Phương Đa Bệnh không muốn bái sư nữa - 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa ra, hang đá liền nổ tung khiến Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa ngã xuống, hắn nhanh chóng định thần lại, đỡ Lý Liên Hoa đứng dậy. Một con chim tự đâu bay đến, muốn mổ vào đầu Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh liền đưa tay đỡ, xoay người chắn cho người đằng sau.

Thấy người đến là Giác Lệ Tiếu, Phương Đa Bệnh lập tức đưa Lý Liên Hoa ra sau lưng mà bảo vệ, có lẽ là theo bản năng.

"Ây cha, Phương thiếu hiệp, ta nhìn ngươi mà kinh hãi giùm luôn đấy!" Giác Lệ Tiếu đứng sau đám môn đồ Kim Uyên Minh, cười cợt châm chọc.

"..." 

Ả lại chuyển đối tượng sang Lý Liên Hoa: "A, Lý Tương Di bị thương rồi," Nói rồi như điên như dại cười to, Lý Liên Hoa tay chân tựa mất hết sức lực, gắng gượng ném qua bên đó một cái lườm sát ý, Giác Lệ Tiếu cười càng đắc chí hơn, "ánh mắt lạnh lùng quá, tiếc là không bằng một nửa tôn thượng nhà ta."

"Phương thiếu hiệp, chơi đủ rồi chứ? Có thể đưa La Ma Thiên Băng cho ta được chưa, hửm?"

"..." Phương Đa Bệnh đỡ lấy Lý Liên Hoa, từ đầu chí cuối một mực im lặng. Hắn đang quan sát, quan sát xem có ai tới đả thương Lý Liên Hoa không, bởi hắn biết, dù có đưa thì cũng không tránh khỏi một trận ác chiến.

Giác Lệ Tiếu dường như không còn kiên nhẫn, trực tiếp cướp: "Hỏi mà không đáp là bất lịch sự lắm Phương thiếu hiệp, lên! Lấy La Ma Thiên Băng về đây!"

Tuy đã ra sức bảo vệ, nhưng Lý Liên Hoa vẫn bị thương, vẫn không chịu được mà nằm xuống.

Y gắng gượng nhìn về phía Phương Đa Bệnh, thị lực giảm sút, Lý Liên Hoa thậm chí còn không thể nhìn rõ bóng lưng hắn là thế nào, to hay nhỏ, run hay không run. Mọi thứ trước mắt dần nhòe đi, trước khi lâm vào hôn mê Lý Liên Hoa chỉ kịp để lại một câu: "Phương Đa Bệnh, cẩn thận."

Sau lưng Phương Đa Bệnh có một vài ám khí bay đến, nhờ lời nhắc nhở của Lý Liên Hoa mà hắn rút thanh kiếm găm trên tường, đem Nhĩ Nhã tấn công về phía đối thủ, một đường chém bay cả ám khí lẫn đối thủ.

"Các ngươi muốn La Ma Thiên Băng chứ gì? Cho các ngươi!" Phương Đa Bệnh lấy từ thắt lưng ra La Ma Thiên Băng, phi thẳng vào Giác Lệ Tiếu.

Giác Lệ Tiếu kịp thời bắt được, không kịp để nó làm bị thương: "La Ma Thiên Băng?"

Phương Đa Bệnh định thần, lại nhìn xuống Lý Liên Hoa đang bất tỉnh, triệt để tức giận, chắn trước Lý Liên Hoa, cầm chắc Nhĩ Nhã kiếm, giọng khàn đặc uy hiếp: "Ai dám đả thương Lý Liên Hoa? Không sợ chết thì cứ việc tới!"

Ả đứng một bên, vỗ vỗ tay, cảm thán: "Hung dữ thật đấy, Phương thiếu hiệp sau này chắc chắn có thể thành Đại hiệp đấy!"

Lời này nghe như đang khen, nhưng phát ra từ miệng Giác Lệ Tiếu lại mang cho Phương Đa Bệnh một cảm giác kinh tởm, rợn cả tóc gáy.

"Tiếc là hôm nay cậu chỉ có một mình, với một người sắp chết, có thể làm nên trò trống gì?"

"Người sắp chết" này như cố tình nói ra để chọc giận Phương Đa Bệnh, và nó có hiệu quả không tưởng. Đương lúc hắn định mang bộ dáng tức giận đầy sơ hở xông lên thì từ xa có tiếng truyền tới: "Ai bảo con trai ta chỉ có một mình?"

Sau đó lại thêm Bách Xuyên Viện đến, liền đuổi cho đám ma đầu Kim Uyên Minh chạy mất.

Nhưng Vân Bỉ Khưu lại khăng khăng giành Lý Liên Hoa từ chỗ hắn: "Phương Đa Bệnh, ta lấy tư cách viện chủ ra lệnh cho ngươi để Lý Liên Hoa lại."

Phương Đa Bệnh cõng Lý Liên Hoa trên lưng, sắc mặt trầm xuống, "Người, ta nhất định phải đưa đi." rồi mò từ trong thắt lưng một cái lệnh bài "Bách Xuyên Viện", ném về phía Vân Bỉ Khưu với ánh mắt kiên định: "Tứ Cố Môn đã không còn như xưa, thân phận hình thám này ta cũng không cần nữa." Nói hết tất thảy những gì trong lòng, Phương Đa Bệnh cõng Lý Liên Hoa rời đi.

Tại nhà trọ ở Tiểu Viễn Thành. Phương Đa Bệnh ở bên giường bệnh, đóng tổ ở đấy, sắc mặt lo lắng nhìn chăm chăm vào người trên giường.

Mãi lâu sau, hắn mới thấy Lý Liên Hoa tỉnh dậy.

Đầu Lý Liên Hoa quay cuồng, tầm nhìn mờ mịt, y nheo mắt lại để nhìn rõ mọi vật xung quanh, rồi nhìn đến Phương Đa Bệnh.

Phương Đa Bệnh vừa thấy Lý Liên Hoa tỉnh dậy, đã lo lắng quan tâm tình hình sức khỏe của y: "Huynh thế nào rồi?"

"Thuốc."

"Thuôc? Ở Liên Hoa Lâu phải không? Để ta đi lấy!" Nói rồi liền chạy mất.

Lý Liên Hoa thành công lừa gạt Phương Đa Bệnh.

---

chương sau tiểu hồ ly thổ lộ với lão hồ ly :3



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net