Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa hôn mê bất tỉnh hai ngày. Chaeyoung chính là bác sĩ chăm sóc đặc biệt cho cậu. Nàng nói với y tá và những đồng nghiệp khác của mình rằng nàng cảm thấy không cần sự trợ giúp của họ. Thật ra, Chaeyoung chỉ đang muốn che giấu lý do thật sự làm cho Lisa trở nên thế này. Nếu bệnh viện biết được trong các xét nghiệm kiểm tra sức khoẻ của cậu tìm thấy ma tuý, họ sẽ không để Lisa yên. Sự náo loạn của mọi người chính là thứ mà Chaeyoung cảm thấy không cần nhất vào lúc này. Mọi thủ tục và kiểm tra định kì mỗi ngày của Lisa đều do Chaeyoung phụ trách. Nàng cũng chưa báo cho Seoyoung về việc Lisa đã phải nhập viện. Nàng không muốn Seoyoung phải lo lắng quá nhiều. Vả lại, nàng cần có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với Lisa về vấn đề này trước khi có một ai đó biết thêm về tình trạng của cậu.

Tới ngày thứ ba, khi nàng đang canh cậu vào một buổi đêm trống việc, Lisa tỉnh lại. Người cậu tê rần, không có một chút sức lực. Đầu Lisa tựa như có một quả cầu lửa đang bốc cháy bên trong, đau đớn vô cùng. Hàng mi nặng trĩu, khó khăn lắm mới có thể mở mắt ra. Lisa khẽ cử động ngón tay, lại cảm thấy như có vật gì đó đang kẹp chặt ngón tay mình lại. Cậu đột nhiên thấy lạnh lẽo, nhưng lại khát nước tới phát điên.

Chaeyoung là hình ảnh đầu tiên Lisa thấy. Kí ức trong tiềm thức của cậu quá mờ ảo. Lisa chỉ nhớ rằng mình đã tới nhà của Gyeong và Jebi để thử loại thuốc mới mà cả hai vừa nhập được. Khoan đã, nếu như cậu qua nhà Gyeong và Jebi dùng ma tuý, tại sao Chaeyoung lại xuất hiện ở đây. Bên trong đầu cậu đang hoảng loạn cực độ, nhưng cơ thể cậu lại không sao hoạt động được. Đúng lúc đó, Chaeyoung ở bên cạnh đã lên tiếng.

"Em tỉnh rồi à?" Nàng hỏi với giọng mệt mỏi. Lisa khẽ quay người sang. Chaeyoung hiện rõ hơn trong mắt cậu với hình ảnh đầy tiều tụy và mệt mỏi. Xót xa trong lòng Lisa cũng vì thế mà nổi dậy. Mình đã làm gì rồi. Lisa tự hỏi.

"Chaeyoung, sao chị lại ở đây?" Chaeyoung nghe được câu hỏi, chỉ lẳng lặng đưa tay lên vuốt cằm. Nàng nhìn thẳng vào mắt Lisa, vậy nhưng cũng không dám nhìn lâu. Nàng sợ nhìn Lisa quá lâu nàng sẽ khóc. Nàng cũng đã khóc quá nhiều những ngày qua rồi. Chaeyoung thở dài, nàng đến bên cạnh, sau đó ngồi xuống giường kế Lisa.

"Lisa, em vẫn không hề biết mình vừa trải qua chuyện gì phải không?" Nàng trông thấy nét mặt cậu bối rối thì thấy đau lòng. Nàng biết Lisa đang cố gắng một lí do gì đó để ngụy biện với nàng. Đã tới nước này rồi, Lisa vẫn muốn nói dối nàng sao ?

"Em..." Dường như không thể nhớ được gì, cũng không hề chuẩn bị cho tình huống này, Lisa chỉ có thể bập bẹ nói chuyện được một từ.

"Em bị sốc thuốc, Lisa à" Nàng biết, để nghe được chuyện này thật sự không dễ dàng đối với Lisa. Mắt cậu dần mở to ra, như thể bí mật tày đình nhất mà cậu luôn muốn che giấu cuối cùng đã bị phanh phui. Thế nhưng, rất nhanh, mi mắt của Lisa cụp xuống. Tay cậu đang nắm tay nàng cũng trượt ra. Lisa, thật sự đang nghĩ gì vậy?

Chaeyoung thấy tay cả hai trượt ra xa nhau, nàng chủ động vươn tới nắm tay cậu. Chaeyoung cố gắng nhìn thấy khuôn mặt đang bị che phủ bởi mái tóc loà xoà kia. Chaeyoung hỏi nhỏ nhẹ.

"Lisa, chị chỉ muốn hỏi em. Đây có phải là lần đầu tiên em sử dụng ma tuý không?" Lisa có lẽ đã không còn có thể nói dối được nữa. Cậu gục mặt xuống, sau đó khẽ lắc đầu.

Chaeyoung đang cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Nàng đang cố nói với bản thân rằng rồi đây mọi chuyện cũng sẽ ổn. Nàng hít một hơi, sau đó nói.

"Lisa, em có biết rằng, nếu chuyện này cứ tiếp tục thế này, thì em sẽ phải cai nghiện không?" Thế nhưng, phản ứng của Lisa lại gay gắt hơn rất nhiều so với suy nghĩ của nàng. Cậu mở bừng mắt, ngước lên nhìn chằm chằm Chaeyoung. Cậu lắc đầu.

"Không, Chaeyoung à. Em...em không bị nghiện" Chaeyoung thấy vậy liền nắm chặt lấy hai tay Lisa. Nàng rướn người tới sát người cậu.

"Lisa, chị biết rằng chuyện này thật sự rất khó khăn để tiếp nhận, thế nhưng nếu như em cứ phủ nhận thế này, sẽ thực sự rất nguy hiểm" Lisa vẫn còn cứng người trước câu nói của Chaeyoung. Cậu không nghĩ Chaeyoung lại có ý định này.

"Lisa, chị nghĩ...em nên vào trại cải tạo, trước khi mọi chuyện quá muộn" Chaeyoung khẩn khoản nói. Chỉ chờ tới đây, Lisa đã rút tay ra khỏi tay Chaeyoung. Cậu nhìn nàng, lắc đầu liên tục.

"Chaeyoung, em không cần vào những chỗ đấy. Em hứa em sẽ không dùng nữa. Mọi chuyện sẽ tốt hơn mà. Chaeyoung, xin chị" Trông Lisa như thể, cậu sẽ khóc. Thế nhưng, có lẽ giọt nước mắt này là giọt nước mắt Chaeyoung không thể nhân nhượng. Nàng vội giật tay ra.

"Lisa, một chút nữa thôi là em đã chết đấy. Em vẫn không nhìn thấy được tầm nghiêm trọng của vấn đề sao?" Chaeyoung nói có chút lớn. Thế nhưng Lisa vẫn như chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cậu lắc đầu, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của Chaeyoung.

"Em biết. Em đã làm rối tung mọi thứ. Em là một đống hỗn độn, em biết. Em hứa, em sẽ không sử dụng ma tuý nữa. Em đã biết được độ nguy hiểm của ma tuý đá rồi. Nó thật điên rồ, nhưng em không ngu ngốc tới như vậy. Chaeyoung, tin em được không?" Tim Chaeyoung như ngừng đập. Nàng lùi lại một chút. Ánh mắt không tin được nhìn chằm chằm Lisa. Môi nàng mấp máy.

"Khoan đã. Lisa, chị có nghe nhầm không?"

"Ma tuý đá sao?" Lời nói của nàng lọt qua kẽ môi, vậy mà Chaeyoung nghĩ rằng người vừa hỏi không phải là mình. Giọng nói nghe thật xa xôi và hư ảo.

Cuộc câu chuyện lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc ngay tại giây phút ấy.

Chaeyoung lặng lẽ lái xe về nhà. Nàng không lái về nhà mình, mà đi thẳng về nhà Lisa. Nàng cần xác nhận mọi thứ một cách kĩ càng hơn. Là có hay không, chuyện Lisa thực sự bị nghiện? Thế nhưng, Chúa ơi, Chaeyoung cắn môi. Từng giọt nước mắt nặng nề lăn dài trên khuôn mặt nàng. Chúa ơi, nàng cảm thấy thật kinh hãi khi biết Lisa đã sử dụng qua ma tuý đá. Lisa có thể sử dụng tất cả mọi loại chất gây nghiện trên đời này, chỉ đừng là loại ma tuý đó.

Thật không thể tin được, Lisa thực sự đã sử dụng loại ma tuý đó.

Bước xuống xe, Chaeyoung hầu như không nhớ ra một thoáng lạnh lẽo có thể xuất hiện trong đêm hè thế này. Có lẽ là do cơn mưa vừa rồi. Nhớ lại khoảnh khắc cơn mưa nặng nề rơi xuống, lòng nàng lại đau tê tái. Trên đường về nhà, nàng đã cảm thấy như mình đã có thể sụp đổ bởi những cảm xúc mà nàng không biết làm cách nào để xử lý. Nàng cảm tưởng như, chỉ trong một đêm thôi, thế giới của nàng đã hoàn toàn bị đảo lộn. Bằng một cảm xúc mãnh liệt nào đó, nàng cảm thấy như mình đã phản bội Lisa. Nàng đã từng nói với cậu rằng nàng sẽ không để cậu một mình. Vậy mà giờ đây, Chaeyoung mới thật sự nhận ra mình đã vô tâm bỏ rơi Lisa thế nào. Nàng đã bán đứng cậu, đã vạch trần ra sự thật đen tối và trần trụi mà Lisa vẫn luôn che giấu. Dù nàng có nói với bản thân rằng nàng làm vậy chỉ vì muốn cứu Lisa ra khỏi vũng bùn lầy, nhưng nàng cũng không thể cảm thấy tốt hơn chút nào.

Đứng trong thang máy, Chaeyoung lơ đãng nhìn vào từng con số từ từ nhảy số. Bây giờ, đột nhiên nàng lại thấy trống rỗng. Một sự trống rỗng vô hình hiện ra sau khi những thống khổ mà nàng đã phải trải qua cả một ngày hôm nay.

Vừa bước vào căn nhà thân thuộc của Lisa, điều đầu tiên Chaeyoung cần làm đó là đi lại bên cửa sổ và kéo tấm rèm ra cho ánh sáng có thể tiến vào, soi rọi một chút căn phòng tối tăm của Lisa. Khung cảnh ở ngoài cửa sổ với những ánh đèn đường chớp nháy, lập lờ như những con đom đóm đang chết trong đêm rơi vào đáy mắt Chaeyoung. Nàng cảm thấy cô đơn tột độ. Đúng như Chaeyoung đã từng nghĩ, cuộc đời nàng thật giống như một trò đùa của Thượng Đế. Mỗi khi nàng ngỡ mình đã có thể bước tới vạch đích, thì đương nhiên sẽ có một thứ gì đó thật tồi tệ đổ xuống đầu nàng, xuống cuộc sống của nàng và cuớp mất những gì nàng trân trọng. Vừa mới hôm nay thôi, suýt chút nữa Thượng Đế đã cướp đi Lisa của nàng. Mọi chuyện xảy ra nhanh tới nỗi, Chaeyoung cứ nghĩ rằng mình như đang kẹt trong một cơn ác mộng dai dẳng mà không biết bao giờ mới có thể tỉnh dậy.

Nàng xoay người, khẽ nhìn xung quanh căn phòng. Nàng chợt nhận ra, tuy rằng mình đã ở lại bao nhiêu đêm ở nơi này, căn nhà của Lisa vẫn trống trải và lạnh lẽo như chính tâm hồn và con người của Lisa. Đổi lại là nàng, nàng nghĩ mình đã không thể sinh sống trong một căn nhà mà không hề có chút cảm giác gì gọi là "tổ ấm" thế này. Chẳng phải một tổ ấm của một người phải tràn ngập những thứ khiến con người ta muốn quay về sao? Chaeyoung khẽ đưa mắt nhìn quanh, căn phòng có phần u ám và tịch mịch của Lisa không có gì nhiều khi cả phòng đều rải rác toàn những cuốn sách dày, những khung vẽ đã được hoàn thành một nửa. Phía trên đầu giường có treo một bức tranh vẽ một người đàn ông, và một người phụ nữ. Cơ thể của họ bị kéo dài một cách kì cục cùng với những nét vẽ méo mó. Nàng chưa bao giờ hỏi Lisa về bức tranh này. Lần đầu tiên nàng trông thấy nó, nàng chỉ cảm thấy bức tranh này có vẻ là do Lisa vẽ, và nó có chút lạ lùng. Chỉ vậy thôi. Thế nhưng, lúc này nàng lại tự hỏi bản thân, không biết khi Lisa vẽ bức tranh này, cậu có đang tỉnh táo hay không?

Căn phòng có mùi rất đặc trưng của Lisa. Mùi nước hoa ấm nồng lan toả xung quanh, không phải là mùi hương ngọt ngào mà Lisa vẫn có khi cậu còn trải qua những ngày tháng thơ ấu. Cái mùi hương mà Chaeyoung vẫn từng cảm nhận được khi lần đầu nàng bế bồng Lisa trên tay mình. Những ngày tháng xưa cũ và ngây ngô ấy, nay sao thật xa xôi trong lòng Chaeyoung. Nàng nhận ra, cho dù có trở thành người yêu, Lisa đối với nàng vẫn tựa như một đứa trẻ, cậu là đứa trẻ xinh đẹp của nàng. Chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ xinh đẹp của nàng đã tới ngày hôm nay? Nàng đã làm gì sai sao? Thật sự Chaeyoung cũng không thể biết.

Và cả một mùi nồng của cần sa. Có lẽ vào những ngày bình thường, mùi hương này có thể nhạt nhoà và bị trộn lẫn với những mùi hương khác trong căn phòng. Mùi đồ ăn nàng nấu, mùi nước xả vải. Mùi nước hoa của nàng, mùi đồ ăn Lisa nấu. Mùi mồ hôi ngai ngái khi cả hai làm tình. Vậy nhưng giờ đây, mùi hương của chất gây nghiện cứ thế xộc lên mũi của Chaeyoung, như thể nàng không còn ngửi được bất kì mùi hương nào khác trên đời này. Không một mùi hương nào khác ngoài mùi hương đầy tội lỗi của chất gây nghiện.

Mùi hương ấy như thôi thúc Chaeyoung đi tìm kiếm. Nàng muốn lục tung nơi này lên, để tìm cho ra nguồn cơn những đau khổ mà Lisa phải trải qua. Chaeyoung biết rằng để tìm về nguồn gốc thật sự của vấn đề, nó là cả quá trình dài, và có thể rất đau khổ. Thế nhưng, giờ đây nàng chỉ muốn tìm ra một thứ gì đó để giúp nàng tỉnh dậy khỏi những phủ nhận mà nàng đang cố vẽ ra trong đầu mình. Chaeyoung bắt đầu lục lọi những ngăn tủ ở phòng ngủ, tủ quần áo của Lisa. Kệ tủ nhỏ bên cạnh giường. Khi đã gần như moi móc hết đồ ở từng ngõ ngách trong nhà Lisa, Chaeyoung chợt nhớ ra một nơi. Đêm đầu tiên hai người ngủ với nhau, Chaeyoung đã thấy Lisa đi vào bếp để lấy cần sa. Nghĩ vậy, nàng nhanh chóng đi vào trong bếp lục lọi những ngăn tủ bếp. Chiếc ngăn ở dưới bồn rửa chén có một cái thùng rất to, luôn luôn yên vị ở đó, nhưng khi nàng lôi nó ra, bên trong cũng chỉ có toàn là đồ điện tử. Thứ làm nàng tò mò, chính là cái bao rác to được để phía sau chiếc thùng. Nàng đã từng thấy cái túi rác này, nhưng Lisa lại bảo đó là rác bình thường và cậu sẽ vứt nó sau. Thế quái nào nó vẫn còn nằm ở đây.

Không kiềm chế được sự khó chịu, Chaeyoung lôi mạnh cái túi rác và phát hiện được những vật phẩm mà nàng không ngờ được Lisa có thể chứa trong nhà mình. Một cái boong thuỷ tinh để hút cần, một chiếc tẩu nhỏ màu trắng, dạng thuỷ tinh để bỏ ma tuý vào đốt. Giấy cuốn thuốc lá, những mảnh gương vỡ, dao cạo và rất nhiều hộp quẹt, diêm và những chai rỗng. Bên trong còn có một quyển sổ màu đen. Hơi thở của Chaeyoung cứ thế trở nên gấp gáp hơn sau mỗi món đồ được nàng lôi ra. Lồng ngực nàng đau tức như có ai đó đang thổi phồng một quả bóng trong người nàng và đã tới lúc nó phải nổ tung. Chaeyoung nắm chặt lấy cái bao rác. Nàng vung tay lên, sau đó đấm thật mạnh xuống đấm. Từng cú đấm cứ như biểu hiện cho sự giận dữ của nàng. Miểng chai từ những mảnh gương vỡ bắn tung toé trên sàn nhà, lấp lánh như những hạt pha lê trên sàn đá cẩm thạch, dưới ánh sáng mờ ảo từ đèn đường. Có vài mảnh thuỷ tinh tàn nhẫn cứa vào tay nàng, nhưng nàng không mảy may cơn đau ở da thịt. Vì cơn đau trong lòng mà nàng đang phải chịu đựng lớn hơn như vậy gấp nhiều lần. Nước mắt nóng hổi của Chaeyoung lại chảy ra sau một hồi cố gắng kìm nén. Đây không phải là nước mắt của sự buồn bã. Chaeyoung cũng không vì đau lòng mà khóc. Đây đơn thuần chỉ là nước mắt phải bộc phát ra ngoài vì những cơn thịnh nộ đang lớn dần lên trong người nàng. Nàng đứng lên, sồng xộc đi ra khỏi phòng để xuống phòng đựng rác dưới tầng trệt. Nàng nhất định phải vứt bỏ hết những thứ độc hại này, những thứ đang giết chết Lisa ra khỏi nhà cậu.

Lên lại tới phòng Lisa, Chaeyoung mới nhận ra điều cần làm bây giờ không phải là mất kiểm soát và tức giận. Những cảm xúc đó sẽ chỉ đưa nàng tói những quyết định mà nàng biết rằng mình sẽ hối hận, ví dụ như từ bỏ Lisa. Nàng rất giận cậu, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận tình yêu mình dành cho người này. Nếu không phải là nàng, thì ai sẽ là người kéo Lisa vực dậy cơ chứ? Nếu không phải là nàng, thì ai sẽ là người cứu Lisa khỏi vòng luẩn quẩn đầy bế tắc này cơ chứ? Nếu không phải là nàng, thì có phải tất cả mọi người sẽ để mặc cho Lisa chết dần chết mòn hay sao? Chaeyoung không thể làm như vậy. Nàng không thể dửng dưng trông thấy người mình yêu nhất hằng ngày phải đối mặt với con quỷ dữ trong tâm hồn cậu, để rồi cuối cùng bị nó nuốt chửng được. Có lẽ nàng nên bắt đầu hiểu hơn về cơn nghiện của Lisa bằng cách đọc những gì cậu đã viết trong cuốn sổ đen kia. Nàng nghĩ vậy. Nếu như Lisa đã cất công giấu nó vào trong một những thứ kia, chắc hẳn nó có thể phản ánh được một phần nào tình trạng của cậu. Chaeyoung đi vào nhà tắm băng lại những vết cắt nhỏ trên tay mình, sau đó tới bên kệ bếp lấy cuốn sổ ra đọc. Trước khi đọc nàng đưa mắt nhìn lên kệ sách gần giường ngủ. Chaeyoung nhìn qua hàng loạt tên tác giả mà Lisa yêu thích. Nàng nhận ra rằng, cậu thật sự rất thích đọc về những kẻ chán đời từ những nhà văn sầu thảm nghiêm trọng. Chuyện gì đã xảy ra trong những năm Lisa đi du học sao.

Ngón tay nàng lật từng trang của quyển sổ. Bây giờ nàng đã chắc chắn hơn về bức tranh được treo trên tường. Cũng như trả lời được câu hỏi vừa nãy nàng tự đặt ra. Trong cuốn sổ của Lisa lấp đầy hình thù của những khuôn mặt méo mó cùng dáng người kì dị của họ. Những cánh tay dài nhẳng cầm nào là kim tiêm, nào là những viên thuốc. Có một bức tranh, Lisa vẽ một người có hốc mắt sâu hoắm, tròng mắt chứa những hình ảnh ảo giác quái gở và bàn tay dài, trong lòng bàn tay là vài viên thuốc tròn nhỏ xíu. Bên dưới ghi dòng chữ :

"Một viên thuốc thì có hại gì?"

"Một viên thuốc thì có hại gì?"

"Một viên thuốc thì có hại gì?"

"Một viên thuốc thì có hại gì?"

Những trang phía sau đều là những hình ảnh được lặp đi lặp lại cùng những đoạn chữ ngắn gọn, được viết nguệch ngoạc, tựa như người đang viết không hề cầm chắc cây bút của chính mình.

"Vấn đề ở đây là, thời gian trôi qua, tôi cũng không còn ý thức được ý nghĩa của việc phải giữ mình tỉnh táo. Tôi đã luôn nhắc nhở bản thân rằng, có lẽ tôi cũng không mất kiểm soát tới như vậy"

"Từ khi tôi tìm thấy ma tuý, thế giới của tôi đã xuất hiện nhiều màu sắc hơn. Trước kia, chúng đều là trắng và đen, trắng và đen. Những khuôn mặt trắng và đen. Những khung cửa trắng và đen. Những bộ quần áo trắng và đen. Tất cả đều có màu của ngục tù và song sắt. Trắng và đen"

"Mọi thứ sụp đổ thật nhanh chóng"

"Dùng càng nhiều, càng có dũng khí làm những chuyện mình luôn sợ hãi phải làm, sau đó lại dùng nhiều hơn để không phải đối mặt vơi chúng"

"Về Hàn. Xa. Không dễ. Tìm một nguồn thuốc mới. Không thể để ai biết"

"Thật khó để tìm ma tuý đá ở đây. Mua heroine có vẻ là phương pháp an toàn hơn"

"Cố lên. Cố lên. Cố lên. Cố lên"

Lisa đã bị dằn vặt bởi ma tuý đã một thời gian rồi. Điều này thật đáng sợ. Càng lật qua một trang, tim nàng càng như bị ai đó lấy dao cứa một nhát. Chaeyoung lật tới trang gần đây nhất, mắt nàng bỗng mở to. Nước mắt lại không tự chủ được chảy ra. Nội dung của trang giấy không nhiều.

Chỉ là...tên nàng.

"Chaeyoung, Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung. Chaeyoung"

Ở chữ "Chaeyoung" cuối cùng, nét mực mất kiểm soát, chạy dài mãi xuống phía dưới. Vệt đen dài, mảnh như xé toạc một mảnh trên nền trang giấy trắng.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net