Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mùa hè của tháng Bảy. Hôm nay, trời không nóng như mọi hôm. Dự báo trên radio nói rằng hôm nay sẽ có mưa lớn. Chaeyoung lái xe tới bệnh viện với tâm trạng không mấy tươi sáng. Nàng đang nghĩ xem còn chuyện gì ở bệnh viện mà mình phải giải quyết ổn thoả. Trên đường đi, Chaeyoung đột nhiên cảm thấy tại sao trời hôm nay bỗng dưng âm u tới lạ, khác hẳn những ngày mùa hè khác. Mọi thứ dường như đều mờ tối hơn bình thường mà tới chính nàng cũng không thể giải thích lý do.

Lúc dừng đèn đỏ, Chaeyoung với tay lấy điện thoại ra xem. Mấy hôm nay cả nàng và Lisa đều vô cùng bận rộn. Đã bốn ngày Chaeyoung phải trực ca đêm, giờ giấc sinh hoạt đều bị đảo lộn. Lisa cũng vậy, hai người tuy sống trong cùng một thành phố nhưng không hiểu sao vẫn phải xa nhau, vẫn phải nói chuyện qua điện thoại và tin nhắn. Ở trong mối quan hệ ở tầm tuổi này, trừ phi là hôn nhân, cũng thật không dễ dàng gì.

Chaeyoung thở dài. Nàng liếc nhìn lên trên. Đèn đỏ tới tận một trăm giây. Những ngày thiếu vắng Lisa thế này, Chaeyoung cảm thấy như trái tim mình héo úa. Nàng cũng không biết mình đã yêu Lisa nhiều bao nhiêu để cảm thấy trống vắng như vậy khi không có cậu mỗi ngày bên cạnh. Dường như, nàng đã dần quen với chuyện mỗi ngày gặp và kể mọi thứ cho Lisa nghe, được nghe mọi thứ của cậu. Để rồi giờ đây, dù chỉ mới chưa gặp bốn ngày, Chaeyoung cũng không kiềm được nhớ tới. Cứ như thể, nàng có thể nhìn thấy được trái tim của mình đang vùn vụt chìm xuống tận đáy đại dương.

Chaeyoung trước giờ cũng là người không mấy vui vẻ gì. Nàng luôn cảm thấy mình không thể đạt được trọn vẹn những gì mình mong muốn. Kể cả chuyện với Lisa cũng vậy. Mặc dù nàng đang rất hạnh phúc, nhưng cũng không thể tránh khỏi những ý nghĩ tiêu cực về chuyện không biết việc này rồi đây sẽ đi tới đâu. Những khi đó, cơn chán nản ngập đến ngút ngàn, thường những lúc đó nàng sẽ chẳng khóc. Cũng không biết làm gì ngoài ngồi đó mà cảm nhận sự tê rần lan toả khắp nơi.

Chaeyoung lật mở ngăn kéo trên xe, đột nhiên nàng phát hiện ra dường như Lisa đã bỏ quên một hộp kẹo trên xe mình. Chiếc hộp nhựa thon dài màu trắng trơn, tựa như hộp kẹo Skittles với những viên kẹo nhiều màu sắc. Chaeyoung cũng phải công nhận, mặc dù nàng không thích ăn kẹo, cũng như những loại đồ ngọt khác. Thế nhưng, nàng lại rất tò mò về những hộp kẹo của Lisa. Đơn giản là vì cậu ăn chúng rất nhiều. Thế nên, có lẽ nàng cũng nên thử xem, loại kẹo này có gì đặc biệt.

Nghĩ là làm, Chaeyoung nhanh nhẹn mở nắp ra. Bỏ một viên kẹo lên tay cho thẳng vào miệng. Vừa lúc đèn xanh, nàng lái xe chạy đi. Vị ngọt của em kẹo như một chất bột hoà trong miệng nàng. Vị bở bở của kẹo khiến Chaeyoung cau mày, nàng vội lấy ly nước uống một ngụm. Chúa ơi, tại sao Lisa lại có thể thích thứ này cơ chứ?

Gần tới văn phòng, bỗng nhiên nàng cảm thấy có đôi chút choáng váng trong đầu. Có lẽ vừa ngồi từ máy lạnh trên xe, lại ngay lập tức đi vào không gian nóng nực của bệnh viện khiến nàng bị sốc nhiệt nhẹ. Thế nhưng, cảm giác choáng váng ấy cứ quanh quẩn theo nàng suốt cả một ngày. Chaeyoung cảm thấy tâm trạng mình hệt như lúc ban sáng, thậm chí còn tệ hơn. Nàng làm gì cũng không thể tập trung. Trong người cứ thấy mệt mỏi không thôi. Chính là, công việc quá nhiều, tình trạng mệt mỏi này cũng không phải quá mới mẻ với một bác sĩ bận rộn như nàng. Vì vậy, Chaeyoung hoàn toàn ngó lơ nó mà tập trung vào công việc còn tồn đọng.

Tầm chiều, khi mọi thứ cuối cùng cũng ổn thoả được đôi chút, nàng mới có thời gian về phòng nghỉ ngơi. Nàng ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lên xoa xoa thái dương. Được một chút, chuông điện thoại kế bên lại đổ lên thật ồn ào.

Nhìn tới người gọi. Là Lisa. Chỉ cần có vậy, mệt mỏi cả một ngày dài dường như bị đánh bay. Chaeyoung mỉm cười nhẹ, không chần chừ nghe máy.

"Chị nghe đây" Đầu dây bên kia bỗng dưng có tiếng thở dốc. Sau đó, một giọng nói không phải của người nàng yêu dội thẳng vào tai Chaeyoung.

"Chị là Chaeyoung phải không? Chị..." Chaeyoung lập tức cau mày. Tại sao lại có người lạ gọi cho nàng bằng máy của Lisa.

"Cho hỏi ai vậy?" Chaeyoung hỏi lại.

"Chị bình tĩnh nghe em nói. Em...em là bạn của Lisa. Em...Lisa..." Người này kêu Chaeyoung bình tĩnh, nhưng có vẻ như họ còn mất bình tĩnh hơn nàng. Tiếng thở dốc, tiếng thút thít cùng giọng nói hoảng loạn là tất cả những gì nàng có thể nghe được từ đầu dây bên kia.

"Có chuyện gì sao?" Sao đột nhiên nàng có dự cảm không lành về Lisa. Giống như không để nàng chờ lâu, người kia đã bật lên tiếng nói, nghe thật giống tiếng khóc nấc.

"Lisa..." Chaeyoung nắm chặt điện thoại trong tay. Nàng liếm môi, từ từ nói.

"Em bình tĩnh lại. Có chuyện gì vậy?"

"Em không biết phải làm sao. Chị...làm ơn, đừng báo cảnh sát" Tại sao người này lại nói như vậy? Lisa, Lisa của nàng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Giọng nói của Chaeyoung đanh thép vang vào điện thoại. Nàng đang cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể"

Chị à, chị tới đây nhanh đi. Lisa ngất xỉu rồi. Cậu ấy..." Ngất xỉu sao? Làm sao mà ngất?

"Lisa làm sao?" Chaeyoung hỏi.

"Lisa bị sốc thuốc"

Câu trả lời khiến cho cơn choáng váng từ sáng như cơn thịnh nộ từ tâm bão đổ ập lên người nàng. Chaeyoung cảm thấy, nếu như bây giờ nàng đang đứng thì nhất định sẽ không có sức lực chống đỡ mà té ngã. Sau vài giây bàng hoàng. Chaeyoung mới có khả năng hỏi lại.

"Em nói gì cơ? Thuốc gì?"

"Em..." Người kia lại ngập ngừng. Chaeyoung cũng không thể chờ thêm nữa. Bây giờ sự an nguy của Lisa mới là điều nàng quan tâm nhất. Nàng cũng không quan tâm người kia là ai. Nàng sốt ruột nói.

"Em nói chị nghe nhanh lên"

"Cậu ấy bị sốc ma tuý" Tuy đã chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời tệ nhất, nhưng khi nghe được sự thật vẫn thật sự khó khăn.

"Em nói gì cơ?" Nàng biết chắc câu nói mình vừa nghe, nhưng vẫn không tin được hỏi lại.

"Chị à, không còn thời gian đâu"

"Chị Park" Chaeyoung như bị đóng đăng, phải nghe được tiếng người kia gọi lại mới giật mình. Nàng cảm thấy chưa gì những giọt nước mắt sợ hãi đã chảy ra khỏi mắt mình. Nàng đứng dậy, bỗng nhiều thấy quá nhiều thứ cần thu dọn. Không biết bắt đầu từ đâu. Chaeyoung, mày phải bình tĩnh. Nàng liếm môi hai cái, lấy tay lau nước mắt, sau đó nói.

"Được rồi, em bình tĩnh. Em nghe rõ lời chị nói đây. Loại thuốc mà Lisa sử dụng là gì?" Nàng hỏi.

"Em...đây là loại thuốc mới, em không biết chính xác...thành phần là gì. Nhưng, Lisa sử dụng chúng với rượu" Mặc dù Chaeyoung đang khóc, nhưng nàng vẫn cố gắng cắn chặt môi lại mà nói.

"Được rồi, em bình tĩnh lại. Em miêu tả chính xác Lisa đang như thế nào?"

"Em...em không biết, cậu ấy vừa mới nói chuyện bình thường, sau đó, sau đó lại ngất xỉu"

"Kĩ hơn đi" Giờ đây, nàng thật sự tức giận hơn bản thân tưởng tượng. Giọng nói nàng phát ra, hung hãn và nóng nảy đến không ngờ.

"Da cậu ấy tái xanh, vã mồ hôi, người rất lạnh" Chaeyoung gật đầu nhiều lần. Nàng hít thở thật sâu, cắn môi thật chặt để yêu cầu người kia làm theo mình.

"Được rồi. Em nghe rõ chị nói đây. Hãy lập tức nới lỏng quần áo của Lisa, đưa em ấy vào nơi thoáng mát. Nếu như em nói, Lisa chỉ ngất nhưng còn thở, còn mạch, thì em đặt em ấy nằm nghiêng, ngửa đầu ra phía sau, nâng nhẹ hàm trước, rồi chờ chị tới. Em có thể làm được không?"

"Vâng, vâng"

"Còn em thì sao? Tình trạng của em thế nào?" Nàng không quên hỏi.

"Em...em chỉ cảm thấy có chút ảo giác, và rộn rạo trong người thôi. Lisa sử dụng một liều lớn hơn em nhiều lắm. Em...em xin lỗi. Em không..." Được rồi, không sao là tốt. Nàng chỉ cần, cứu Lisa là đủ.

"Được rồi, không có thời gian đâu. Em đọc địa chỉ cho chị. Chị lập tức đưa xe cứu thương tới"

"Làm ơn đừng, chị. Nếu họ phát hiện ra..." Người kia van nàn nàng. Chaeyoung đứng bật dậy, nhanh chóng dọn dẹp những thứ trên bàn.

"Đừng lo lắng về chuyện đó. Chị là người trong bệnh viện, chị biết phải làm gì. Bây giờ thì đọc địa chỉ đi, và làm đúng theo những lời chị nói. Em có thể không?" Nàng liên tục hỏi lại, vì giờ phút này, chỉ cần một sai sót nhỏ thôi, Lisa cũng có thể dễ dàng mất mạng.

"Vâng, vâng. Địa chỉ nhà em...khu biệt thự Perfect Masterpiece, Jjeonju, Cheondamdong. Số nhà 99/207. Chị, chị làm ơn tới cứu Lisa đi. Chị là hi vọng duy nhất của bọn em"

"Chị biết rồi. Chị tới ngay đây"

Chaeyoung gập máy. Nàng chống hai tay xuống bàn. Mặt mày vừa tái nhợt, lại vừa đỏ ửng. Nàng có thể cảm thấy được móng tay mình tì xuống mặt bàn tới mức run rẩy. Được rồi, Chaeyoung, làm ơn. Đừng hoảng loạn. Bây giờ là lúc Lisa cần nàng nhất. Nàng phải nhanh lên thôi.

Nghĩ vậy, Chaeyoung bắc điện thoại bàn lên gọi ngay cho tài xế bệnh viện.

"Hyun Ki, cậu có đang rảnh không? Cho tôi một xe van của bệnh viện đi Cheondamdong được không?"

"Có chuyện gì sao?" Người kia dường như nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói của nàng mà hỏi lại ngay.

"Tôi, Chaeyoung đây. Dài dòng lắm, nói chung có người sắp chết rồi, nhưng tôi phải giữ bí mật chuyện này, không mang xe cấp cứu đi được. Đợi họ thì có lẽ bệnh nhân không qua khỏi. Cậu giúp tôi được không, coi như tôi nợ cậu" Chaeyoung khẩn khoản nói. Làm ơn, nếu như người này không giúp nàng thì nàng sẽ thật sự nổ tung mất.

"Được rồi, được rồi. Em chuẩn bị đây. Chị xuống đi"

"Chuyển hết đồ sơ cứu vào xe van được không?"

"Được, được" Chỉ đợi có thế, Chaeyoung liền không màng thế sự mà tức tốc chạy ra khỏi phòng.

Ngồi trên xe van để tới được nơi đang có Lisa, Chaeyoung cuối cùng cũng có vài phút để bộc lộ ra những cảm giác đau đớn của mình từ nãy tới giờ. Thống khổ, hoang mang, bàng hoàng và sợ hãi. Cảm giác rối bời cứ từng chút một nuốt chửng lấy nàng. Chaeyoung vò đầu bứt tay, móng tay cắm thẳng vào da đầu, vô cùng đau đớn.

"Lisa à, xin em. Làm ơn, đừng có mệnh hệ gì. Chị xin em" Chaeyoung vừa khóc nức nở, vừa thì thào. Hi vọng Lisa có thể nghe thấy tiếng nói của nàng mà cố gắng cầm cự.

Khi Chaeyoung tới, nàng bấm chuông liên tục. Một lúc sau, có một cậu trai mảnh dẻ và một cô gái trẻ quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù đi ra mở cửa. Cô gái trông như vừa mới khóc, khuôn mặt cùng cánh mũi đỏ bừng. Thế nhưng, dấu hiệu rõ nhất trên khuôn mặt của cả hai người là cả hai, và tất nhiên là Lisa của nàng, đều đang trong tình trạng phê thuốc.

Tròng mắt cả hai đều giãn rất to, gân máu trong mắt nổi lên đỏ ngầu. Chuyển động mắt rất nhanh và không kiểm soát. Cả hai đều đang cố gắng để đứng vững, đi lại mở cửa cho Chaeyoung.

Cánh cửa vừa mở ra, Chaeyoung đã lao vào nhà.

"Lisa" Chaeyoung không màng tới xung quanh. Giờ đây, mắt nàng đã đỏ ửng, đầy ực nước. Nàng cắn răng kiềm nén, không cho nước mắt chảy xuống quá nhiều để che tầm nhìn của mình. Trong những tình huống thế này, Chaeyoung chính là người phải mạnh mẽ nhất. Nàng lầm lũi đi thật nhanh vào trong nhà. Vừa đi, vừa lấy tay quệt đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má.

"Lisa, Lisa" Chaeyoung không hiểu sao, chính bản thân nàng biết rằng Lisa đã bất tỉnh, nhưng nàng vẫn cứ khắc khoải gọi tên cậu. Thứ nàng mong đợi duy nhất cũng chỉ là một tiếng trả lời từ Lisa. Giọng nói quen thuộc của cậu, vì sao giờ đây lại xa nàng như vậy cơ chứ? Nàng cảm thấy phát bực vì bản thân, phát bực vì Lisa.

Nàng rất giận Lisa. Cách đây không lâu, nàng và cậu vừa mới nói chuyện với nhau về chuyện này, vậy mà Lisa vẫn vô tâm tới nỗi không thèm nghĩ tới nàng, để bản thân phải đi đến nước này. Nàng cũng rất giận nàng. Bấy lâu nay, tất cả những dấu hiện bất thường của Lisa, nàng đều đã bỏ qua, thậm chí là phủ nhận những nghi ngờ của mình. Nếu như nàng chịu để ý hơn nữa, nhất định mọi chuyện đã không xảy ra. Chaeyoung trong suốt những năm làm bác sĩ, chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng và yếu đuối thế này. Người nàng yêu nhất mà nàng cũng không bảo vệ được. Nàng phải làm sao cho đúng đây?

Bước chân của nàng vừa mới qua khỏi ghế sofa thì đã thấy thân thể của Lisa nằm vật vạ ở sau ghế. Chaeyoung biết rằng Lisa gầy, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy cậu nằm phủ phục dưới nền đất với chẳng một sức sống, Chaeyoung mới biết thực sự Lisa nhỏ bé tới dường nào. Nàng cắn môi, chạy nhanh lại ngồi xuống bên Lisa. Nàng kiểm tra mạch và nhịp tim của Lisa. Chết tiệt, Lisa ngừng thở rồi! Thế nhưng tim vẫn còn đập.

"Hyun Ki, Hyun Ki" Chaeyoung hét lên. Nàng nhanh chóng hô hấp nhân tạo và bóp tim ngoài lồng ngực cho Lisa. Chaeyoung đặt một tay lên giữa xương ức của Lisa, tay kia đặt lên trên vuông góc bàn tay trước, ấn xuống bằng lực của cơ thể làm cho lồng ngực cậu thụt xuống. Chaeyoung cứ làm đi làm lại quy trình đó trong suốt 15 phút. Vừa làm, nàng vừa gọi tên Lisa. Tiếng khóc thút thít của nàng vang vọng trong căn biệt thự trống vắng. Cuối cùng, Lisa cũng có thể tự thở trở lại, nhưng vẫn chỉ là những hơi thở yếu đuối và vô cùng mỏng manh.

Jang Hyun Ki ngồi kế bên đã chuẩn bị sẵn cán y tế và băng truyền, chỉ đợi Chaeyoung hô hấp nhân tạo cho Lisa xong liền vác người này lên xe. Anh đảo mắt nhìn xung quanh, mặc dù chỉ là một tài xế xe cứu thương của bệnh viện, nhưng Hyun Ki cuối cùng cũng có thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây. Trên cái bàn kính cách đó không xa là một gói bột cùng vài viên thuốc nhỏ. Hai con người vừa nãy ra mở cổng dường như đã bị tác động bởi thuốc mà nằm vật trên ghế, hàm răng nghiến chặt lại với nhau. Những đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, khẽ giật nhè nhẹ. Đây...đây là một trong những bữa tiệc tùng thác loạn của giới nhà giàu hay sao? Vì sao Phó khoa của bệnh viện nơi anh làm việc lại có quan hệ với những người này?

Thế nhưng, khi Hyun Ki nhìn tới Chaeyoung, anh thấy được sự hoảng loạn nhưng đang phải cố kiềm chế của người kia. Anh nghĩ mình nên im lặng thì hơn, đây cũng không phải là chuyện của mình. Từng giọt nước mắt đang rơi lã chã trên mặt Chaeyoung, Hyun Ki nhìn thấy rất rõ. Bình thường, Phó khoa Park luôn là người rất bình tĩnh và tỉnh táo. Bộ dạng thất thần và bàng hoàng này của nàng là lần đầu tiên anh thấy. Có lẽ cái người đang nằm lăn ra đất kia, là bạn, hoặc người thân của Chaeyoung. Tình trạng người này trông cũng nguy kịch không kém. Có lẽ, cứu người vẫn hơn, là đi trình báo điều gì đó.

Chiếc xe van nhanh chóng chở Lisa đang thở bằng máy oxy về bệnh viện. Trên suốt quãng đường, Chaeyoung không hề rời tay Lisa. Bàn tay của cậu lạnh tới đáng sợ. Nhìn khuôn ngực nâng lên hạ xuống một cách khó khăn của cậu làm lòng Chaeyoung đau như cắt. Mặc dù nàng rất giận Lisa, nhưng cậu cũng chính là người nàng yêu nhất. Nàng không thể vì giận mà nhìn cậu thế này được.

Ngoài trời không một tiếng báo trước mà đổ mưa lớn. Cơn mưa mùa hè luôn tới bất chợt và ào ạt như vậy. Từng hạt mưa nặng nề rơi trên nóc xe như những cái kim nhọn rơi xuống lưng Chaeyoung.

Tất cả những gì nàng nghĩ được chỉ là câu hỏi tại sao? Tại sao Lisa lại ra nông nỗi này? Tại sao cậu phải dùng đến những thứ này để cảm thấy ổn định? Tất cả chỉ là do khoái lạc hay còn lí do gì mà nàng không biết? Nàng rất sợ. Chaeyoung thực sự rất sợ nếu như sự mặc cảm, tự ti về bản thân và sự dằn vặt từ cơn nghiện sẽ đẩy Lisa ra xa khỏi tình yêu thương của nàng.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net