Chương 64 - Gần thêm một bước (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô nương, cẩn thận!".

Tiếng hét lên hốt hoảng bên tai làm đầu óc Phác Thái Anh đang suy nghĩ bị kéo trở lại, cùng lúc đó đầu ngón tay liền truyền đến một trận bỏng rát. Tay trái Phác Thái Anh cũng theo đó mà run lên, kiềm chế cảm giác muốn làm rơi chiếc bát trong tay xuống, nàng cuối đầu, lẳng lặng liếc mắt nhìn thuốc Đông y màu nâu trong chén. Lòng bàn tay và ngón trỏ đều phiếm hồng lên, nàng liền đưa tay phải tiếp nhận chén thuốc.

"Cô nương có sao không?". Giọng nói có chút lo lắng vang lên phía sau.

Vốn Mạc Bình Hoài đang ở lầu hai cùng phụ thân chiêu đãi khách, sau đó cảm thấy có chút không thú vị, cho nên liền đi xuống lầu, vô tình nhìn thấy Phác Thái Anh đang nấu thuốc phía sau vườn, nhất thời vô cùng ngạc nhiên, hắn liền tựa vào hành lang sau cây cột, nếu không chú ý cũng không dễ bị phát hiện. Không ngờ nữ tử trước mặt lại có chút xuất thần, khi nâng tay đổ thuốc ra, thuốc trong bát tràn ra cũng không dừng lại, dưới tình thế cấp bách theo bản năng hắn liền đi về phía trước vài bước, lên tiếng nhắc nhở. Giờ phút này hắn nhìn vào mắt Phác Thái Anh, sau đó cũng thoáng nhìn tay trái đang ửng đỏ của nàng, trong lòng không hiểu sao lại có chút lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Cô nương đã bị phỏng, có cần tại hạ giúp gì không?".

Phác Thái Anh quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra, một nam tử tuấn tú đang khoan thai đứng nhìn mình, nàng lễ phép cười lắc lắc đầu: "Đa tạ công tử nhắc nhở, không dám làm phiền công tử, đã không có việc gì ".

Ánh mắt Mạc Bình Hoài rơi vào nụ cười của Phác Thái Anh, chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng, trên mặt hơi nóng lên, đưa tay chỉ chỉ tay trái Phác Thái Anh: "Nhưng mà tay của cô nương......".

Phác Thái Anh đem tay trái giấu dưới ống tay áo, che lại đầu ngón tay, ngẩng đầu liếc Mạc Bình Hoài, bên môi mặc dù vẫn có ý cười nhưng ánh mắt lại nhạt nhẽo: "Không sao, một chút thương nhẹ mà thôi. Ta còn có việc, cáo từ trước".

"Cô nương......". Mạc Bình Hoài giật giật môi, còn muốn nói cái gì đó, chưa cân nhắc được từ ngữ thì Phác Thái Anh đã nhấc chân đi ngang người hắn, sắc mặt hắn càng đỏ hồng. Mắt thấy Phác Thái Anh sắp đi qua, hắn bối rối liền đưa tay kéo ống tay áo Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh dừng chân một chút.

"Không biết công tử còn có chuyện gì?". Tuy rằng cử chỉ đối phương có chút vượt qua giới hạn nhưng Phác Thái Anh vẫn quay đầu lại bình tĩnh hỏi.

Mạc Bình Hoài phục hồi tinh thần mới phát hiện mình lại kéo áo người ta, hắn liền mạnh dạn rút tay lại, lúng túng muốn giải thích: "Tại hạ thất lễ, thất lễ......". Dừng một chút, Mạc Bình Hoài đỏ mặt ngập ngừng nói: "Ta chỉ là muốn giúp cô nương một chút, không có ác ý khác...... thật sự...... thật sự đường đột với cô nương......".

Phác Thái Anh nhìn bộ dạng luống cuống của Mạc Bình Hoài, thần sắc hơi dịu đi: "Không sao, hảo ý của công tử ta nhận, thật sự không cần để ý. Không biết gọi ta lại có chuyện gì?".

Mạc Bình Hoài nói quanh co, mặt nóng rực, tầm mắt vẫn dừng trên người Phác Thái Anh, sau đó cố lấy dũng khí nói: "Tại hạ là người Vĩnh Xuyên, họ Mạc, tên Bình Hoài, không biết...... Không biết phương danh của cô nương là gì?".

Phác Thái Anh nghe được Mạc Bình Hoài hỏi, hình như có chút kinh ngạc, nhất thời trầm mặc, vẫn chưa nói chuyện. Mạc Bình Hoài bị nhìn có chút thẹn thùng, ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Cô nương đừng hiểu lầm, Bình Hoài chỉ...... chỉ muốn cùng cô nương kết giao bằng hữu. Nếu cô nương cảm thấy đường đột...... Không ngại, không ngại nói sau".

Phác Thái Anh mím môi, có chút xin lỗi cười cười: "Ta biết được công tử không có ác ý, nhưng mà sợ rằng còn đứng đây nữa thì thuốc này sẽ nguội mất, thứ lỗi ta đi trước, việc này nói sau đi".

"Được, tốt...... cô nương, cô nương xin cứ tự nhiên......". Mạc Bình Hoài nói xong, có chút kinh ngạc nhìn Phác Thái Anh gật đầu rời đi.

Phác Thái Anh đi vào phòng ở lầu ba, đẩy cửa ra cất bước đi vào bên giường, thấy Lạp Lệ Sa đã đưa lưng về phía mình nằm xuống. Nàng ngồi xuống giường, lên tiếng kêu: "Lạp Lệ Sa?".

Không có chút động tĩnh gì. Dường như chủ nhân của thân thể kia đang lâm vào mê man.

Nhưng mà, qua từng đó thời gian ở chung với nhau, tất nhiên Phác Thái Anh sẽ rõ ràng giấc ngủ của Lạp Lệ Sa rất dễ bị đánh thức, không có khả năng không nghe thấy nàng gọi. Đồng tử thâm thúy của Phác Thái Anh thoảng qua một tia bất đắc dĩ, vươn tay trái vỗ vai Lạp Lệ Sa.

Tay trái vừa chạm vào vai Lạp Lệ Sa, trong chớp mắt liền có một bàn tay bắt lấy cổ tay nàng.

Tiếp theo sau đó, Lạp Lệ Sa chậm rãi xoay người lại, giương mắt nhìn Phác Thái Anh, đáy mắt giống như mang theo cơn gió lốc nặng nề, lại bình tĩnh giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Sắc mặt Phác Thái Anh trầm tĩnh, ánh mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình có chút dao động, khi mở miệng thì lại vô cùng ôn hòa: "Tới giờ uống thuốc rồi".

Đáy mắt Lạp Lệ Sa chậm rãi hiện ra một chút tức giận, thanh âm lại bình tĩnh dị thường, nhìn thẳng Phác Thái Anh gằn từng chữ: "Ta không uống".

Phác Thái Anh để mặc Lạp Lệ Sa nắm cổ tay mình, nàng biết mình tránh không thoát, cũng không có ý tránh, đón nhận ánh mắt bức bách của Lạp Lệ Sa, thản nhiên hỏi: "Tại sao không uống?".

"A, tất nhiên là ta mất hứng, còn cần lý do sao?". Lạp Lệ Sa cười lạnh một tiếng, khóe môi cong lên.

Phác Thái Anh lẳng lặng đánh giá Lạp Lệ Sa, một lát sau, bỗng nhiên khẽ thở dài một cái, dùng một ngữ khí khó phân biệt, thở dài nói: "Ngươi đang giận." Dừng một chút, "Tại sao?".

Đáy mắt Lạp Lệ Sa chợt tối đi, tay trái vung lên, chén thuốc bị hất ra khỏi tay Phác Thái Anh. Sau đó rơi xuống đất, trên mặt đất nhanh chóng bị ố bẩn, phát ra âm thanh vỡ vụn.

Cùng lúc đó, Lạp Lệ Sa nắm tay Phác Thái Anh càng chặt hơn. Phác Thái Anh ngồi ở mép giường thân mình bị kéo ngã xuống, cách một tầng áo ngủ bằng gấm tựa vào lòng Lạp Lệ Sa. Tay trái Lạp Lệ Sa dừng tại eo Phác Thái Anh, gương mặt hai người dường như sắp chạm vào nhau, chỉ cách trong gang tấc, gần đến nỗi có thể nhìn rõ mỗi tia cảm xúc trong mắt đối phương.

Phác Thái Anh còn chưa kịp phản ứng thì liền cảm thấy một trận trời đất rung chuyển, gương mặt Lạp Lệ Sa ngày càng dán sát. Đáy mắt quen thuộc kia hiện ra một tầng sương mù, mang theo một cỗ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm nàng. Đôi môi nhợt nhạt cong thành một đường. Trầm mặc như vậy một lát, sau đó hơi hòa hoãn, lời nói giống như nỉ non, hoàn toàn tương phản với ánh mắt lạnh lùng. Nàng nói: "Không phải từ lúc Thái Anh quyết định kể câu chuyện kia cho ta nghe thì đã biết ta sẽ tức giận sao?".

Phác Thái Anh muốn đứng dậy, bàn tay bên hông lại cứng như thép không chút sứt mẻ, nàng cũng bỏ cuộc, không phí công giãy dụa nữa, đồng tử đen tuyền trầm tĩnh như nước: "Chuyện ta kể là như vậy. Nếu ngươi cảm thấy không hay, làm ngươi không vui thì quên đi là được".

"Thái Anh thoái thác như vậy, không cảm thấy quá dễ sao?". Lạp Lệ Sa không thuận theo.

Phác Thái Anh lặng im nhìn Lạp Lệ Sa. Trong lúc nhất thời, không khí cũng lặng im theo, chỉ có thể nghe thấy hô hấp của hai người lượn lờ trong phòng. Như vậy qua một lúc lâu, Phác Thái Anh mới thản nhiên nói: "Nếu ngươi nói như vậy, thì ngươi muốn thế nào?".

Lạp Lệ Sa nghe vậy liền cười lên, tiếng cười như băng tuyết trong suốt, trong mắt lại không có độ ấm. Ngay sau đó, thân mình lập tức nghiêng qua, đem Phác Thái Anh đặt ở dưới thân, gương mặt gần kề: "Ta muốn như thế nào à, Thái Anh thông minh như vậy, không phải nên sớm đoán được sao?".

Ánh mắt Phác Thái Anh bình tĩnh hơi nổi lên gợn sóng, lung lay dao động, cũng rất mau bình tĩnh trở lại, thanh âm lại nhẹ thêm vài phần, hình như có chút bất đắc dĩ nói: "Lạp Lệ Sa, ngươi biết ngươi đang làm gì?".

"Tất nhiên ta rất rõ chuyện mình đang làm". Đôi mắt Lạp Lệ Sa sáng quắc, nói chuyện cũng không chút do dự.

Phác Thái Anh nhìn nàng, thanh âm nhẹ nhàng: "Vậy ngươi cảm thấy kết quả của câu chuyện vừa rồi thế nào?".

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng cắn môi, sau đó nở một nụ cười xem thường: "Không là gì cả. Nếu nàng kia có sai, thì sai lầm của nàng chính là đi yêu sư phụ của mình, sai lầm chính là nàng quá mức nhát gan. Kết quả đã như vậy mà nàng còn ngu xuẩn muốn tìm câu trả lời từ sư phụ của mình? Chỉ càng thêm thương tâm thôi. Nếu ta là nàng ấy, tất nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc cuối cùng kia." Dừng một chút, "Không thể cùng sống cùng yêu, không bằng cùng chết cùng mộ".

Khi nói lời này, ánh sáng trong mắt Lạp Lệ Sa lấp lánh, nhất thời giống như ngôi sao, huy hoàng không thể nhìn thẳng. Chữ cuối cùng thốt ra, dường như nhẹ nhàng thở dài. Nữ tử ngay tại trước mặt nàng, Lạp Lệ Sa cẩn thận nhìn mỗi một tấc, chỉ cảm thấy có cái gì đó mềm mại nở rộ trong lòng, nhanh chóng lấp đầy ngực mình. Chân mày đậm nhạt vừa phải, ánh mắt sâu hút trầm tĩnh mà mê người, môi mỏng hồng hào khiêu khích. Hết thảy chiếu vào trong mắt đều trở nên tốt đẹp vô song.

Tiếp theo, ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn đối phương hơi sáng lên.

Sau đó, cúi đầu xuống.

Dường như là chưa bao giờ tưởng tượng sẽ mềm mại như vậy, giống như trong lúc chạm vào thì liền tan chảy. Hương thơm quanh quẩn tràn đầy, cả người như đang bay lên. Tiếng tim đập trong ngực từng trận như trống reo hò bên tai, rõ ràng có thể nghe được. Đối phương chớp lông mi lướt qua mặt nàng, hơi ngứa ngáy. Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy một khắc ấy, bầu trời như nổi lên pháo hoa, rực rỡ chói sáng. Bản thân giống như dòng nước đang rút đi, thân thể trầm vào một chốn khác, chỉ có thể cảm giác trên môi mềm mại, mê hoặc tinh thần. Thời gian bỗng nhiên đọng lại, mỗi một khắc mỗi một giây, kéo dài vô hạn, không thấy điểm cuối, rồi lại ngắn ngủi lướt qua.

Càng qua nhanh thì càng quyến luyến.

Khi Lạp Lệ Sa phục hồi tinh thần lại, thì ánh mắt liền rơi vào nữ tử dưới thân.

Đáy mắt tối đen như mực của Phác Thái Anh giống như có gió nổi lên, tiếng gió cuồn cuộn.

Môi mỏng khẽ nhếch, nhưng vẫn không thể che giấu được hồng hào do ma sát khi nảy.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, bỗng nhiên cười khẽ lên.

Tiếng cười hiển nhiên khác với lúc nảy, mang theo vui vẻ rõ ràng.

Phác Thái Anh đưa tay đẩy Lạp Lệ Sa ra khỏi người mình.

Lần này Lạp Lệ Sa không ngăn cản, tùy ý Phác Thái Anh đem nàng đẩy qua một bên, gương mặt hàm chứa ý cười nhìn Phác Thái Anh ngồi dậy, mặt không chút thay đổi đem tay áo có chút nhăn trên người kéo thẳng. Sau đó một lần nữa giương mắt nhìn nàng.

"Nếu như quấy rối đủ rồi, cảm thấy tâm tình tốt lên thì uống thuốc đi, ta đi mang tới". Phác Thái Anh thản nhiên nói xong, xoay người đi ra ngoài.

"Thái Anh".

Khi Phác Thái Anh sắp đi tới cửa phòng, Lạp Lệ Sa liền gọi nàng.

Phác Thái Anh dừng chân một chút.

"Thái Anh như vậy, là không thèm để ý phải không?". Giọng nói Lạp Lệ Sa truyền đến từ phía sau Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh vẫn chưa quay đầu, nàng duy trì tư thế như cũ, trầm mặc một lát, sau đó mới nói: "Để ý thì sao, không để ý thì sao? Có một số chuyện không được phép lựa chọn, thì có để ý hay không cũng vô dụng".

Nói xong liền mở cửa đi ra ngoài cũng không nghoảnh đầu lại.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Haizz, nếu đã nói "Gần thêm một bước" thì mọi người không cần gấp gáp, chuyện gì đến tất nhiên sẽ đến ~~~.

Kiss a!!! Viết quá kích động ~~~.

Nói đến đây ta cũng nên giải thích một chút. Ở chương trước, nguyên nhân Phác Thái Anh kể câu chuyện đó không phải là muốn làm tổn thương tâm Tiểu Sa, nàng chủ yếu là có ý muốn khuyên nhủ giải thích. Bởi vì, biết được chuyện như vậy là không đúng [theo góc độ thế tục mà nói], tất nhiên nàng sẽ hy vọng đối phương đi đúng đường. Cho nên mới lui từng bước, cố ý quanh co lòng vòng kể câu chuyện kia, nàng cũng chỉ không muốn Lạp Lệ Sa không còn đường lui.

Về phương diện khác nàng cũng cho thấy lập trường của bản thân là không tán thành, muốn cho Lạp Lệ Sa biết được như vậy là không có khả năng, đã lạc đường thì nên quay lại! Khụ khụ...... Đương nhiên, kết quả ra sao, theo tình tính của Tiểu Sa, tất nhiên là không có khả năng bỏ cuộc rồi a......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net