng không có phản bác, chỉ nói: "A Nô cô nương cũng là một người rất tuyệt vời, vô cùng đáng yêu. Huống chi lại không suy nghĩ nhiều, luôn thật tâm đối đãi người khác, ngươi chớ bôi nhọ nàng".

Lạp Lệ Sa nghe được Phác Thái Anh nói, giương mắt tinh tế nhìn về phía gương mặt của nàng, nhìn qua một vòng sau đó mới mở miệng hỏi: "Thái Anh có thật tình đối xử với ta không?".

Phác Thái Anh có chút giật mình, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, sắc mặt bình tĩnh nói: "Thời gian từ khi gặp gỡ đến giờ, ngươi và ta cũng coi như đồng cam cộng khổ, cuộc sống sau này còn dài. Ta đã làm bằng hữu của ngươi thì tất nhiên là thật tình đối đãi với ngươi".

Lạp Lệ Sa nghe được câu nói của Phác Thái Anh, trong lòng không biết vì sao lại vừa ngọt ngào vừa khổ sở, nàng cúi đầu im lặng một lúc. Một lát sau, mới ngẩng đầu cười nói: "Thái Anh nói đúng lắm".

Ngoài cười nhưng trong không cười.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, đồng tử đen sâu thẳm, bỗng nhiên nói: "Không phải ngươi muốn nghe chuyện xưa sao? Ngươi cũng là người bệnh, ta sẽ chiều theo ngươi, kể một chuyện được không? Nhưng mà chuyện này cũng không có gì mới, ngươi nghe rồi không được trách ta".

Lạp Lệ Sa như đang do dự, sau đó mới gật đầu, cố ý nhìn Phác Thái Anh nói: "Thái Anh chấp nhận kể thì quá tốt rồi, làm sao ta lại trách ngươi chứ?".

"Vậy ta kể ngay đây". Khi Lạp Lệ Sa chuyển ánh mắt sang hướng khác thì Phác Thái Anh đã mở miệng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng không cao cũng không thấp như trước, chậm rãi kể ra, lọt vào trong tai liền cảm giác dễ nghe, "Trước kia có một vị Thành chủ, thê tử hắn khó sinh mà chết, khó khăn lắm mới bảo vệ được con gái mới chào đời, sinh ra không đủ ngày tháng, đại phu nói chỉ có thể sống đến chín tuổi sẽ chết. Hắn là thân làm cha thấy thế liền không đành lòng, lập tức bố cáo ngoài cửa thành, ai cứu được con gái hắn, tiền thưởng vạn lượng. Những người đến chữa trị vì muốn lấy tiền thưởng có không ít, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cho đến một ngày nọ, có một đạo sĩ trẻ tuổi tới, nói là phụng mệnh sư môn mà đến, không cần hoàng kim vạn lượng, chỉ mong Thành chủ tạo phúc cho dân chúng, tu sửa chỗ đê vỡ ngoài thành bắc, hắn nói là sợ rằng năm sau sẽ có lũ cho nên sẽ vỡ đê, bây giờ cần phải tu sửa lại, nếu như ngăn không được, thì dân chúng sẽ chết nhiều vô kể. Vì trả ơn cho Thành chủ đã thực hiện theo nguyện vọng của hắn, hắn liền đem tiểu nữ dẫn lên núi tu luyện, để chưởng môn sẽ thu nàng làm đệ tử, ở đó tu hành hai mươi năm, thì sẽ tránh được họa. Thành chủ nghe thấy chuyện tốt như vậy liền đem con gái giao cho đạo sĩ mang đi, đến năm tuổi thì bái sư. Thời gian dần dần đi qua, thân thể của cô bé đó cũng không có chuyện gì, thuận lợi vượt qua chín tuổi, ngày qua ngày lớn lên, cũng dụng tâm chịu khổ tập một thân công lực ở chỗ chưởng môn. Sư phụ của cô bé mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng là người tu hành công lực rất cao, nhìn bề ngoài cũng chỉ chừng hơn hai mươi, một thân bất phàm giống như thần tiên. Thời gian trôi đi thật lâu, cô bé lớn thành một nữ tử, nàng lặng lẽ có tình cảm với sư phụ của mình. Những đệ tử trong môn phái có rất nhiều người dung mạo bất phàm thích nàng nhưng lại bị nữ tử một mực cự tuyệt. Mặc dù mọi người không cam lòng, nhưng cũng chỉ nói nữ tử vô tình với bọn họ, chứ không hề xảy ra chuyện tranh giành. Cho đến một năm kia, nữ tử đã qua tuổi mười bảy. Một ngày nọ, có người tới muốn trả thù, nói là tới báo thù giết vợ hắn mười năm trước. Mười năm trước, thê tử của hắn là người ác độc nhất trong giang hồ, nàng có một ham mê, đó là thích giết người lột da. Sau đó thì bị chưởng môn trừ hại. Trượng phu của nàng vì muốn báo thù nên dành mười năm luyện tà pháp, công lực đúng là tăng nhiều nhưng người lại xơ xác như củi khô, mặt y phục màu trắng, đôi mắt cũng quỷ mỵ như la sát, mỗi chiêu mỗi thức đều muốn đoạt lấy tính mệnh người khác, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn. Trong khoảng thời gian ngắn môn phái bị chết rất nhiều người, cuối cùng kinh động chưởng môn, hắn liền đi ra. Hai người chiến đấu một ngày, sư phụ của nữ tử khắc chế được tên sát nhân điên cuồng, chém chết ngay lập tức. Mọi người hoan hô, nhưng chỉ có nữ tử cảm thấy sắc mặt sư phụ không ổn, đi theo hắn về tới phòng, mới phát hiện sư phụ bị thương không nhẹ, một đường chống đỡ trở về phòng mình thì liền ngã xuống. Trong lòng nữ tử nóng như lửa đốt, nhưng cũng hiểu được nỗi lo của sư phụ cho nên nàng đã đem việc này giấu diếm kỹ, âm thầm ngày đêm chiếu cố sư phụ, cho đến ngày thương thế bình phục. Nhưng mà trong nửa tháng ấy, tâm tư của nàng lại vô tình bị sư phụ phát hiện. Chưởng môn biết được vẫn chưa nói gì, nhưng mà bắt đầu xa cách nữ tử này. Nữ tử đau lòng, bị tình cảm của mình tra tấn đến gầy yếu. Qua hơn nửa năm như vậy, không biết duyên cơ xảo hợp thế nào mà sư phụ nàng lại thu nhận thêm một nữ đệ tử. Tuy rằng hai người kia vẫn bình thường, nhưng ở trong mắt nữ tử lại xúc cảnh sinh tình nhớ về hình ảnh ngày xưa, mỗi khi như vậy thì tâm giống như bị đao cắt. Rốt cuộc một ngày, nữ tử say mèm chạy tới chỗ sư phụ nói lung tung, những lời nói ra đều là những lời tình cảm mà ngày thường nàng không dám nói. Kích động đến nỗi nàng tiến lên ôm lấy sư phụ của mình. Vị sư phụ trầm mặc nghe xong tất cả, chỉ nói nàng uống rượu quá chén, cái gì cũng không nói liền đẩy nàng ra, phất tay áo đi khỏi. Mặc dù sóng yên biển lặng, chuyện đó cũng không bị ai phát hiện, nhưng không hiểu sao vẫn có một ngày bị lan truyền. Khi những vị trưởng bối trong môn phái nghe được chuyện này, quả thực giận không thể nén, chuyện này là chuyện nhục nhã sư môn. Từ xưa thầy trò không thể loạn luân, nếu tiếp tục sinh hoạt chung một nơi thì thế nào cũng bị thế gian phỉ nhổ, bởi vậy quyết định mau chóng giải quyết việc này, ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ." Nói đến đây, Phác Thái Anh hơi hơi dừng một chút, nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nghe vô cùng tập trung, khi cảm giác được tầm mắt Phác Thái Anh nhìn mình, trong lòng lập tức chấn động, trên mặt lại không chút để ý, nói: "Thế nhân lúc nào cũng như thế. Thái Anh nói tiếp đi. Ta rất muốn biết chuyện này sẽ có kết cục thế nào".

Phác Thái Anh điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, sau đó mới chậm chạp nói tiếp: "Khi đó, nữ tử liền bị áp tới đài trừng phạt, vài sư thúc có chức vị và chưởng môn cũng đến. Trong đó có một người lên tiếng hỏi nữ tử kia có tồn tại loại tình cảm trái với luân thường hay không. Nữ tử cũng không mở miệng trả lời, nàng chỉ trầm mặc nhìn sư phụ của mình. Vị sư thúc kia nhìn thấy, liền quay sang hỏi chưởng môn chuyện này có thật hay không. Sư phụ nhìn về phía nữ tử đang quỳ gối trước mặt mình, sau đó gật đầu xem như đã trả lời...... Nữ tử nghe vậy bỗng nhiên cười lên, thẳng thắn thừa nhận ái mộ nhiều năm mà nàng dành cho sư phụ. Từ ngữ rõ ràng động lòng người, nghe vào trong tai mọi người làm ai cũng đều khiếp sợ. Việc này hẳn là trăm năm khó có, nếu như bị truyền ra ngoài thì danh dự của môn phái có thể bị hủy hoại. Mọi người vốn muốn xử tử nàng, nhưng chưởng môn lại lên tiếng ngăn cản, cuối cùng mọi người mới thương thảo đưa ra quyết định, đem nữ tử cắt đứt hết kinh mạch, phế toàn thân công lực, trục xuất khỏi sư môn, đuổi về nhà trước thời hạn ba năm".

Lạp Lệ Sa nhíu nhíu mày, cứ nghĩ là câu chuyện kết thúc rồi, đang định mở miệng thì Phác Thái Anh lại tiếp tục nói: "Chuyện đến đó vẫn chưa hết. Người thi hành hình phạt phải là chưởng môn. Lúc thi hành, nữ tử nhìn chằm chằm sư phụ của nàng, nam tử kia cũng không lay động, bình tĩnh cầm kiếm, tay nâng lên, sạch sẽ lưu loát cắt đứt kinh mạch của nàng. Trong lúc đó, ngay cả mi đều không nhăn lại. Nữ tử kia thì luôn luôn mỉm cười, cười đến nước mắt đều chảy ra, rơi trên mặt đất, cùng máu xen lẫn một chỗ. Khi sư phụ cắt đứt kinh mạch cuối cùng của nàng, hắn liền vứt kiếm trong tay, bỏ lại một câu 'trục xuất khỏi sư môn' sau đó không chút lưu tình bước đi. Tuy là như thế, nữ tử cũng không nguyện rời khỏi đó, lúc trên đường bị trục xuất thì nàng liền tìm cơ hội trốn thoát. Thân thể suy kiệt, trải qua gian nan mới lên được trên núi, toàn thân đều bị nhánh cây va quẹt cho chảy máu, vài lần thì xém chút ngã xuống vách núi, cố gắng vận dụng chút chân khí cuối cùng thì nàng mới vào được bên trong môn phái. Nàng muốn tìm một câu trả lời cuối cùng nên đã đi vào nơi ở của sư phụ. Lúc đó kỳ thật sư phụ đang ở trong viện giải đáp nghi vấn cho những đệ tử mới thu nhận, tư thái thong dong ôn hòa nhưng thường ngày nàng vẫn thấy. Nữ tử không khắc chế bản thân được, lúc hoảng loạn thì bị hai người phát hiện. Đệ tử kia khó tin nhìn sư tỷ trước mặt, lớn tiếng chất vấn nàng. Nữ tử bừng tỉnh, sau đó đi về phía sư phụ, khi nàng đến gần, mặt hắn không chút thay đổi rút kiếm bên hông ra. Nữ tử không nhìn, tiếp tục tới gần, cuối cùng...... Kiếm dừng ở trên người nàng. Nữ tử đến gần từng bước, kiếm liền đâm vào người. Máu chảy dọc theo mũi kiếm. Thanh kiếm kia là thanh kiếm mà mười mấy năm qua đều do chính tay nàng lau chùi, vẫn chém sắt như chém bùn, sắc bén có một không hai, huống chi bất quá nàng cũng chỉ là một cơ thể. Giờ phút này đâm vào cũng thuận lợi không có gì trở ngại. Đến khi nàng đi tới trước mặt sư phụ, kiếm đã đâm vào tới chuôi. Nữ tử vẫn nhìn ánh mắt sư phụ, lúc này nàng mới hỏi ra những lời mà mình muốn hỏi, nàng hỏi: "Nàng thích hắn, có phải là làm hắn cảm thấy sỉ nhục không. Nàng không hiểu, vì sao yêu một người lại trở thành chuyện người khác không dung tha như vậy?", vị sư phụ chậm rãi buông tay cầm kiếm ra, chấp ở sau lưng, vẫn là bộ dạng bình tĩnh ung dung như trước, hắn nhìn nữ tử nói một câu cuối cùng mà nàng nghe khi còn trên nhân thế. Nói đến đây, Phác Thái Anh nâng mắt, ánh mắt sâu thẳm, gằn từng chữ, "Hắn nói, trên thế gian này có một số loại tình cảm, vốn không nên để nó tồn tại. Chuyện thế gian cũng giống như dòng nước, làm ngược lại sẽ chết. Yêu cũng vậy".

Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói xong một chữ cuối cùng, bỗng nhiên cười lên, tiếng cười lạnh lùng, giương mắt nhìn Phác Thái Anh bình tĩnh nói: "Chuyện của Thái Anh kể, nghe thật không tệ. Thật sự là làm cho người ta suy nghĩ sâu xa".

Sắc mặt Phác Thái Anh vẫn bình tĩnh như trước, thản nhiên nói: "Chuyện kể xong rồi, ngươi nghĩ ngơi đi. Thời gian không còn sớm, ta đi xem thuốc sắc tới đâu rồi".

Nói xong, nhìn Lạp Lệ Sa thật chăm chú, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Khóe môi của Lạp Lệ Sa đang cười nháy mắt liền biến mất khi Phác Thái Anh xoay người đi, cảm xúc trong mắt lung lay nhìn bóng dáng Phác Thái Anh đi xa, cho đến khi đối phương biến mất ở ngoài cửa. Nàng sợ sệt một lát, trên mặt đột nhiên thoảng qua một tia dao động, trong mắt cũng dần tối lại.

Nàng cúi đầu, tiếng cười lại vang lên trong phòng, cười nhưng không chút nào vui vẻ. Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm một mình: "Làm ngược lẽ thường thì phải chết sao......".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net