Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhà ông lão bước ra đi bộ một lát thì Thái Anh và Liễu Nhi mới lên xe ngựa. Trước khi lên xe, nàng quay đầu nhìn An Thiếu Ngôn đang im lặng đi phía sau rồi nghiêm túc nói một câu: "An công tử, hy vọng sau này chúng ta còn có dịp gặp lại, bảo trọng."

An Thiếu Ngôn ngẩng đầu nhìn Thái Anh thấy nàng vào xe ngựa rồi thật nhanh rời đi. Hắn đứng sửng sốt một lát mới dần phát hiện từ lúc gặp lại thì Thái Anh vẫn luôn chỉ điểm hắn.

Quan trường không phải là nơi tốt đẹp trong mắt đám thư sinh như hắn, muốn chân chính thực hiện chí lớn của mình, nói dễ hơn làm?

Quan trường hắc ám, không biết tự lượng sức, không biết thời thế, không đủ bình tĩnh, không biết nhẫn nại, không biết nắm - buông, người như vậy định sẵn không thể ở lại quan trường. Muốn làm một vị quan tốt vì dân, tất nhiên phải trụ vững ở quan trường, còn phải từng bước từng bước đi lên.

Cần lượng sức mà đi, vững vàng bình tĩnh, xem xét thời thế, co được dãn được, học tính nhẫn nại, tùy thời mà động. Nhân tài như vậy mới có thể trụ vững ở chốn quan trường đen tối, nhiều cạm bẫy mưu toan tính kế. Đây đều là thứ mà Thái Anh muốn chỉ dạy tuy nàng vẫn luôn chưa nói ra một chữ nào.

An Thiếu Ngôn nhìn xe ngựa đã đi xa tuy hắn biết Thái Anh không thể thấy nhưng hắn vẫn quay người hướng về phía xe ngựa khom lưng cúi đầu thật sâu chắp tay làm lễ với nàng.

Xe ngựa một đường chạy về hướng Bình An Vương phủ, gần đến nơi thì Liễu Nhi giống như hiểu rõ điều gì nhìn chủ tử nhà mình, hỏi: "Phu nhân, An Thiếu Ngôn vài lần mạo phạm phu nhân, còn ở Tiên Mãn Lâu nhục mạ, vậy tại sao phu nhân còn chỉ điểm cho hắn?" Liễu Nhi rất bất mãn An Thiếu Ngôn, thấy Thái Anh ngầm nhắc nhở hắn nên càng không vui, buột miệng hỏi.

Thái Anh nhìn Liễu Nhi cười nhẹ rồi nói: "Tuy rằng hắn còn bồng bột, gặp chuyện chưa đủ bình tĩnh nhưng con người hắn không tệ, sau này đi đường nào phải xem tạo hóa của hắn."

Liễu Nhi chu chu miệng nhẹ "hừ" một tiếng, không muốn nói gì thêm. Nếu chủ tử cảm thấy người này có thể cứu, vậy thì cứu đi.

Xe ngựa chạy tới cửa Vương phủ, Thái Anh từ trên xe bước xuống, mới vừa vào cửa đã thấy Lệ Sa đang đi tới đi lui ở đại sảnh. Cô thấy nàng vừa về tới liền chạy ra đón rồi tủi thân nói: "Anh Nhi~~ sao giờ nàng mới về, cả ngày hôm nay đã đi đâu? Ta về phủ không gặp nàng, đã rất lo lắng, ta đã phái người đi tìm nhưng không biết nàng đi đâu, nếu chút nữa nàng còn chưa về, ta tính sẽ đích thân đi tìm."

Thái Anh vừa thấy Lệ Sa thì khuôn mặt liền vui vẻ, nụ cười cũng tươi hơn. Nàng đỏ mặt khi thấy cô không màng mọi người đã sấn lại ôm lấy mình, vừa thấy khó xử vừa thấy cao hứng mà nói: "Chỉ đi cửa hàng thu địa tô, ta dẫn theo Tôn thị vệ, cũng phái Nguyệt Nhi để lại lời nhắn cho nàng..." Nàng nói đến đây thấy cô vẫn không buông ra, mặt càng đỏ hơn, giọng cũng nhẹ đi nói tiếp: "Nhưng mà...đã khiến Lệ Sa lo lắng, xin lỗi...Sau này sẽ không như vậy nữa."

Lệ Sa ôm Thái Anh nghe xong lời của nàng liền tranh thủ được một tấc lấn một thước nói: "Lần sau Anh Nhi đi ra ngoài nhất định phải cho ta theo cùng."

Thái Anh mắc cỡ đỏ mặt, ánh mắt cưng chiều, cười đáp: "Được~"

Liễu Nhi nhìn phu nhân đang trong vòng tay của Quận chúa, thấy khuôn mặt ửng đỏ rồi dáng vẻ thẹn thùng kia. Thật sự không có một điểm nào giống một phu nhân mới vừa nãy còn răn dạy, trào phúng An Thiếu Ngôn.

Thật đáng sợ!!!

Thay đổi...nhanh đến chóng mặt!

Mọi người đi về tiểu viện. Thái Anh nói chuyện xảy ra hôm nay với Lệ Sa, cũng đề cập đến chuyện của An Thiếu Ngôn. Cô nghe xong liền gật đầu tán đồng nói: "An Thiếu Ngôn tuy hành sự còn chưa đủ bình tĩnh nhưng hắn cũng là một nhân tài, ta cũng đã xem qua một ít văn chương của hắn, không tệ. Nếu có thể sửa đổi đôi chút thì có thể trọng dụng nhưng nếu người này...cũng không thể trách ai." Cô nói thêm: "Nha hoàn trong viện của chúng ta thật sự hơi thiếu, nếu Anh Nhi đã mua tiểu cô nương rồi thì tùy ý nàng xử lý. Mai ta sẽ nói với phụ thân một tiếng rồi sẽ đi thị trường nô ɭệ mua về thêm mấy nha hoàn, tiểu viện của chúng ta thật sự cần thêm hạ nhân."

Thái Anh cười khẽ nói: "Ít người cũng có cái hay, nhiều quá sẽ ồn ào."

Lệ Sa ôm Thái Anh nũng nịu: "Đúng đó! Chúng ta không cần nhiều, mai ta mua thêm 3 người nữa là đủ rồi, khắp nơi đều có người, ta cũng sợ ồn còn sẽ quấy rầy chúng ta...Hahaha...có điều khi chúng ta thân mật trước mặt nhiều người thì nương tử vẫn còn hay thẹn thùng..."

Thái Anh lại một trận đỏ mặt tía tai, đấm đấm nhẹ nhẹ lên người Lệ Sa.

Người này sao cứ luôn như vậy...Sao trước kia nàng không phát hiện ra.

Hôm sau, Lệ Sa dậy sớm đi thỉnh an Triệu Uyển Uyển rồi đề cập chuyện mua thêm nha hoàn, sau đó ra cửa đi thị trường nô ɭệ.

Lệ Sa đã thành thân với Thái Anh tuy vẫn ở trong Vương phủ nhưng việc trong tiểu viện của mình thì họ vẫn tự xử lý nên Triệu Uyển Uyển nghe xong vẫn không nói gì chỉ nhìn cô rời đi cùng hạ nhân.

Trưa hôm đó, không chỉ có Thanh Hà tới Bình An Vương phủ mà còn có thêm ba tiểu nha hoàn. Tiểu nha hoàn tuổi tác khoảng chừng 11-12 tuổi, mặc áo vải thô đi theo sau Lệ Sa. Ba người vô cùng cẩn thận, sợ một khi lỡ miệng hay làm sai việc sẽ chọc giận chủ nhân.

Về mặt quản lý phân việc cho nha hoàn, thật sự Lệ Sa không am hiểu những việc này nên liền bàn giao cho Thái Anh. Mục đích của Quận chúa đại nhân chính là muốn tỏ rõ hiện tại cô hoàn toàn không có quyền làm chủ. Người lớn nhất trong viện chỉ có nương tử xinh xắn dịu dàng của cô thôi...

Tên thật của tiểu nha hoàn không thể dùng nên Thái Anh đã đặt tên mới cho họ. Vì Thanh Hà đến trước nên nàng sẽ lấy chữ «Thanh» để làm tên lót. Tên của 3 người lần lượt là: Thanh Thủy, Thanh Yên và Thanh Phong. Từ hôm nay, trong viện tổng cộng sẽ có sáu nha hoàn bao gồm cả Liễu Nhi và Nguyệt Nhi. Nhiêu đó cũng đủ rồi.

Liễu Nhi và Nguyệt Nhi hiển nhiên trở thành đại nha hoàn của tiểu viện chỉ phụ trách quản lý toàn bộ công việc trong viện. Thái Anh sau khi sắp xếp xong đám nha hoàn liền giao họ lại Liễu Nhi và Nguyệt Nhi quản lý, những chuyện sau đó nàng không cần quá bận tâm.

Tết sắp đến nên công việc trong viện cũng nhiều lên. Tuy viện của phu thê Lạp Lệ Sa được xem là nơi có ít việc nhất Vương phủ nhưng mấy tiểu nha hoàn đều là lần đầu tiên ăn tết ở đây nên còn nhiều việc chưa quen, vì thế nhiều ngày nay họ luôn bận rộn đến không có thời gian để than vãn.

Cuộc sống bận rộn chuẩn bị đón tết nên thời gian qua đặc biệt nhanh, trong lúc Lệ Sa và Thái Anh không phát giác thì đã đến giao thừa.

Vương phủ vô cùng náo nhiệt. Tết năm ngoái, Bình An Vương và Vương phi sẽ tiến cung ăn cơm tất niên với Hoàng Thượng. Vị đương kim Thánh Thượng này tuy có rất nhiều huynh đệ nhưng năm đó lúc đăng cơ đã sát phạt quá thẳng tay, cuối cùng chỉ còn lại một người đệ đệ là Bình An Vương. Có lẽ vì ý nghĩ muốn bù đắp nên tết năm rồi Hoàng Thượng đã mời phu thê Bình An Vương vào cung cùng ăn cơm tất niên. Bình An Vương sau khi từ cung trở về mới cùng người trong phủ khai tiệc. Chính vì thế bữa cơm đoàn viên ăn đến khuya mới xong.

Thế nhưng năm nay không thấy Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tiến cung nên sau một hồi suy xét thì Lạp Cẩn Du đã cho khai tiệc.

Lệ Sa ngồi đưa mắt lướt qua từng người trước mặt, phụ thân Lạp Cẩn Du, mẫu thân Triệu Uyển Uyển, đại ca Lạp Quân Trạch còn có thê tử Phác Thái Anh đang ngồi cạnh mình.

Ngọn đèn dầu thắp sáng bàn tiệc, trên bàn đồ ăn vô cùng phong phú còn có thân nhân bên cạnh, Lệ Sa híp mắt nhìn. Đời trước cô xóc nảy cả đời khi thành công thì ai cũng không còn, tất cả đã trở thành hồi ức. Đời này thời gian còn kịp, điều gì cô cũng không cầu, công danh lợi lộc, thế nhân đồng tình, cô không cần, cô chỉ cần, sau này mỗi năm một bàn cơm tất niên cùng những người này, chỉ cần nhiêu đó thôi.

Thái Anh an tĩnh ngồi bên cạnh Lệ Sa. Đây là năm thứ hai nàng tới Bình An Vương phủ. Không giống như năm ngoái mất mát và đau thương, năm nay mọi người đều tề tụ, hạnh phúc viên mãn. Nàng rũ mắt nhìn đồ ăn trên bàn, không biết vì sao, nàng chợt nghĩ tới phụ thân ở nhà. Mẫu thân nàng mất nhiều năm, tết luôn là lúc phụ thân nhớ mẫu thân nàng nhất. Đã hai năm nàng chưa về nhà ăn tết, không biết năm nay phụ thân và đại ca ăn tết ra sao. Tuy nàng muốn về nhà thăm hỏi phụ thân nhưng nàng biết, nàng đã xuất giá, chưa từng có tiền lệ nữ tử xuất giá về nhà ăn tết vào đêm giao thừa.

Sáng sớm mai, nàng sẽ về nhà thăm hỏi phụ thân, dù nghĩ vậy nhưng lòng vẫn khó chịu.

Thái Anh tự giễu, chỉ cảm thấy con người đúng là sinh vật tham lam nhất thế gian. Lúc trước nàng luôn tâm niệm chỉ cần biết Lệ Sa sống tốt là được, sau đó biết được Hoàng Thượng cho phép Lệ Sa có thể cưới nữ tử làm vợ, nàng liền tham lam muốn trở thành thê tử của Lệ Sa, chờ đến khi trở thành thê tử của Lệ Sa thì nàng lại muốn mỗi ngày có thể gặp cô, sau đó...nàng hy vọng Lệ Sa có thể yêu mình dù chỉ một phần cũng được, khi có được một phần, nàng lại hy vọng có được thêm nhiều phần. Giao thừa năm ngoái, nàng cũng ngồi ở bàn này, chỉ hèn mọn muốn người ngồi phía đối diện kia có thể liếc mắt nhìn nàng một lần, còn hôm nay thì sao?

Khi có được rồi, nàng càng muốn nhiều hơn.

Lòng tham sẽ khiến con người mất tất cả.


Cho nên, không thể.

Thái Anh giúp chia thức ăn, rót rượu cho Bình An Vương và Vương phi. Nàng chưa từng biểu lộ điều gì khác thường. Lúc rót rượu cho Lệ Sa thì thị vệ đột ngột tiến vào bẩm báo: "Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Phác thừa tướng và Phác tướng quân tới."

Thái Anh bất chợt ngẩng đầu, hai mắt đều lộ vẻ kinh ngạc. Nàng nhanh chóng nhìn sang Vương gia Vương phi rồi chậm rãi quay đầu nhìn Lệ Sa.

Lệ Sa thấy tiểu nương tử nhà mình cuối cùng cũng chịu nhìn mình liền vui sướng nheo mắt hồ hởi nói: "Ta đã đoán được nhạc phụ đại nhân và đại ca vào giờ này sẽ tới cửa." Dứt lời, cô nhìn Lạp Cẩn Du xin chỉ thị: "Phụ thân, ta và Anh Nhi ra cửa nghênh đón nhạc phụ và đại ca."

Lạp Cẩn Du đã biết trước chuyện này, liền đứng dậy nói: "Năm nay là năm đầu tiên Phác thừa tướng đến Vương phủ ăn tết, bổn Vương sao có thể thất lễ? Cùng đi đi."

Trong lúc Thái Anh còn kinh ngạc mơ màng thì Lạp Cẩn Du đã đứng dậy cùng cả nhà ra cửa.

Dọc đường đi Thái Anh vẫn còn ngơ ngẩn mờ mịt được Lệ Sa nắm tay dẫn ra ngoài. Cho đến khi nàng thật sự thấy được Phác Minh Hiên và Phác Tử Dật ngoài cửa thì mới hồi thần.

Phụ thân và đại ca...đến Bình An Vương phủ ăn tết?

Gạt người sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net