CHƯƠNG 11 IRENE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thanh toán và hẹn ngày giao bình gốm xong, cô Irene ngỏ ý mời Lisa cùng với Jisoo đi uống nước. Nhưng Jisoo có việc phải đi trước, cô Irene nhận lời sẽ đưa Lisa về rồi cả hai cùng vào một quán nước gần đấy.

Nói chuyện một lúc, đã dần thân thiết và hiểu biết về nhau, thấy Lisa ăn ngon lành đĩa chả giò nên cô Irene hỏi:

- Em thích chả giò à Lisa?

- Vâng ạ. – Lisa che tay nói nhỏ với cô giáo. – Nhưng chả giò ở quán này không ngon đâu cô ạ. Chaeyoung làm món này ngon hơn nhiều.

- À vậy hả. – Cô gật đầu rồi cười đầy ẩn ý. – Lisa! Cô hỏi em việc này được không? Nếu không thích em không trả lời cô cũng được.

- Vâng cô cứ hỏi đi ạ. Sao phải rào trước như vậy. – Lisa trả lời thản nhiên rồi uống ly nước lọc.

- Em thích Chaeyoung đúng không? – Cô cố ý nói thật chậm 2 từ Chaeyoung để xem phản ứng của Lisa.

Không làm cô thất vọng, Lisa sặc đến đỏ cả mặt, mãi một lúc mới lúng túng nói:

- Cô... cô... nói gì... lạ vậy, bọn em... học... học cùng lớp, chơi cùng nhóm. Sao lại... lại không thích được chứ?

- Em hiểu cô hỏi gì mà Lisa. Nếu không em cũng không cần phải sặc đến thế kia. – Cô vừa chỉ chỉ gương mặt vẫn còn đỏ không biết vì trận sặc khi nảy hay vì bị trêu của Lisa.

- Em... Thì... Em cũng... Có chút chút. Nhưng cô đừng nói với ai nha. Em không muốn ảnh hưởng đến cậu ấy, em sợ...

- Sợ mọi người sẽ kì thị đúng không?

Lisa không nói gì chỉ im lặng gật đầu. Mãi không thấy cô Irene nói gì thêm, Lisa tò mò ngẩn mặt lên nhìn thì thấy cô đang nhìn xa xăm với ánh mắt buồn.

- Cô Irene, cô sao vậy ạ?

- Bài nhạc này làm cô nhớ một người. Người đó giống em vậy, luôn chân thành, ấm áp và tin tưởng cô như em đối với Chaeyoung.

- Người yêu của cô ạ?

- Không phải.

- Hay người yêu cũ?

- Cũng không phải. – Im lặng một lúc Irene nói tiếp. – Người đó... là một người con gái.

- Hả??? Thật hả cô? – Lisa như thể không tin vào tai mình.

- Ừhm. Người đó cũng sợ ảnh hưởng đến tương lai của cô, sợ gia đình cô phản đối, sợ dư luận nên chọn cách rời xa cô. Cũng gần 7 năm rồi không có tin tức gì cả, chỉ nghe nói cô ấy đi du học.

Dường như hiểu được quyết định của cô gái kia, Lisa trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Vậy cô có thích cô ấy không?

- Cô cũng không rõ bản thân mình muốn gì nữa. Cô chỉ nghĩ cô ấy là một người bạn, người chị em thậm chí là người thân của cô. Cho đến lúc nhận được tin nhắn của cô ấy nói là sẽ đi du học, cô mới biết cô ấy quan trọng với cô như thế nào. – Nói đến đây, Irene nhắm mắt lại hít một hơi để ngăn không cho mình bật khóc. – Giá như lúc đó cô can đảm giữ cô ấy lại, giá như lúc đó cô cùng cô ấy đương đầu với mọi khó khăn, để cô ấy tin vào tình yêu của bọn cô... Kang Seulgi! Xin lỗi!

- Gì cơ? Cô nói cô ấy tên là gì? – Lisa muốn xác định lại mình không nghe nhầm.

- Kang Seulgi!

- Oh my god. Trái đất không phải tròn như vậy chứ? – Thật khó tin khi người này lại là người quen của Lisa.

- Em biết cô ấy?

- Vâng. Chị Seulgi là con của bạn ba em. Lúc nhỏ rất thích tìm hiểu về y học nên đến nhà em chơi suốt. Chị ấy là con một giống em, nên bọn em thân nhau lắm. – Lisa hớn hở khi nhắc đến người chị mình quý mến.

- Vậy giờ cô ấy như thế nào rồi? – Irene vừa mừng vừa lo, lỡ như Seulgi đã kết hôn hay đã yêu người khác thì sao.

- Chị ấy sau khi tốt nghiệp thì sang Úc du học 5 năm, sau khi về nước đã vào làm cùng bệnh viện với ba mẹ em. Và – Nhìn ra được nét khẩn trương của cô giáo, Lisa mỉm cười nói rõ từng chữ. – Vẫn còn độc thân.

- Liệu cô ấy... - Irene muốn biết liệu rằng cô ấy có còn nhớ tới mình hay vì việc gì mà vẫn độc thân, nhưng hỏi Lisa thì có đúng hay không.

- Em nhớ lần trước Seulgi đến nhà ăn cơm, em đã vô tình nhìn thấy trong ví chị ấy có một tấm ảnh chụp với một cô gái nào đó. Chị ấy nói là một người rất quan trọng, nhưng em không nhìn rõ có phải là cô hay không?

Nghe xong câu nói ấy, Irene gấp gáp mở ví của mình ra đưa cho Lisa xem tấm ảnh trong đó:

- Em xem, có giống tấm này không?

- Đúng rồi, chính là nó. Thì ra hai người vẫn luôn để ảnh chụp chung với nhau trong ví. – Lisa đưa trả tấm ảnh cho Irene rồi nháy mắt nói – Như vậy lý do chị ấy vẫn độc thân có thể cô hiểu rồi chứ?

Cả hai dần cởi mở hơn, kể cho nhau nghe về người đặc biệt trong lòng mình, về ấn tượng của mình với người ta, về những điều tài giỏi và cả những lúc vụng về đáng yêu.

---

Chiều hôm ấy, lớp có buổi học ngoại khóa. Như thường lệ, cả nhóm gửi xe rồi ngồi ở quán nước cạnh trường đợi nhau.

Lisa, Jisoo đến từ sớm, rồi Jihyo, Hae Ri và cả người thường đến muộn nhất là Jennie cũng đã vào nhưng vẫn không thấy Chaeyoung đâu. Vì lúc ở nhà, nàng sẽ không thể nghe điện thoại nên mọi người vào ola xem nàng có để lại tin nhắn gì không.

- Tớ có chút việc sẽ đến muộn. Các cậu vào lớp trước đi nhé! – Rosé

Xem xong tin nhắn Jennie nói với mọi người:

- Nếu vậy chúng ta vào thôi, sắp đến giờ rồi.

- Đi thôi. – Jihyo, Hae Ri và Jisoo cũng đứng lên chuẩn bị đi.

- Các cậu vào trước đi. Tớ mệt quá, ngồi nghỉ một lúc rồi vào sau. – Có mỗi Lisa không muốn vào.

- Xì. Vừa rồi không phải còn hăng hái lắm sao, giờ lại bảo mệt. Đợi Chaeyoung thì nói. – Jennie trêu.

- Đâu... Tớ... mệt thật mà. – Lisa tránh đi ánh mắt soi mói của mọi người.

- Ừh thì mệt. Vậy ngồi đó đi, khi nào "sức khỏe" của cậu đến thì vào sau nhé. – Jisoo nói làm cả nhóm cũng cười theo.

---

Theo quy định của trường, mỗi tuần sẽ có một lớp cử ra mỗi ngày bốn bạn đi trực sao đỏ, ghi tên những bạn đi muộn, mở cổng cho giáo viên, reng chuông báo hết giờ hay giúp giáo viên những việc lặt vặt.

Chaeyoung là lớp trưởng nên không phải đi trực, Jisoo trực cùng với Jennie, Jihyo và Hae Ri nên Lisa phải trực cùng với các bạn khác. Cô vốn thân thiện, có chút hài hước và hay giúp đỡ mọi người nên ai cũng quý.

Chuông vào học đã reng, thời gian này khá thoải mái, không có việc gì nhiều nên các bạn khác mới nói là vẫn chưa ăn sáng. Lisa nghe vậy liền nói:

- Vậy các cậu cứ đi ăn một chút đi, tớ xem cho. Có việc gì tớ sẽ gọi.

- Cậu không ăn à? – Một bạn hỏi.

- Tớ ăn ở nhà rồi. Các cậu cứ đi đi. – Lisa cười thân thiện.

- Nhưng lỡ cô giám thị hỏi thì sao? – Bạn khác lo lắng.

- Không sao, nếu cô hỏi tớ sẽ nói các cậu đi giúp cô hiệu phó chút việc. – Lisa không cần suy nghĩ nhiều.

- Cậu nói dối cô giám thị á? – Cô bạn còn lại trố mắt.

- Căn tin chẳng phải của nhà cô hiệu phó còn gì? Các cậu vào ăn là giúp đỡ cho việc buôn bán của cô không phải à? – Lisa cười tinh nghịch.

- Ái chà. Không biết nên nói cậu thông minh hay láu cá đây Lisa.

- Các cậu muốn nói thế nào cũng được. – Lisa cười nói, rồi khoát tay kêu mọi người đi đi.

Đang ngồi nghịch mấy bông hoa thì thấy Chaeyoung vào tới cổng.

- Chaeyoung! Sao hôm nay cậu đi muộn vậy? – Lisa vội vàng mở cổng, len lén nhìn vào phòng cô giám thị.

- Em tớ bị ốm, tớ phải cùng mẹ đưa nó đi khám. – Chaeyoung vừa lách người qua cổng vừa trả lời.

- Vậy em cậu sao rồi? Đã khỏe chưa? – Lisa cố đóng thật nhẹ nhàng để cánh cổng không phát ra tiếng động.

- Bác sĩ nói nó chỉ bị bệnh thông thường của trẻ con thôi, không có sao cả.

Đang nói thì tiếng cô giám thị làm hai đứa giật bắn cả người.

- Lalisa! Bạn đi muộn sao không ghi tên?

Lisa quay lại nhìn Irene cười giả lả:

- Cô! Bạn ấy mới đi muộn lần đầu, hơn nữa là vì em bị ốm phải đưa đi bác sĩ nên mới muộn. Bỏ qua một lần đi cô.

- Em làm sao đỏ mà không gương mẫu gì cả, lấy chuyện riêng tính vào chuyện công. – Irene vờ khó tính trách móc Lisa.

Lisa lại gần ghé vào tai Irene nói thì thầm, sau đó chỉ thấy Irene lườm Lisa một cái rồi hắng giọng nói với Chaeyoung:

- Lần đầu nên cô bỏ qua, nhưng Chaeyoung, lần sau không được như vậy nữa.

- Dạ em cảm ơn cô. – Chaeyoung tuy không hiểu Lisa đã nói gì làm cô giám thị thay đổi thái độ nhưng cũng nhanh chào cô và Lisa rồi vào lớp.

- Lalisa! Chuyện khi nảy em nói? – Irene gọi khi thấy Lisa còn mãi nhìn theo bóng Chaeyoung đã đi xa.

- Chuyện gì ạ? – Lisa hỏi lại khi hồn vẫn chưa về với xác.

- Em hay thật. Chuyện em nói sắp xếp cho tôi gặp Seulgi khi nãy. – Irene tức giận cốc đầu Lisa. – Lừa tôi là tôi ghi tên Chaeyoung đi muộn đấy.

- À à... Em nhớ rồi. – Lisa lập tức cười hề hề làm hòa. – Chị Seulgi sẽ đến nhà em ăn cơm vào cuối tuần này. Em sẽ nói với ba mẹ là cô muốn đến thăm và cảm ơn vì vụ bình gốm lần trước. Rồi giả vờ như "tình cờ" gặp chị ấy ở đấy, chuyện sau đó thế nào phải xem cô và chị ấy, em chỉ giúp được đến đấy.

- Cảm... cảm ơn em. – Irene đỏ mặt ngượng ngùng khi nghĩ đến mình sắp được gặp lại người ở trong lòng – Seulgi.

- Vậy mà dám nói em lấy chuyện riêng tính vào chuyện công. – Lisa bĩu môi nhìn Irene không có tiền đồ.

---

Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của Lisa, sau khi gặp nhau và cùng ăn cơm với gia đình cô thì hai người bọn họ cùng ra về. Nghe Irene kể thì sau đó Seulgi đưa cô đi uống nước, hỏi thăm và trao đổi số điện thoại, còn hẹn nhau lần sau cùng đi ăn. Mọi việc dường như đang rất tốt.

-------

Thật ra, mỗi khi tớ trực sao đỏ, cứ không có giám thị thì ai tớ cũng cho vào cả, không riêng ai đâu ^^ Dễ tính như phò ấy mà.

Cảm ơn bạn, một đời bình an!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net