Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh ngây người hồi lâu mới phản ứng lại, chào Phác Minh Hiên và Phác Tử Dật: "Phụ thân! đại ca!"

Lòng tham, không thể.

Nhưng khi ý nghĩ xằng bậy nảy sinh, đạt được, không tránh khỏi vui mừng.

Thái Anh đảo mắt nhìn Lệ Sa đang đứng cạnh mình cười ôn nhu. Cô nhìn nàng rồi chớp chớp mắt nhưng không mở miệng nói câu nào.

Thái Anh chỉ muốn ngay tức khắc nhào vào vòng tay của Lệ Sa rồi hung hăng hôn cô một cái.

Nàng Phác Thái Anh, đã mặc kệ tất cả dùng thủ đoạn đê tiện để được gả cho người trước mặt này, từ ban đầu đã tính toán tất cả mọi hậu quả, tốt có, xấu có. Vào ngày xuất giá, nàng ngồi trên kiệu hoa nghĩ: Tự làm bậy, mặc kệ có được kết cục ra sao, nàng cũng sẽ không oán không hận, yên lặng chấp nhận tất cả. Nhưng không ngờ rằng, mình có tài đức gì mà được Lệ Sa quý trọng như thế?

Dùng thủ đoạn ti tiện để có được đối phương nhưng đối phương vẫn một mực quý trọng.

Lệ Sa thấy Thái Anh đang nhìn mình, sống chung với nhau được một thời gian nên cô biết nàng đang nghĩ gì. Cô duỗi tay nhẹ nhàng nắm tay nàng, thì thầm bên tai: "Anh Nhi, chúng ta đi vào thôi, mọi người đã vào hết rồi."

Nàng biết không? Ta rất muốn nói cho nàng biết rằng, tất cả mọi việc đều là những thứ nàng đáng được nhận. Ta chỉ sợ, chỉ sợ nhiêu vẫn chưa đủ, còn chưa đủ.

Ta phải làm gì mới có thể làm cho nàng càng ngày càng tốt? Mới có thể khiến nàng vĩnh viễn không thể rời xa ta?

Thái Anh ngẩng đầu nhìn người kia rồi nở nụ cười rực rỡ, nàng nói: "Được."

Hai cha con Phác Minh Hiên ăn xong cơm tất niên rồi cáo từ về nhà, không tá túc ở Bình An Vương phủ. Tuy ăn xong thì đêm đã khuya nhưng theo phong tục của Cẩm quốc thì lệnh giới nghiêm sẽ được gỡ bỏ vào dịp tết, đặc biệt là đêm giao thừa cho phép bá tánh được cuồng hoan một đêm. Chính vì vậy khi hai người trở về thì đường đèn vẫn sáng.

Sở dĩ lần này Phác Minh Hiên đến Vương phủ ăn tất niên cũng vì rất nhiều nguyên do. Một là liên quan đến tình hình trong triều, hai là muốn nói chuyện với Lệ Sa, ba vẫn là vì Thái Anh đây là điều cốt yếu nhất.

Lúc Thái Anh gả cho Lệ Sa, Phác Minh Hiên không đồng ý do nhà hắn đã dùng thủ đoạn không hay để đạt được. Tuy hắn không ngăn cản nhưng không đồng nghĩa là hắn tán thành. Huống chi việc hai nữ tử thành hôn là chuyện xưa nay chưa từng có ở Cẩm quốc, vậy còn ra thể thống gì?! Đây cũng là lý do dù nhiều lần biết được Thái Anh sống ở Vương phủ không tốt nhưng hắn vẫn chưa lần nào can thiệp.

Trời làm bậy có thể tha, tự làm bậy không thể sống.

Hắn giận Thái Anh. Nhưng mà...cơn giận này cũng đã kéo dài một năm, đến lúc nguôi ngoai rồi.

Con cháu đều có phúc của con cháu, nữ nhi đã khăng khăng muốn thế thì hắn cũng không nên nhúng tay. Tuy mỗi lần Thái Anh về nhà, biểu hiện không tệ nhưng hắn vẫn muốn tận mắt nhìn cuộc sống của nàng ở Bình An Vương phủ ra sao.

May lần này nhìn, rất tốt. Hắn không nên nói gì thêm.

Giao thừa qua đi, năm mới chính thức bắt đầu. Dù hôm qua Phác Minh Hiên có đến ăn tất niên nhưng hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới nên Lệ Sa vẫn đưa Thái Anh đi phủ Thừa tướng để bái kiến nhạc phụ và đại ca rồi cùng họ ăn trưa xong mới trở về.

Việc cấp bách và quan trọng nhất của Bình An Vương phủ vào năm mới này chính là hôn sự của Lạp Quân Trạch. Lạp Quân Trạch lớn hơn Lệ Sa 2 tuổi, giờ đã 26 nhưng chưa từng nói qua hôn sự. Tuy phu thê Lạp Cẩn Du không ép buộc hay hối thúc Lạp Quân Trạch thành thân như những gia đình khác nhưng dù sao Lạp Quân Trạch hắn cũng già đầu rồi nên thành thân đi thôi. Bà mai trong kinh thành lui tới Vương phủ cũng không ít.

Triệu Uyển Uyển đã quyết định ăn tết xong nhất định phải kêu Lạp Quân Trạch tính toán chuyện này.

Nhắc đến hôn sự của Lạp Quân Trạch thì Lệ Sa liền nghĩ đến.

Nữ tử mặc bộ bạch y, toàn thân trắng như bông tuyết.

Đời trước sau khi Lạp Quân Trạch bị hại thì nàng ấy cả đời đều chưa từng lấy ai.

..................


Ta không thể bỏ rơi người nhà để đi theo hắn nhưng ta mãi mãi sẽ giữ lại tấm thân trong sạch này cho hắn. Trên đường hoàng tuyền, đèn dầu le lói, chúng ta gặp lại nhau.

Lúc sinh thời hắn chưa từng yêu ta cũng không biết hắn có đồng ý ở hoàng tuyền chờ ta hay không?

Lệ Sa ngươi thấy ở hoàng tuyền nếu ta vẫn bám theo Quân Trạch không biết hắn có hiểu được tình cảm của ta không? Hay vẫn trì độn ngốc nghếch như xưa? Hắn có giận khi bị ta làm phiền không?

Nhưng...dù cho hắn có chê ta phiền thì ta vẫn cứ muốn bám theo hắn. Ha ha...Ai biểu hắn đã khiến ta si mê hắn làm chi.

Lục Tuyết.

Đời trước, nàng ấy và Lạp Quân Trạch cuối cùng vẫn bỏ qua nhau, đại ca trước lúc lâm chung mới chịu kêu tên của nữ tử này. Đời này, cô hiển nhiên sẽ không cho đại ca bỏ lỡ nữ nhân tốt đẹp như Lục Tuyết.

Nói thì nói vậy nhưng lúc này...Lục Tuyết hẳn đã thích ca ca rồi phải không? 

Lệ Sa nhìn Triệu Uyển Uyển nói: "Mẫu thân. Bà mai lần này tới làm mai cho đại ca có nhắc đến vị thiên kim nào của Lục đại nhân không?"

Triệu Uyển Uyển thấy Lệ Sa hỏi vậy liền nghi hoặc nói: "Người của Lục gia? Lục gia có thiên kim?"

Lệ Sa nói: "Là Lục Tuyết, thiên kim của phủ doãn kinh đô Lục Kỳ Lục đại nhân."

Lệ Sa vừa nói dứt lời thì Triệu Uyển Uyển mới "A" một tiếng rồi nói: "Thì ra là đang nhắc đến người của Lục đại nhân, thật là có một người." Triệu Uyển Uyển tìm một hồi mới tìm được một quyển trục, để nó trên bàn rồi nói: "Nhắc mới nhớ, đây là lần thứ hai Lục đại nhân mời người tới Vương phủ làm mai cho con gái." Vương phi nói xong thì đưa tay mở quyển trục, trên đó có bức họa một nữ nhân.

Lệ Sa nhìn bức họa, quả nhiên là Lục Tuyết. Cô nhìn Triệu Uyển Uyển nghi hoặc hỏi: "Mẫu thân vừa mới nói đây là lần thứ hai Lục gia tới làm mai."

Triệu Uyển Uyển hơi bực bội gật đầu đáp: "Đúng vậy. Năm trước Lục gia cũng cho người đến đây, ta cũng nói với Trạch Nhi nhưng hắn nhìn bức họa xong thì từ chối, nói là không thích. Cho nên ta đã từ chối không ngờ tới năm nay Lục gia lại lần nữa cầu thân, ai cha...Ta chưa nói với Trạch Nhi, chuyện này không biết nên làm sao."

Lệ Sa cầm bức họa nhìn mẫu thân đang buồn bực, rất muốn đỡ trán than trời. Cô không biết nói sao với người đại ca trì độn không hiểu phong tình của mình.

Đại ca, ngươi lơ đễnh như vậy sẽ làm cho tức phụ tương lai co giò chạy mất, ngươi có biết hay không?

Đến lúc đó dù ngươi có càn quấy hay múa đông múa tây ra sao thì tức phụ cũng không quay về đâu.

Nhưng Lệ Sa lại chợt nhớ đến vẻ mặt si mê trầm luân của Lục Tuyết... Dù đại ca có ương bướng ra sao...thì chắc nàng ấy cũng sẽ không chạy.

Ai cha.....

Sống trong phúc mà không biết hưởng, có lẽ nào tính cách trời đánh này là truyền thống của Lạp gia?

Vô tình nhớ đến...chuyện của vị Thiên tử tương lai cao cao tại thượng và Hoàng hậu của hắn cũng...thôi không nên nói tới làm gì.

"Mẫu thân." Lệ Sa bỏ xuống bức họa, nói với Triệu Uyển Uyển: "Lần này không cần từ chối quá sớm, không chừng đây là một mối hôn nhân tuyệt hảo thì sao."

"Tuyệt hảo?" Triệu Uyển Uyển nghi ngờ nhìn Lệ Sa hỏi: "Lệ Sa đã từng gặp nàng?"

Lệ Sa cười nói: "May mắn biết qua. Nàng ấy thật sự là một nữ nhân tốt, xứng với đại ca, thật sự là tuyệt phối."

Triệu Uyển Uyển nhíu mày nói: "Nhưng hình như Trạch Nhi không thích."

Lệ Sa cười cười: "Do đại ca chưa có dịp gặp người ta thôi, chỉ nhìn bức họa thì sao có thể thấu hiểu một người? Chờ gặp rồi sẽ biết."

"Gặp? Làm sao gặp được?"

Lệ Sa đắc ý trả lời: "Đình viện của Lục đại nhân trồng rất nhiều hoa mai, bây giờ chắc cũng đã nở rồi phải không? Nghe nói, Lục phu nhân rất thích hoa mai nên đã tận lực chăm sóc đến mức khi những đóa hoa mai nở rộ sẽ tạo nên cảnh tượng tuyệt đẹp nhất kinh thành. Chỉ tiếc...chưa có dịp được tận mắt nhìn thấy. Nếu năm nay có thể đi đến nhà của Lục đại nhân thưởng thức thì xem như không uổng phí cuộc đời. Còn nữa...hình như đại ca rất thích hoa mai?"

Triệu Uyển Uyển vừa nghe xong liền thấy hứng thú: "Nếu có thể lấy danh nghĩa thưởng mai để Trạch Nhi gặp Lục gia cô nương...
nhưng mà...nếu tùy tiện đi nhà Lục đại nhân thưởng mai thì..."

Lệ Sa cười: "Tùy tiện đi đương nhiên là không tốt nhưng nếu Lục đại nhân mở tiệc thưởng mai thì có thể thoải mái đến đó rồi. Chuyện này, mẫu thân giao cho Sa Nhi làm đi!" Cô nói xong liền nở nụ cười lém lỉnh.

Triệu Uyển Uyển nghe xong chợt thấy lo lắng, chau mày nói: "Tuy là nói thế nhưng Sa Nhi cũng không nên làm việc gì hoang đường, chọc giận phụ thân, biết không?"

Lệ Sa chắc nịch đáp: "Mẫu thân yên tâm, ta sẽ âm thầm làm việc, sẽ không gây ra phiền toái."

"Như vậy thì tốt."

Lệ Sa dựa vào ghế, bắt đầu tính toán. Chỉ cần làm tốt quan hệ với Lục Tuyết cho nàng cơ hội tới gần Lạp Quân Trạch. Cô tin chắc chỉ cần dựa vào thủ đoạn của Lục Tuyết thì đại ca nhà cô chắc chắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của đại tẩu tương lai.

Giờ quan trọng nhất chính là thừa dịp hoa mai đang mùa nở hoa, cô đi làm quen với Lục Tuyết. Cô nhớ rõ Lục Tuyết có mở một thư quán ở kinh thành.

Nếu đã như vậy, sao cô không đi bái phỏng tẩu tẩu tương lai?

Hôm sau, ánh nắng chói chang, bầu trời quang đãng, thời tiết đẹp thích hợp để dạo chơi.

«Quân Đến Thư Quán»

Lệ Sa đứng trước cửa thư quán nhìn bốn chữ thanh thoát trên bảng hiệu, không hiểu sao, cô cảm giác khó hiểu.

Chẳng lẽ do cô đa nghi? Tại sao cô luôn thấy tên của thư quán này...

"«Quân đến»?" Thái Anh ngước lên nhìn bảng hiệu rồi khẽ cười: "Mong quân đến đây, tên của thư quán thật sự rất lịch sự tao nhã."

Lệ Sa quay sang nhìn Thái Anh cười nói: "Không biết quân này của nàng ấy, đến tột cùng là quân nào."

Thái Anh liếc nhìn Lệ Sa chỉ cười không nói.

Hai người nhanh chân bước vào «Quân Đến Thư Quán».

Trước khi đến đây Lệ Sa đã dò hỏi qua mới biết Lục Tuyết không thường đến chỗ này nhưng hôm nay nàng ấy sẽ đến.

Năm mới vừa qua, hôm nay là ngày khai trương cho năm mới của «Quân Đến Thư Quán» nên Lục Tuyết chắc chắn sẽ đến.

Hai người bước vào, thư quán chia thành hai tầng, lầu một bán giấy bút mực và các loại sách. Lầu hai bán các loại thoại bản, tiểu thuyết còn có một nhã gian bên trong có bài trí mấy bộ bàn ghế, chỉ cần tốn chút tiền kêu một bình trà thì có thể ngồi xuống nghỉ ngơi đọc sách.

Lệ Sa và Thái Anh lần đầu tiên đến đây, tuy tiểu nhị không quen biết hai nàng nhưng một khi đã mở thư quán ở chốn phồn hoa náo nhiệt như kinh thành này thì hắn cũng có mắt nhìn người. Hắn vừa thấy quần áo và khí chất liền biết thân phận của hai nàng không tầm thường nên rất nhiệt tình đón tiếp.

Nếu đã đến thư quán thì Lệ Sa cũng có mục đích riêng. Trước giờ Anh Nhi nhà cô rất thích thi họa nên cô liền giúp nàng chọn lựa vài món văn phòng tứ bảo còn có một ít thuộc nhuộm độc lạ sau đó yêu cầu tiểu nhị gói lại rồi mang đến Bình An Vương phủ.

Tiểu nhị vừa nghe đến Bình An Vương phủ lập tức kinh ngạc nhìn hai nàng, cũng đã đoán được thân phận của hai vị khách quý kia. Hai vị nữ tử này lẳng lặng đến đây, sự thân mật giữa hai người rất rõ ràng. Lại còn là Bình An Vương phủ...

Vị Quận chúa của Bình An Vương phủ thật sự rất có danh khí nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net