Phương Đa Bệnh không muốn bái sư nữa - 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Đa Bệnh tỉnh dậy, bản thân đã ở trong mỏ ngọc, hắn e là bị gài bẫy rồi. Mà cái bẫy này, rất có thể là để dụ Lý Liên Hoa tới.

Nhỡ Lý Liên Hoa thực sự tới, sa vào bẫy, bị thương, thì phải làm sao? Không, không thể nào, hắn là Lý Tương Di, máu lạnh vô tình như thế, sẽ còn tới tìm Phương Đa Bệnh sao? Nghĩ về hắn thì cũng đâu làm được gì, không thể trông chờ vào hắn, cũng chưa chắc người ta đã tới...

Tuy nghĩ như vậy, nhưng thật ra Phương Đa Bệnh rất mong Lý Liên Hoa có thể tới, nếu y không tới hắn sẽ rất thất vọng, không, chỉ hơi thất vọng thôi.

Nhưng mà, nếu như Lý Liên Hoa không tới, Phương Đa Bệnh chết ở đây, vậy hai câu hỏi kia thì sao? Không không, rất nhiều câu hỏi kia thì sao?

Nghĩ rồi lại nghĩ, Phương Đa Bệnh lắc lắc đầu, lại lắc lắc đầu khiến Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng hoài nghi đứa nhỏ này có phải thật là bệnh rồi không?

Đằng xa có tiếng động, một thân thanh y bước tới, tay cầm Vẫn Cảnh, ánh mắt soái khí làm người rung động. Phương Đa Bệnh vốn nên mừng rỡ lại lấy làm ghét bỏ, tức giận rồi xị mặt xuống. Lý Liên Hoa không để ý, đi càng gần lại chỗ Phương Đa Bệnh.

"Đứng lại! Ngươi còn đi thêm một bước là ta sẽ cho nổ cả hang động này để chúng ta đồng quy vô tận."

"Được."

"Ngươi giải Bích Trung Kế cho em trai ta nhưng lại truyền thiên hạ đệ nhất chi độc độc Bích Trà vào cơ thể nó, đúng là không thể lường được. Nói mau, thuốc giải đang ở đâu?"

Lý Liên Hoa cười một tiếng, giễu cợt: "Ngươi cũng nói Bích Trà là thiên hạ đệ nhất chi độc, vậy làm sao ta có thể có thuốc giải đây? Chi bằng ngươi thả người ra trước, chúng ta từ từ nói chuyện, ha?" Càng nói, y lại từng bước đi đến.

"Đừng! Dừng lại!" Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Phương Đa Bệnh.

"Huynh, máu lạnh vô tình như vậy, không thể nào đến tìm ta chứ? Nếu huynh chỉ muốn La Ma Thiên Băng thì cút đi, cút đi!" 

Đầu Trâu đứng bên cạnh cười phì, lại nói: "Lý Tương Di chỉ ngông cuồng kiêu ngạo chứ bốn chữ máu lạnh vô tình không dính dáng tới hắn. Trước là vì xác của Thiện Cô Đao mà nổi dậy tranh đấu, sau lại vì ngươi mà không tiếc tới đây, sao có thể là máu lạnh vô tình?
Cũng chính vì vậy mà năm đó khi Thiện Cô Đao âm thầm liên kết với Nam Dận, ý đồ mưu chiếm thiên hạ, chuyện này truyền đi khắp giang hồ, ai ai đều biết chỉ hắn không biết! Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại mọi người biết có nói hắn cũng không tin! Hắn như vậy có thể máu lạnh vô tình sao? Ngươi đúng là không hiểu gì về hắn."

"Ngươi nói gì?"

Đầu Trâu lặp lại: "Ta nói ngươi chẳng hiểu gì về hắn!"

"Câm miệng! Ngươi nếu đã biết Lý Tương Di rõ như vậy, thì nên mau chóng thả người mới phải, đúng không?"

"Thuốc giải." Đầu Trâu đưa kiếm kề cổ Phương Đa Bệnh, gằn từng chữ uy hiếp.

Lý Liên Hoa thở dài, nhìn Vẫn Cảnh: "Trong thanh Vẫn Cảnh này của ta, có một viên Hóa Long Đan có thể chữa được độc của lệnh đệ, ngươi có thể thử." Dứt câu liền uốn cong Vẫn Cảnh, một đường bay tới chém bay kiếm trong tay Đầu Trâu.

Lúc này, độc Bích Trà phát tác, lộ mọi chân tướng.

"Quả nhiên ngươi cũng trúng độc Bích Trà, vậy nên khi giải Bích Trung Kế mới truyền sang."

Trúng độc? Làm sao có thể, Lý Tương Di lợi hại như thế...

Phương Đa Bệnh nhìn Lý Liên Hoa, sững sờ, con ngươi chợt run, cảnh tượng Lý Liên Hoa phải chịu đựng độc Bích Trà dày vò y quằn quại trong mười năm qua hiện lên. Hắn không dám tưởng tượng, càng không dám nghĩ đến.

"Huynh...làm sao...?"

Lý Liên Hoa dùng Dương Châu Mạn, ép độc xuống, rồi lại lấy hơi tiếp chuyện với Phương Đa Bệnh: "Phương Tiểu Bảo, ta không sao, thật sự không sao. Ta trúng độc này lâu rồi, giờ chẳng phải vẫn đang đứng rất tốt ở trước mặt ngươi sao? Dù sao cũng phải sống tốt để gặp được ngươi, ngao du giang hồ với ngươi chứ."

Khóe mắt Phương Đa Bệnh không biết ươn ướt tự bao giờ, hắn chỉ biết là bản thân hơi khó thở, trong tim nhoi nhói, lồng ngực phập phồng rất khó chịu. Từ nhỏ trí tưởng tượng của hắn đã rất phong phú, giờ chỉ cần nhìn Lý Liên Hoa, sẽ liền có thể tưởng tượng ra y khổ sở thế nào, đêm trước có hắn chăm sóc y, vậy 10 năm qua thì sao? Phương Đa Bệnh nghẹt thở nhìn Lý Liên Hoa, nuốt ngược nước mắt vào trong, nhìn y thật kĩ.

Phối hợp với Lý Liên Hoa mãn nhãn, hắn cũng được cứu, Lý Liên Hoa lại dần phát độc, hang đá cũng sụp xuống. Phương Đa Bệnh chạy đến đỡ Lý Liên Hoa cùng chạy, chạy thật nhanh, trong lúc chạy, hắn nhìn sang y lại ngẫm về bản thân giận giận dỗi dỗi như vừa nãy, lại rất khó chịu.

Thế nhưng Lý Liên Hoa lúc này lại quay sang, cười với Phương Đa Bệnh mà an ủi: "Không sao, thật sự không sao, chỉ chút độc cỏn con thôi."

Hắn sao có thể tin? Đã lừa bao nhiêu lần vậy rồi, đến chuyện liên quan đến tính mạng cũng lừa được, vậy lời "ngao du cùng ngươi" trong hang đá chỉ là giả sao?

---

thật ra cái đoạn Tiểu Bảo đuổi Liên Hoa đi chỉ là sợ y bị thương thôi, chẳng qua là chính bản thân hắn cũng không nhận ra hành động và lời nói của bản thân là có bao nhiêu quan tâm Liên Hoa, bao nhiêu đau lòng cho Liên Hoa.

Liên Hoa không tự thương bản thân thì có Tiểu Bảo thương giùm😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net