6.Thanh Đông kích Tây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đói rồi, không muốn ăn à.

Lý Liên Hoa chia nửa bát mỳ của mình vào bát không bên cạnh cho Hồ Ly Tinh còn một bát để đầy để bên cạnh như chờ đợi một người khác đến.

Sau gốc cây mơ vàng, một cái bé bé ló đầu ra rồi nhanh chóng chạy lại phía bàn gỗ, cậu bé nhỏ con nhanh nhẹn leo lên ghế cầm đũa vục đầu vào bát mỳ ăn ngấu nghiến.

"Ăn từ từ thôi không ai giành của cháu" Lý Liên Hoa thả thêm một quả trứng vào bát của đứa trẻ hỏi nó "Cha cháu đâu" Thần Thâu Thủ Không Không ở ven biển - y từng được hắn kể về cuộc sống làng chài mới quyết định giả chết ẩn cư ở đây, không ngờ đến một ngày lại có duyên gặp gỡ con trai hắn, khi mẹ đứa trẻ mang thai là y bắt mạch, giờ nó đã lớn thế này.

-Không biết, ba năm rồi không thấy về.

Thủ Hữu nói xong lại vùi đầu vào ăn, mẹ vì sinh nó mà mất sớm, chỉ có hai cha con nương tựa nhau, cha thường xuyên đi vắng cũng chưa bao giờ đi lâu như vậy, tiền cha để lại đã hết, nó đói quá không chịu được mới đi kiếm cái ăn.

Ngày hôm qua nó ăn trộm được túi tiền của Lý Liên Hoa, không ngờ chưa chạy ra được khỏi thành đã bị một đám người ký lạ đe dọa phải mang túi tiền trả lại, nó nhìn xung quanh, đám người kia từ khi đại thúc bán rau này ôm lưới đi ra đã biến mất không thấy rồi.

Thằng bé đặt túi tiền lên bàn nói với Lý Liên Hoa "Nế tỉnh thúc mù lòa, trả lại cho thúc, đừng nói với ai là gặp tôi" chính nó cũng nhận thức được cha nó làm nghề không trong sạch gì, có nhiều kẻ thù, người này cho nó ăn mỳ, còn có vẻ quen biết cha mẹ nó, không thể hại.

Lý Liên Hoa lắc đầu nắm tay đứa nhỏ rắc một ít thuốc bột lên rồi kéo nó sang lu nước rửa tay cho nó, không rửa chỉ hai canh giờ nữa đứa nhỏ này sẽ ngứa khắp người "Ta quen cha cháu, đi tìm ông ấy, ta có vài việc muốn hỏi" vì sao nội công tâm pháp y dạy cho Địch Phi Thanh lại là bảo vật nối gân mạch tại Địch gia trang, còn xuất hiện trong chuồng chó của Hồ Ly Tinh dính lên biển tên y quán Liên Hoa Lâu của y.

Hy vọng Thủ Không Không vẫn còn sống, Lý Liên Hoa rửa tay, rửa mặt cho Thủ Hữu "Ban đêm mắt của ta không tốt, nếu cháu muốn trả ơn thì đi cùng ta, làm mắt dẫn đường cho ta, trông nó nữa" Hồ Ly Tinh đã chạy đến bên cạnh bọn họ vẫy đuôi với Thủ Hữu như chào mừng con sen mới.

Thủ Hữu nhìn bày tay sạch sẽ của mình, cảm nhận sự ấm ấp cả người do bát mỳ nóng mang lại, cùng với lớp lông mềm mại của Hồ Ly Tinh đang cọ bên chân mình gật đầu, khi Lý Liên Hoa quay đi nó đột nhiên nắm lấy tay áo y.

-Người biết y thuật đúng không, cho con làm đồ đệ người được không, con muốn làm việc tốt, nuôi sống mình, làm đại anh hùng, con không muốn làm kẻ xấu.

Lý Liên Hoa hơi bất ngờ nhìn đứa trẻ rồi ngồi xuống vuốt đầu nó "Ta phải xem xét biểu hiện của cháu" hai người một chó đi vào trong nhà thu xếp đồ đạc bắt đầu hành trình đi tìm Thủ Không Không.

....

Hoàng cung Đại Hi.

Dưới sân chầu có một dàn trống lớn, vị vũ công xinh đẹp vặn mình, ống tay áo bằng lụa dài chạm vào mặt trống, chạm đến đâu trống vang theo nhịp điệu đến đó, đến chiếc trống cuối cùng cô gái thu tay áo che gương mặt hướng về phía đức vua tươi cười.

Khánh Đức đế ngồi trên đài gõ theo nhịp trống, đến khi thấy mỹ nhân thể hiện động tác vén màn châu ông ta hơi ngây người, đây là sự quyến rũ rõ ràng mọi người đều thấy. Thái Hậu nhìn biểu hiện của Đức vua gật đầu với ông giới thiệu.

-Hoàng đế, đây là em họ của con Hi Hòa, từ nhỏ đứa trẻ này đã được nghe nhiều công lao của con, ngưỡng mộ đã lâu, nhất quyết hiến vũ tặng anh hùng.

Hi Hòa quận chúa nghe lời thái hậu giới thiệu vội quỳ xuống "Thần thiếp bái kiến bệ hạ, Hi Hòa ngượng mội bệ hạ đã lâu, nguyện không phải người không gả".

Khánh Đức đế nhìn về phía Thái Hậu, sau đó lại nhìn về phía con gái duy nhất của mình -Chiêu Linh công chúa, thấy con gái cưng cũng gật đầu ông mới giơ tay "Hi Hòa muội muội không cần đã lễ, được muội muội ưu ái, quả nhân rất hài lòng, ý của Hòa muội đã quyết ta lệnh cho Hiên Viên quốc sư làm chủ lễ chọn ngày lành đón Hi quý nhân vào cung" Hoàng đế cố tình nhấn mạnh chữ Hòa muội nhằm thu hút sự chú ý của Hi Hòa quận chúa thế mà nàng chẳng có phản ứng gì.

-Chúc mừng bệ hạ, song hỷ lâm môn.

Phương Thượng thư là người đầu tiên lên tiếng, người ta là thông gia của Hoàng đế, đức vua không có con trai sau này băng hà, giang sơn này sẽ đổi họ Phương, nay chính ông chúc mừng Khánh Đức đế nạp phi tần mới chẳng ai dám phản đối, mọi người quỳ xuống theo Phương Thượng thư chúc mừng Đức vua.

Phương Đa Bệnh và Công chúa Chiêu Linh nhìn nhau tươi cười, họ không mong có được giang sơn này chỉ mong sống cuộc đời bình yên, Phương Đa Bệnh nhìn về phía ghế trống của Tương Hy vương hơi hạ mắt- lời chúc hôm nay đáng lẽ ra Lý Liên Hoa cũng có phần.

"Cô mẫu" quận chúa Hi Hòa được Thái hậu gọi lên hành lễ với bà, Thái hậu vỗ vỗ bàn tay quận chúa "Con phải cố gắng lên" không thể để Hoàng thất Mạc Bắc tuyệt hậu tại đây, Thái hậu liếc mắt nhìn về phía ghế của Tương Hy vương rồi lại quay đầu cười với Hoàng đế.

Hòa Hi Hòa hạ mắt hướng cũng hướng về phía ghế trống của Lý Liên Hoa cười nhẹ.

.....

Chợ cá Khánh Dương.

Lý Liên Hoa lưng đeo Hồ Ly Tinh, một tay dắt ngựa chở rau, một tay được Thủ Hữu nắm lấy đi đến sạp bán rau.

-Bà chủ hôm nay đổi lương khô, thịt khô, bạc vụn

"Ôi, Lý huynh  đi đổi hàng sớm quá" bà chủ sạp nhìn thành viên mới xuất hiện hơi đắn đó sau đó cũng sắp xếp mọi thứ mà Lý Liên Ho cần chất lên ngựa cho y, bóng Lý Liên Hoa vừa khuất bà chủ đã rút một thẻ ngọc đỏ ra đặt lên nóc quán, chẳng mấy chốc một con bồ câu khác lại bay đi.

Thủ Hữu ngồi trên ngựa cùng Lý Liên Hoa, bé ôm Hồ Ly Tinh trong lòng ngước lên chỉ chú chim bồ câu"Lý thúc, bồ câu", Lý Liên Hoa ngước mắt lên nhìn con chim kia gật đầu "Ừ, bồ câu của thím bán rau nuôi đấy, nghe nói thím ấy có một đứa con trai ở kinh thành, luôn tò mò mọi chuyện ở quê nhà"

-Con trai ở Kinh  thành lại để mẹ ở đây ư.

"Phải đấy, đứa con họ Địch tên là Phi Thăng" Lý Liên Hoa cắn răng rít ra từng chữ, thì ra tên dính người họ Địch kia chưa bao giờ hết dính y, chỉ đổi phương pháp khác thôi.

"Phi thăng thành tiên ấy ạ" Thủ Hữu đã biết chữ cũng từng được đọc rất nhiều thoại bản hỏi Lý Liên Hoa, y gật đầu đáp lại đứa trẻ tò mò.

"Đúng rồi, không có mệnh hệ gì chẳng cũng sắp phi thăng thành tiên thật" Lý Liên Hoa gõ gõ ngón tay, y hiểu rõ Bi Phong Bạch Dương có hiệu quả như thế nào, ba năm qua Địch Phi Thanh không tự mình xuất hiện, chẳng biết đã luyện đến tầng thứ mấy, điều y có thể chắc chắn chỉ có một, cảnh giới của hắn đã đứng đầu sổ vạn người trên cả đồ đệ Phương Đa Bệnh số khổ của y, công sự quấn thân chẳng biết đã luyện được bao nhiêu  Đa Sầu Công Tử kiếm kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net