Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới tận chiều hôm đấy cô mới lờ mờ tỉnh dậy theo thói quen đưa tay tìm kiếm cơ thể ai đó. Nhưng cô sờ mãi vẫn không thấy cơ thể nàng trên giường, cô lười biếng ngồi dậy nhìn xung căng phòng quả thật không thấy nàng đâu. Cô đứng dậy đi đến tủ đồ chọn đại một bộ đồ mặc vào người. Mặc xong cô đi tới phòng tắm tìm nàng, bước vào trong cô vẫn không thấy nàng cô đi lòng vòng xung quanh khắp nhà tìm vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả.

"Em ấy đi đâu được chứ"

Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng vì không thấy nàng đâu, đúng lúc này điện thoại cô đỗ chuông là Joy gọi.

"Lí tổng không xong rồi, Kang Kino hắn ta trốn thoát mất rồi"

Joy báo cáo lại cho cô, cô cảm thấy hài chuyện này chắc hẳn có liên quan liền lập tức ra lệnh cho anh.

"Máy màu phái người đi bắt hắn ta về. Cử người đi tìm Chaeyoung cô ấy cũng mất tích rồi"

"Chị đâu sao... Dạ em sẽ phái người đi tìm"

"Dù phải lật tung cái thành phố này cũng phải tìm thấy người cho tao"

"Dạ rõ"

Cô lập tức cúp máy đi thẳng ra bãi đỗ xe tùi tiện lấy một con siêu xe đi, cô phóng như tên lửa trên đường. Lisa đi đến tất cả những nơi mà hai người từng đến nhưng dù cô đi tới đâu đi nữa vẫn không tìm thấy nàng.

Cô thở hồng hộc mặt và quần áo đều ướt đẫm mồ hôi, cô chạy đi rất nhiều nơi vẫn không thấy nàng, trời cũng đã tối người đi trên đường đi lại cũng rất nhiều. Trời bắt đầu xuất hiện những hạt mưa "lách tách" "lách tách".

Cơn mưa từ những hạt mưa phùn nhỏ đã trở thành những cơn mưa nặng hạt. Mọi người đều tìm chỗ tránh mưa hoặc chạy nhanh về nhà. Chỉ có một mình cô là chẳng hề tìm chỗ trú mưa hoặc vào xe ngồi mà lẳng lặng bước đi trên đường mặc cho những người khác đang chạy loạn trên đường, cô vẫn bước trến đường. Cơn mưa được gọi là đúng lúc tâm trạng cô hay chính ông trời cũng đang cười trên nỗi đau của cô.Nàng bỏ cô đi thật rồi, nhưng tại sao chứ tại sao nàng lại bỏ cô đi mà không nói một câu nào.

__Người ta nói ngày buồn nhất cũng là ngày trời đỗ cơn mưa đó Lía__

Cô ngã khụy xuống nền đất lạnh lẽo, cô quỳ gối ở ngay trong cơn mưa to mặt ngửa lên trời cao. Những hạt mưa hoà cùng nước mắt cô. Cô khóc khóc thật to nhưng tại sao tìm cô vẫn đau quá vậy, tim cô như đã vỡ hết rồi không còn sót lại dù chỉ một mảnh nhỏ. Trái tim của cô bị nàng lấy đi mất rồi nhưng nàng lại đem trái tim đó của cô xé vụn ra. Cô tưởng rằng nàng có thể cứu trái tim này đã chết suốt 19 năm qua nhưng cô nhằm rồi nàng đã làm nó chết đi một lần nữa.

Cô cứ quỳ ở đó mà khóc, cô khóc rất nhiều và khóc thật to cho đến khi bản thân ngất đi. Cơ thể cô nằm dưới mưa to và nền đất lạnh lẽo nhưng tất cả mọi thứ đều không thể lạnh bằng trái tim cô bây giờ.

Cô ngất đến tận ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Căn phòng quen thuộc mùi hương quen thuộc nhưng người còn đâu. Tim cô lại nhói lên đau đớn không thể tả, sóng mũi đã bắt đầu cày cấy khoé mắt cũng đã đỏ lên, nhưng cô cố gắng kìm xuống để nước mắt không rơi nữa.

"Li tổng chị tỉnh rồi" Joy bước vào phòng thấy cô đã tỉnh nhưng mặt lại đầy nỗi ư buồn.

Cô thấy anh vào nhưng mặt vẫn bơ phờ nhìn lên trần nhà mà không nhìn anh dù chỉ một cái.

"Sao rồi"

"Em đã cho người tìm rồi mà vẫn không thấy từng tích của hai người đó như thể họ đã bốc hơi đi vậy"

"Mở rộng diện tích tìm kiếm cho tất cả người của Ban Thị tìm, tạo không tin không tìm được người"

"Em sẽ đi làm ngay" Joy nói rồi lập tức lui ra ngoài, giờ cô mới liếc anh một cái.

Coi cầm điện thoại mình lên và mở khoá, cô mở ảnh nàng ra nhìn một hồi.

"Bà xã! Chị nhất định sẽ tìm ra em" Ánh mắt cô đầy sự kiên định nhưng cũng có rất nhiều nỗi buồn và sự mắc mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net