Chương 16: Cự Tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do thiếu thốn dược liệu nên tình thế thành Vinh An càng thêm khó khăn đã muốn vượt khỏi phạm vi kiểm soát của đoàn người cứu tế.

Lạp Lệ Sa biết vụ thiêu hủy dược liệu chắc chắn có liên quan đến gia tộc Mộ Dung. Nhiệm vụ vận chuyển dược liệu cô luôn luôn giao cho thân tín đảm nhiệm. Với những kinh nghiệm tranh đấu tại triều đình thu được ở đời trước, Lạp Lệ Sa cô có thể sơ suất trong việc vận chuyển hay sao? Nếu không phải nhà Mộ Dung hạ thủ thì sẽ không có ai có đủ năng lực làm chuyện này.

Số dược liệu đợt này đã bị hủy, nếu tình hình dịch ở Vinh An mất kiểm soát thì hậu quá vô cùng khó lường. Lạp Lệ Sa tâm trạng nôn nóng như đang ngồi trên đống lửa nhưng không thể làm gì khác hơn là ngồi chờ số dược liệu khác đang trên đường chuyển đến.

Lạp Lệ Sa và Lạp Chính Hồng cả hai đã cùng thảo luận tính toán những mặt tốt mặt xấu của tình hình hiện tại. Vào ngày thứ tư sau sự kiện thảo dược bị cháy có một thương đội đã đi đến ngoài thành Vinh An. Lạp Lệ Sa nhận được tin tức của thủ hạ liền cùng Lạp Chính Hồng chạy ra ngoài thành. Khi giáp mặt với thương đội thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước thương đội, Lạp Lệ Sa nhìn kỹ thân ảnh đó chính là huynh trưởng của nương tử mình - Phác Thái Minh.

Phác Thái Minh đang đứng thẳng tắp, hai tay ôm kiếm khoanh trước ngực, khuôn mặt lạnh băng không đọng lại bất kỳ tia cảm xúc nào. Hắn nhìn thấy Lạp Chính Hồng liền quỳ một gối cung kính: "Mạt tướng Phác Thái Minh bái kiến Vương gia."

Lạp Chính Hồng lập tức miễn lễ cho Phác Thái Minh.

Sự xuất hiện của thương đội Phác Thái Minh tựa như cơn mưa rào tưới lên sa mạc khô nóng cằn cỗi, như một ân huệ trời ban cho đám người Lạp Lệ Sa. Thương đội mang đến rất nhiều chủng loại dược liệu, đặc biệt nhiều nhất chính là loại dược quan trọng nhất mà nhóm đại phu cần nhưng đã bị hủy trước đó. Có số thuốc này thì họ có thể kìm hãm được dịch bệnh.

Xong việc, Lạp Chính Hồng và Lạp Lệ Sa hỏi Phác Thái Minh lý do hắn có mặt ở đây. Bởi vì sau sự kiện thảo dược thì qua mấy ngày Phác Thái Minh lại vô cùng đúng lúc vận chuyển số thuốc mới đến, không thể nói việc này chỉ là trùng hợp. Hơn nữa, để có được một lượng lớn thảo dược như vậy nếu không chuẩn bị trước thì trong khoảng thời gian ngắn có được là chuyện không thể nào.

Phác Thái Minh chỉ nói là sau khi Phác Thừa Tướng biết tin dược liệu bị cháy đã sai người chuẩn bị, vì để tránh phát sinh biến cố nên phái hắn đích thân đi vận chuyển. Còn việc chuẩn bị ra sao Phác Thái Minh không đề cập rõ ràng. Do tình thế ở Vinh An còn đang rối ren nên Lạp Chính Hồng không tiếp tục truy vấn.

Phác Thái Minh còn mang theo một lá thư của Phác Thái Anh gửi cho Lạp Lệ Sa. Trong giây phút nhận thư, Lạp Lệ Sa liền hiểu rõ việc số thuốc này có thể được đưa đến đây để kịp thời ứng cứu thì công lao này cũng nên dành một phần cho Phác Thái Anh.

Vấn đề thuốc men đã được giải quyết, Phác Thái Minh cũng lưu lại Vinh An hỗ trợ. Hắn dẫn theo rất nhiều thân binh đã qua huấn luyện, bọn họ đúng giờ sẽ tuần tra thành Vinh An nên trị an trong thành cũng được bảo đảm. Có thêm người hỗ trợ chia sẻ công việc nên Lạp Lệ Sa có thêm thời gian đi điều tra kẻ đứng sau sự kiện thảo dược bốc cháy.

Thật sự Lạp Lệ Sa đã có đối tượng hoài nghi. Yêu cầu thuốc men của thành Vinh An, thời gian dự kiến đến của số thuốc hay lộ trình vận chuyển, số người biết được cụ thể những chi tiết này không nhiều. Cho dù Mộ Dung Tấn lợi hại giảo hoạt đến đâu cũng không thể có năng lực đoán được chính xác vào thời điểm nào đoàn người vận chuyển thuốc sẽ đi ngang qua nơi nào hay sẽ nghỉ chân ở đâu. Nếu không có người trong đoàn cấu kết thì tuyệt đối không thể biết được những chi tiết này. Mà người đáng ngờ nhất chính là Ngũ Vi Đức, Lạp Lệ Sa đã nghi ngờ hắn từ lâu.

Lần gạo lên giá trước đó, Lạp Lệ Sa đã để mắt đến Ngũ Vi Đức, vừa lúc chuyện thuốc men xảy đến nên cô thuận thế điều tra một lần. Lần theo những manh mối vụn vặt đi điều tra cộng thêm sự giúp đỡ của Phác Thái Minh, Lạp Lệ Sa rất nhanh đã nắm đủ chứng cứ tóm cổ Ngũ Vi Đức.

Trước đó Lạp Chính Hồng sai người sang thành bên mua gạo nhưng số tiền mua gạo lại tăng đột biến, đây chính là kết quả do Ngũ Vi Đức cố ý làm cho gạo lên giá nhằm tham ô bạc cứu tế, phần chênh lệch giữa giá thật và giá sau khi tăng sẽ chui vào tay người phía sau. Còn sự kiện dược liệu bốc cháy, tin tức của toàn bộ lộ trình cũng là từ nơi hắn tiết lộ. Lạp Lệ Sa biết chỉ với sức lực nhỏ nhoi của Ngũ Vi Đức không đủ để làm, có thể vung tay gây sóng gió chỉ có người đứng sau mọi màn kịch của hắn. Lạp Lệ Sa biết chính xác kẻ đó nhưng chưa kịp thẩm tra thì Ngũ Vi Đức đã sợ tội tự sát trong ngục.

"Khốn nạn!" Lạp Lệ Sa rất tức giận sau khi biết được Ngũ Vi Đức tự sát. Lúc này manh mối đã đứt dù cho cô không cam lòng cỡ nào thì cũng vô phương.

Tin tốt vào lúc này chính là tình thế ở Vinh An đã ổn định, lũ đã rút, dịch bệnh đã được khống chế. Bá tánh Vinh An tinh thần cực kỳ phấn chấn đang tính toán xây lại nhà cửa, gia viên. Những công việc sau đó, Lạp Chính Hồng đã giao toàn quyền cho Canh Danh Bình xử lý. Trải qua mấy tháng làm việc chung, Lạp Lệ Sa rất hài lòng về Canh Danh Bình, hắn là một vị quan tốt hành sự quyết đoán cũng tình nguyện chịu vất vả vì bá tánh nên Lạp Lệ Sa cực kỳ yên tâm khi giao những chuyện sau này của thành Vinh An cho hắn.

Trước khi đi, Canh Danh Bình đã mở tiệc tiễn đưa trong phủ của hắn. Trong yến hội, Lạp Chính Hồng chính thức giao mọi công sự lại cho Canh Danh Bình. Hiện giờ hắn đang được triều đình coi trọng nếu hắn làm việc thỏa đáng chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng. Canh Danh Bình vô cùng cảm kích ơn tri ngộ của Lạp Chính Hồng.

Thân phận bây giờ của Lạp Lệ Sa chỉ là thân tín của Lạp Chính Hồng, tuy rằng trong lúc cứu tế được ban nhiều quyền hành nhưng cô cũng không phải là quan chân chính nên Lạp Lệ Sa vẫn luôn khiêm tốn yên lặng ngồi một bên trong yến tiệc. Còn Phác Thái Minh càng im lặng như tờ lặng lẽ uống rượu.

Yến hội đi được một nửa thời gian thì Canh Danh Bình sai người rót rượu cho Lạp Lệ Sa. Người rót rượu lại là muội muội của Canh Danh Bình – Canh Mạc Ngữ.

Canh Danh Bình gầy yếu nhưng khuôn mặt vẫn có nét thanh tú, tuy không bằng những mỹ nam Lạp Lệ Sa từng gặp nhưng hắn vẫn toát lên vẻ tuấn tú, lịch sự. Muội muội Canh Mạc Ngữ lớn lên đáng yêu, năm nay 16 tuổi, tính cách thì ngoan ngoãn hiền lành.

Đôi khi cách nói và hành vi của Canh Mạc Ngữ có đôi nét rất giống Phác Thái Anh cho nên Lạp Lệ Sa có ấn tượng rất tốt với vị muội muội của Canh Danh Bình. Lạp Lệ Sa vừa lúc biết tuổi nàng ấy nhỏ hơn mình đến 6 tuổi cộng thêm trong Vương phủ Lạp Lệ Sa không có muội muội nên cô càng thêm thích người muội muội như Canh Mạc Ngữ.

Canh Mạc Ngữ rất ít khi lộ diện, hôm nay vì tiễn đưa đoàn người Lạp Chính Hồng nên Canh Danh Bình mới cho phép nàng ấy xuất hiện. Một phần nguyên nhân cũng là do tư tâm.

Canh Mạc Ngữ đỏ mặt lẳng lặng rót rượu cho Lạp Lệ Sa. Thấy Canh Mạc Ngữ khẩn trương nên Lạp Lệ Sa liền cười nói: "Đa tạ Mạc Ngữ muội muội." Cô muốn mượn câu nói để giúp Canh Mạc Ngữ bớt khẩn trương. Lạp Lệ Sa tâm tình rất tốt nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của vị muội muội kia liền không khỏi nhớ đến Phác Thái Anh.

Không biết Anh Nhi nhà mình lúc này ở Vương phủ ra sao, đang làm gì. Hai người có hơn vài tháng không thấy mặt nhau, đúng là quá mong nhớ rồi.

Quận chúa đại nhân vì đang nhớ mong nương tử nên nụ cười trên mặt càng sáng lạn lạ thường vô tình khiến cho Canh Mạc Ngữ đang đứng rót rượu bên cạnh càng thẹn thùng liền vội vàng cầm bầu rượu quay đi.

Phác Thái Minh lạnh lùng nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Chính Hồng cũng thấy được cảnh này nhưng hắn vẫn im lặng không tỏ thái độ. Đến khi yến hội gần tàn thì Canh Danh Bình đột nhiên mở miệng nói với Lạp Chính Hồng: "Vương gia, hạ quan chức vị nhỏ nhoi, hôm nay có thể được Vương gia coi trọng là phước tích mấy đời mới có được. Theo lý mà nói thì hạ quan không nên được một tấc lại lấn thêm một thước nhưng vì muội muội của hạ quan rất yêu thích Lạp đại nhân nên hạ quan đành mạo muội mở lời, muốn thay mặt muội muội cầu một phần nhân duyên." Thật sự Canh Danh Bình không muốn mở miệng cầu xin nhưng chính vì quá thương yêu người muội muội duy nhất của mình nên hắn đành mặt dày cầu Lạp Chính Hồng.

Đoàn người của Lạp Chính Hồng sắp phải hồi kinh, nếu lúc này hắn không mở miệng thì đợi đến lúc người đi rồi muội muội của hắn chắc chắn sẽ mất cơ hội. Cũng may Lạp đại nhân không có chức quan chỉ là một thân tín của Lạp Chính Hồng. Nếu không thì Canh Danh Bình chắc chắn sẽ không đường đột nói những lời này vì hắn tự biết nhà mình với không tới, không nên trèo cao.

Lạp Chính Hồng nhíu mày đưa mắt nhìn Lạp Lệ Sa. Tuy rằng Lạp Lệ Sa là con gái của hắn nhưng lại không giống những nữ tử khác, cô càng giống nam nhân. Cộng thêm từ lúc đến đây để thuận tiện làm việc nàng luôn cải nam trang. Khi Lạp Lệ Sa mặc nam trang thì diện mạo lại tuấn tú phi phàm lạ thường, tính tình hiền lành, vì đều là nữ nhân nên có phần thân cận với Canh Mạc Ngữ huống chi cô đang ở lứa tuổi nên bàn chuyện cưới hỏi...... không biết nên nói sao......

Vương gia luôn luôn hiểu rõ số đào hoa của nữ nhi nhà mình. Bây giờ nghe lời nói của Canh Danh Bình, hắn chỉ thở dài thắc mắc không biết Lạp Lệ Sa đã làm chuyện gì để cho cô nương nhà người ta hiểu lầm.

Thật sự Lạp Lệ Sa rất kinh ngạc khi nghe xong lời của Canh Danh Bình. Cô cầm ly rượu trong tay, vẻ mặt ngây ngô nhìn Lạp Chính Hồng và Canh Danh Bình. Một lúc lâu cô mới phản ứng lại, người đầu tiên xem phản ứng của cô không ai khác chính là anh vợ - Phác Thái Minh.

Lạp Lệ Sa không dám trách hắn. Phác Thái Minh từ nhỏ đến giờ vẫn luôn hết sức yêu thương cưng chiều muội muội của hắn, nếu sao trên trời có thể hái xuống thì hắn cũng tình nguyện lấy về cho muội muội làm đèn đọc sách. Hơn nữa cô trước đó đã làm ra không ít việc khó coi khiến Phác Thái Minh mất lòng tin cũng làm tổn thương trái tim của Phác Thái Anh. Bởi vì cô nhiều lần thề thốt sẽ yêu thương Anh Nhi trước mặt Phác Thái Minh mới khiến hắn thay đổi cách nhìn về mình. Nhưng mà với một câu này của Canh Danh Bình đã...

Anh vợ ngươi nghe ta giải thích, ta không biết sao mọi chuyện lại đi theo hướng này... anh vợ à, sát khí trên người của ngươi quá nặng, như vậy không tốt lắm đâu...

Ánh nhìn thứ hai của Lạp Lệ Sa là hướng về Lạp Chính Hồng phụ thân đại nhân. Quả nhiên sắc mặt phụ thân cũng không tốt lắm...

Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn Canh Mạc Ngữ, vừa lúc Canh Mạc Ngữ cũng trộm nhìn nàng. Thế là... bốn mắt nhìn nhau a...

Lạp Lệ Sa: "..."

Nội tâm của Quận chúa đại nhân rối ren vô cùng, muội muội à ngươi có phải hiểu lầm chuyện gì hay không... ta có thể giải thích nha...

Trong khoảnh khắc, Quận chúa đại nhân cảm thấy cực kỳ nhớ Quận chúa phu nhân nhà mình...

Lạp Lệ Sa thầm than sau đó đứng dậy cầm lên ly rượu nói với Canh Danh Bình: "Lạp Quân (tên giả Lạp Lệ Sa dùng khi làm việc tại Vinh An) tại đây xin cám ơn sự thương yêu của Canh đại nhân. Mạc Ngữ muội muội thiện lương ngoan ngoãn, tri thư đạt lý là cô nương tốt khó gặp. Chỉ là Lạp Quân đã có hiền thê, ta cùng hiền thê vô cùng ân ái thương yêu nhau. Ta đã nguyện cả đời này chỉ lấy một người là hiền thê. Nên xin đành phụ hảo ý của Canh đại nhân, Lạp Quân xin tự phạt một ly, mong Canh đại nhân chớ trách tội." Lời nói vừa dứt, Lạp Lệ Sa chưa kịp uống rượu đã nghe thấy tiếng loảng xoảng. Thanh âm phát ra từ tiếng vỡ nát của bầu rượu mà Canh Mạc Ngữ lúc nãy vừa cầm.

Lạp Lệ Sa nhìn về phía Canh Mạc Ngữ chỉ thấy nàng ấy cũng đang nhìn mình. Canh Mạc Ngữ thấy Lạp Lệ Sa nhìn mình liền đỏ mặt che miệng chạy đi.

"Mạc Ngữ..." Canh Danh Bình thấy Canh Mạc Ngữ chạy ra ngoài nên trong lòng nôn nóng. Nhưng do có Lạp Chính Hồng còn ở đây nên hắn đành ngồi trở về chỗ, quay sang cáo lỗi với Lạp Chính Hồng rồi sai nha hoàn chạy ra tìm Canh Mạc Ngữ. Sắp xếp ổn thỏa liền hướng về Lạp Lệ Sa xin lỗi: "Lạp đại nhân không có lỗi, mọi chuyện là do hạ quan đường đột, là Mạc Ngữ không có phúc phận mà thôi. Hạ quan xin chúc Lạp đại nhân phu thê hòa thuận."

Lạp Lệ Sa gật đầu với Canh Danh Bình đồng thời uống ly rượu trong tay.

Chuyện đột ngột phát sinh làm không khí có chút gượng gạo nên chẳng bao lâu yến hội cũng tan.

Lạp Lệ Sa tâm tư không tốt nên liền quay về phòng.

Sáng sớm hôm sau, Lạp Lệ Sa cầm hành lý đã sớm thu dọn, chuẩn bị rời đi. Ai ngờ mới ra cửa đã thấy Canh Mạc Ngữ đứng ở đó chờ từ lúc nào.

Đôi mắt của Canh Mạc Ngữ vừa đỏ vừa sưng, chắc do khóc suốt đêm. Lạp Lệ Sa thấy vậy trong lòng có chút áy náy.

Canh Mạc Ngữ khác với Mộ Dung Lam, nàng ấy là một cô nương tốt khó gặp. Mặc dù Lạp Lệ Sa không biết Canh Mạc Ngữ nhìn trúng điểm nào của mình nhưng nói sao thì... cô cũng đã cô phụ tấm lòng tiểu cô nương.

"Lạp đại nhân..." Canh Mạc Ngữ thấy Lạp Lệ Sa lập tức cất lời chào.

Lạp Lệ Sa hơi xấu hổ không biết nên nói gì chỉ đành nói với Canh Mạc Ngữ: "Mạc Ngữ muội muội là cô nương tốt nên chắc chắn sẽ gặp được một nhân duyên tốt."

Canh Mạc Ngữ nghe Lạp Lệ Sa nói vậy lại muốn rơi lệ. Nàng ấy ngẩng đầu đôi mắt sưng đỏ nhìn Lạp Lệ Sa nói: "Lạp đại nhân... Nếu ta bằng lòng..."

Lạp Lệ Sa nghe đến đây tức khắc nhíu mày đánh gãy lời của Canh Mạc Ngữ: "Mạc Ngữ muội muội, ngươi là cô nương tốt, ngươi nên nhận được sự đối đãi tốt hơn. Trong lòng Lạp Quân chỉ có một mình thê tử. Phần tâm ý này của Mạc Ngữ muội muội, Lạp Quân nhận không nỗi cũng mong Mạc Ngữ muội muội tự trọng."

Canh Mạc Ngữ bị những lời nói của Lạp Lệ Sa làm cho sắc mặt trắng bệch, nhịn không được lui về sau vài bước. Nàng ấy hoảng loạn cúi đầu nói: "... Phu nhân của Lạp đại nhân... chắc là một vị cô nương rất rất tốt..."

Lạp Lệ Sa vừa nghe đối phương nhắc đến nương tử nhà mình, mặt không kìm được mà nở nụ cười rồi nói: "Anh Nhi đúng là một cô nương rất tốt, có được nàng làm bạn là phần phước cả đời ta."

Canh Mạc Ngữ lau lau nước mắt, cầm một túi thơm đưa đến trước mặt Lạp Lệ Sa cúi đầu nói: "Lạp đại nhân... Đây là túi thơm mà Mạc Ngữ tự tay làm... Ban đầu muốn... Bây giờ đưa cho Lạp đại nhân, coi như Lạp đại nhân đã biết được sự vọng tưởng này của Mạc Ngữ... Mong Lạp đại nhân phải nhận lấy."

Lạp Lệ Sa đứng im nhìn túi thơm trước mặt. Cách làm túi thơm ở đâu cũng giống nhau nhưng Lạp Lệ Sa có thể nhìn ra Canh Mạc Ngữ đã tốn không ít tâm tư cho túi thơm này. Nếu có thể cô thật sự không muốn phụ một mảnh tâm ý này của tiểu cô nương, chỉ là...

"Xin lỗi." Lạp Lệ Sa không tiếp nhận. "Túi thơm này Lạp Quân không thể nhận..."

Canh Mạc Ngữ chợt ngẩng đầu, lệ đã rơi xuống.

Lạp Lệ Sa nhíu mày nói: "Lạp Quân chỉ lặp lại lời nói lúc nãy, Mạc Ngữ muội muội chắc chắn sẽ gặp được một người xứng đáng để ngươi trả giá, túi thơm này nên cất lại để sau này tặng cho người đó chứ không phải Lạp Quân... Nếu Lạp Quân muốn dùng túi thơm, Lạp Quân chỉ muốn túi thơm do chính tay phu nhân mình làm... Lạp Quân không muốn phu nhân ở nhà hiểu lầm, cho nên, xin lỗi Canh cô nương..."

Canh Mạc Ngữ siết chặt túi thơm trong tay, khóc lóc rời đi.

Lạp Lệ Sa không khỏi than nhẹ một tiếng, vừa ngẩng đầu thì thấy anh vợ đang ôm kiếm đứng cách đó không xa, gương mặt cùng biểu cảm kia...

Quận chúa đại nhân thật tâm cảm thấy nếu lúc nãy cô đồng ý nhận túi thơm thì chắc chắn... chắc chắn anh vợ sẽ cho cô một trận nhớ đời!

Cuối cùng trước sự đưa tiễn của các bá tánh thành Vinh An, Lạp Lệ Sa cùng đoàn người Lạp Chính Hồng lên đường hồi kinh sau vài tháng rời đi cứu tế. Thời điểm họ đến Vinh An là lúc thời tiết vô cùng nóng nực của mùa hè nhưng hôm nay rời đi thì tiết trời cũng đã phảng phất gió lạnh đầu đông.

--------//--------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net