Chương 17: Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì tình hình ở Vinh An quá khẩn cấp nên lúc đó đoàn người của Lạp Lệ Sa luôn mang tâm thái nôn nóng, bước chân cũng nhanh hơn ngược lại thời điểm quay về thì thong thả hơn nhiều. Về đến kinh thành đã là chuyện của 5 ngày sau. Sáng đó, Hoàng Thượng phái người ra cửa thành tiếp đón đoàn người cứu tế lập công trở về. Vì thân phận Vương gia của Lạp Chính Hồng nên Hoàng Thượng đã cho vị Thái Tử mình sủng ái nhất thay hắn ra cửa thành nghênh đón.

Lạp Lệ Sa đã gặp qua Thái Tử, không chỉ biết mặt mà phải nói là cô cũng hiểu rõ tính cách của hắn. Bởi vì hai người từ nhỏ đã chơi chung với nhau, cộng thêm trận chiến hỏa đời trước lúc hoàng tử đoạt vị Lạp Lệ Sa đã hiệp trợ Thái Tử lên ngôi hoàng đế. Sau khi hắn đăng cơ, luôn cần chính yêu dân làm một vị hiền quân. Lần cuối cô thấy hắn là lúc hai người đã hơn 70, đầu tóc đã bạc phơ nên sáng nay khi gặp được Thái Tử trẻ trung cường tráng Lạp Lệ Sa cảm thấy vừa xúc động vừa hoài niệm những chuyện đã qua. Cũng chính vì hai người quen biết nên Lạp Lệ Sa càng muốn tránh xa, cô sợ bị hắn phát hiện cô lén đi theo đoàn cứu tế.

Trong tấu chương trình lên Hoàng Thượng, Lạp Chính Hồng đã đề cập đến việc Phác Thái Minh vận chuyển dược liệu đến Vinh An kịp thời hóa giải hiểm cảnh lúc đó, có công trong việc cứu tế thành Vinh An. Vì lý do đó, sáng nay Lạp Chính Hồng và Phác Thái Minh đã vào cung diện thánh.

Còn Lạp Lệ Sa tại Vinh An chỉ là một thân tín có tên "Lạp Quân" của Lạp Chính Hồng, lần này là cô lén lút đi theo nên tránh để Lạp Chính Hồng mang tội khi quân nên cô không vào cung với hai người kia. Đoàn cứu tế đành chia thành hai đội, một đội theo hai người Lạp Chính Hồng vào triều, đội còn lại sẽ đến Dịch Quán trong kinh.

Đến Dịch Quán không lâu, Lạp Lệ Sa đã cáo từ rời đi. Cô lặng lẽ trở về Bình An Vương phủ, Lạp Chính Hồng vào cung chắc đến chiều mới trở về nên Thư Yểu Điệu sẽ không đứng chờ trước cửa phủ.

Đợt này Lạp Lệ Sa lén lút đi Vinh An nên Bình An Vương phủ đã công bố ra ngoài tin Quận Chúa nhiễm bệnh nên không tiện gặp người ngoài, đợi sau khi Lạp Lệ Sa hồi phủ thì mới thông báo là Quận chúa đã khỏe lại. Cho nên Lạp Lệ Sa phải lét lút về nhà, cô mới vừa vào cửa đã thấy Phác Thái Anh đang đứng đợi ở đó.

Hôm nay Phác Thái Anh mặc một chiếc váy dài màu xanh biển tuyệt đẹp, cổ áo đính thêm những sợi bông trắng trắng ôm lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng. Khuôn mặt trắng mịn của nàng lúc này đã ưng ửng đỏ vì đứng đợi dưới trời đông lạnh giá, đôi mắt đen láy sáng ngời mang theo vẻ mong chờ liên tục nhìn ra ngoài. Khi nàng bắt gặp bóng dáng của Lạp Lệ Sa thì cặp mắt kia đã tràn đầy vui sướng, đôi mắt cong cong lại như hai vầng trăng khuyết. Hôm nay Lạp Lệ Sa mới phát hiện thì ra Phác Thái Anh có một cặp mắt biết cười, quá xinh đẹp làm lòng cô râm ran không ngừng.

"Lệ Sa." Phác Thái Anh vô cùng vui vẻ chạy tới gần Lạp Lệ Sa. Lúc nàng chạy đến, cô lập tức tiến lên một bước dang tay ôm chặt nàng vào lòng. Một cái ôm chứa đầy nỗi nhớ nhung suốt mấy tháng trời xa cách, một cái ôm hân hoan khi gặp lại nhau, một cái ôm chặt khó rời thấm đuộm tình yêu sâu sắc.

"Lệ Sa?" Phác Thái Anh bất ngờ với cái ôm của Lạp Lệ Sa, nàng hơi hoảng hốt nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa vào lòng cô. Một người nàng đã mong ngóng từng ngày, một cái ôm tràn đầy ấm áp mà nàng luôn nhung nhớ. Cuối cùng con người này đã quay về với nàng.

Đây nên gọi là tiểu biệt thắng tân hôn sao?!

Lạp Lệ Sa cảm thấy có chút kỳ diệu khó tả, đời trước cô say mê Mộ Dung Lam nhưng chưa từng có cảm giác như lúc này. Lúc xa nhau thì nhớ nhưng khi gặp lại nỗi nhớ vẫn không giảm đi, chỉ khi cô ôm chặt nàng vào lòng cảm nhận được hơi ấm của đối phương thì sự nhung nhớ mới lui đi một phần.

Đời trước không biết tương tư là gì, đời này nếm trải mới biết cảm giác tương tư một người vừa vui vẻ cũng vừa khó chịu. Ta vừa nhận ra bản thân mình rất yêu nàng.

"Anh Nhi, ta đã về." Lạp Lệ Sa ôm chặt Phác Thái Anh rồi nhẹ giọng gọi tên nàng và thông báo.

Phác Thái Anh vùi đầu vào người Lạp Lệ Sa, nghe cô gọi liền "ừm" một tiếng rồi cẩn thận dang tay ôm chặt cô. Nàng dịu dàng trả lời: "Hoan nghênh Lệ Sa về nhà."

Nguyệt Nhi và Liễu Nhi đỏ mặt đứng một bên nhìn hai vị chủ tử thân mật, cuối cùng không thể nhìn thêm được nữa nên Nguyệt Nhi đành đỏ mặt ngại ngùng mở lời: "Quận chúa, Quận chúa phu nhân... Chúng ta vào nhà rồi nói. Vương phi đang chờ hai người ở đại sảnh..."

Phác Thái Anh nghe xong liền đỏ mặt, trước giờ nàng chưa từng làm những chuyện thân mật như vậy trước cửa Vương phủ sao hôm nay lại... Nàng cẩn thận đẩy đẩy Lạp Lệ Sa rồi nói: "Sáng nay mẫu thân đã dậy từ rất sớm để chờ tin tức của phụ thân và Lệ Sa, chúng ta đi vào trước... Lệ Sa?" Phác Thái Anh còn chưa dứt lời đã bị Lạp Lệ Sa nắm tay chạy về tiểu viện.

"Lệ Sa?" Phác Thái Anh đỏ mặt chạy theo nói: "Lệ Sa... Sao chúng ta không đi gặp mẫu thân trước?"

"Sẽ không kịp..." Lạp Lệ Sa đột ngột dừng lại, cô quay người nhìn vẻ mặt hoài nghi của Phác Thái Anh rồi vươn tay ôm lấy nàng vận khinh công chạy về tiểu viện, mặc kệ mọi thứ.

"A! Lệ Sa?" Phác Thái Anh kinh hô, hai thân ảnh đã sớm chạy xa. Nguyệt Nhi, Liễu Nhi không kịp đuổi theo, bị tụt lại phía sau nên đành ngừng lại, hai người nhìn nhau. Nguyệt Nhi bất đắc dĩ nói: "Hay là ta đi bẩm báo một tiếng cho Vương phi, thủ vệ gác cửa chắc đã báo tin cho Vương phi là Quận chúa đã về rồi, nếu mình không đi thì Vương phi sẽ sốt ruột."

Liễu Nhi bất đắc dĩ gật đầu nói: "Cũng được, ta về tiểu viện... Quận chúa quá nóng vội rồi..." Ban ngày ban mặt, thật là không biết ngại mà! Những lời này Liễu Nhi không dám nói ra.

Hai tiểu nha hoàn bất đắc dĩ nhìn nhau rồi che miệng cười.

Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh chạy như điên về tiểu viện, vừa về đến đã xông thẳng vào phòng của hai người. Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa ôm chạy đến choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lạp Lệ Sa đặt lên giường.

"Lệ Sa?" Phác Thái Anh ngây ngô nhìn người kia.

Lạp Lệ Sa mặt đầy nguy hiểm, đôi mắt đẹp tinh xảo đã trở nên thâm thúy có điểm đáng sợ. Hơn nữa, Lạp Lệ Sa còn đang mặc quần áo nam nhân, Phác Thái Anh chỉ thấy dáng vẻ này của Lạp Lệ Sa vào lúc hai người còn nhỏ, bây giờ nhìn Lạp Lệ Sa, nàng thấy bất an liền bắt đầu tránh né. "Lệ Sa? Nàng... nàng muốn làm gì?"

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh đỏ mặt nằm dưới thân mình, mái tóc được búi chải tinh xảo ban đầu của nàng đã bị cô làm cho hỗn độn, vẻ mặt bất an nhìn cô. Dáng vẻ này của Phác Thái Anh càng làm cho Lạp Lệ Sa không thể ngừng lại.

"Ta? Ta muốn "ăn" nàng... Anh Nhi..." Lạp Lệ Sa nói xong không đợi Phác Thái Anh trả lời thì đã cầm tay nàng, hôn xuống.

Nụ hôn thô bạo của Lạp Lệ Sa không giống như những nụ hôn dịu dàng lúc trước. Phác Thái Anh chưa từng gặp qua. Lạp Lệ Sa tiếp tục hôn mãnh liệt làm Phác Thái Anh hoàn toàn không còn sức chống đỡ, nàng phát ra tiếng. "Ưm ưm..."

Lạp Lệ Sa vội vàng khó dằn, cô vừa hôn vừa cởi đai lưng Phác Thái Anh.

"Ưm ưm..." Phác Thái Anh bị động tác thô bạo của Lạp Lệ Sa làm đau nên nàng giãy giụa. Lạp Lệ Sa liền rời đi đôi môi của Phác Thái Anh sau đó cắn một cái trên xương quai xanh của nàng.

"A!" Phác Thái Anh khẽ kêu một tiếng, đôi mắt đã ngấn nước, "Đau... Lệ Sa... A!"

"A..." Toàn thân Phác Thái Anh run rẩy, cặp mắt to đã đẫm lệ, hé miệng kêu lên: "A! Lệ Sa, không! Không cần! Lệ Sa!"

"Lệ Sa... sao nàng khóc...?"

Một tiếng "Lệ Sa" của Phác Thái Anh như tạt một gáo nước lạnh vào Lạp Lệ Sa làm cô thanh tỉnh. Lý trí quay lại thì cơ thể đã trở nên cứng đơ. Cô lập tức dừng lại động tác điên cuồng của mình, ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh. Thấy tình trạng chật vật của nàng, đầu óc cô chấn động.

Khuôn mặt Phác Thái Anh đã vươn đầy nước mắt, đôi mắt đen láy mang theo tia hoảng sợ. Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa ngừng động tác đang nhìn mình, nàng liền lui lại phía sau.

"Anh Nhi..." Lạp Lệ Sa liền hiểu rõ hành vi của mình khiến cho Phác Thái Anh sợ hãi. Cô vội vàng áy náy nói: "Thực xin lỗi... Anh Nhi... ta đã làm nàng đau." Lạp Lệ Sa cảm nhận trái tim mình đau đớn khi thấy ánh mắt sợ hãi của Phác Thái Anh. Cô đã tự hứa sẽ không bao giờ cho phép bản thân mình gây tổn thương cho nàng, nhưng bây giờ...

Vẻ hoảng sợ của Phác Thái Anh dần lui đi khi thấy Lạp Lệ Sa đã bình tĩnh trở lại. Nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ hối lỗi của cô thì trái tim chợt đau như bị bóp mạnh. Nàng thầm nghĩ có phải phản ứng vừa rồi của mình đã tổn thương Lệ Sa? Thật sự nàng không có ý đó chỉ do lần đầu thấy được hành động thô bạo của Lệ Sa nên nàng có chút sợ chứ nàng không có ý khác.

Phác Thái Anh cẩn thận nhích lại gần, nàng dang tay vuốt đôi mắt đau buồn của Lạp Lệ Sa rồi nói: "Lệ Sa à, không sao hết, ta không trách nàng."

Lạp Lệ Sa tiến lại gần ôm Phác Thái Anh vào lòng, thấp giọng nói: "Thành thật xin lỗi, xin lỗi Anh Nhi... Vừa rồi ta... Ta không muốn làm nàng đau..."

Phác Thái Anh không chống cự, tùy ý để Lạp Lệ Sa ôm mình, nàng khẽ cười nói: "Lệ Sa... Ta biết... Ta không trách nàng... Chỉ do lúc nãy ta bị dọa sợ... Thật xin lỗi..."

"Không phải... nàng không có lỗi... Là do ta không tốt... Do ta không khống chế được bản thân..."

Phác Thái Anh nhẹ nhàng ôm lại Lạp Lệ Sa, nàng dịu dàng nói: "Sao nàng lại nói vậy... Ta cũng rất muốn... Ta cũng rất muốn Lệ Sa..." Phác Thái Anh mắc cỡ nên không thể thốt ra ngoài mấy chữ xấu hổ còn lại.

"Anh Nhi?" Lạp Lệ Sa bất ngờ nhìn Phác Thái Anh.

Cô chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng của Phác Thái Anh nhưng nàng không tránh đi mà vẫn đưa mắt nhìn thẳng Lạp Lệ Sa như muốn thể hiện sự nghiêm túc của mình. Sau đó nàng tiếp tục nói: "Ta, ta cũng rất thích làm chuyện đó... Ta cũng rất muốn gần gũi Lệ Sa... Lệ Sa... Ăn... Ăn ta..." Vừa dứt lời, nàng quá ngại ngùng nên đưa mắt nhìn nơi khác.

"Anh Nhi?" Tiếng gọi "Anh Nhi" lúc nãy của Lạp Lệ Sa thể hiện sự chần chờ không khẳng định của cô, nhưng hai tiếng "Anh Nhi" bây giờ lại mang theo niềm vui sướng vô hạn.

Phác Thái Anh mắc cỡ nhìn sang một bên, nàng ngại ngùng nhẹ giọng nói: "Ừm... Nàng nhớ... Nhớ nhẹ một chút... Ăn ta nhẹ một chút..."

Dáng vẻ e lệ của Phác Thái Anh làm Quận chúa đại nhân trầm luân. Cô cảm thấy nương tử nhà cô càng ngày càng quá quá quá quá... quá đáng yêu!

Cô chợt nhào tới, cười gian gặm vành tai của Phác Thái Anh cố ý thì thầm vào bên tai nàng: "Nương tử yên tâm, Lệ Sa chắc chắn sẽ thật nhẹ nhàng, chậm rãi ăn..."

Một phút xuân tiêu đáng ngàn vàng, bây giờ cô có rất nhiều thời gian nên sẽ thật chậm rãi ăn sạch tiểu nương tử... 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net