Chap 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nghe xong câu hỏi đó, cô mở to mắt nhìn Charlise. Lúc ấy cô nghĩ rằng chắc là thần linh đã cho mình một cơ hội được sống lại thêm một lần nữa, Kang Min đáp lại với chất giọng đầy phấn khởi:

- * Vâng, đúng vậy. Chính tôi là người cầu xin ngài cho tôi một cơ hội để được sống một lần nữa, cầu xin ngài Charlise *

Cô quỳ xuống rồi cuối đầu cầu xin ông ta một cách thành khẩn. Như thể cô có thể đánh đổi bất kì điều gì để trở về.

Charlise khi nghe được câu nói ấy liền che miệng rồi nhếch mép cười trong sự hứng thú:

- * Ngươi có biết rằng, không có gì là miễn phí đúng không?*

Khi nghe xong câu đó của Charlise cô gật đầu, rồi Charlise nói tiếp với một ánh mắt sắc lạnh nhìn cô:

- * Vậy ngươi cho ta thứ gì để được sống thêm một lần nữa?*

Charlise chống cằm nhìn cô với ánh mắt đầy tham vọng, đơn giản vì hắn biết rằng hiện tại bây giờ cô đang rất cần được sống một lần nữa nên việc cô đem tất cả mọi thứ cô có ra để đánh đổi thì đó là điều đương nhiên.

Khi nghe xong câu hỏi ấy, Kang Min không chừng chừ mà nói:

-* Mọi thứ, tôi sẽ cho ngài bất cứ thứ gì. Chỉ cần ngài cho tôi được sống một lần nữa và hãy đảm bảo rằng người mẹ yêu dấu của tôi vẫn luôn sống khoẻ mạnh là được rồi!*

Khi nghe xong câu trả lời đó, Charlise rất hài lòng mà nở một nụ cười tươi nhìn cô, và đưa tay về phía cô rồi nói:

- * Được~ nếu ngươi đã nói thế thì ta sẽ không phụ lòng của ngươi, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội để được sống một lần nữa~Hãy nhớ ta sẽ luôn theo dõi ngươi dù cho ngươi có làm gì, nếu ngươi phạm sai lầm thì tất cả mọi thứ của ngươi sẽ thuộc về ta nhé~ Tạm biệt cô bé!*

Nói xong Charlise liền phù phép làm cho cô ngất đi. Nói chính xác hơn là di chuyển cô đến nơi cô thuộc về!

Cô bất ngờ nên chưa kịp nói thêm một lời nào mà đã ngất xỉu. Khi ấy trong đầu cô đã nghĩ rằng" chết tiệt, tôi chưa kịp nói gì mà đã ngất xỉu rồi. Đúng là ông thần đẹp trai mất nết".

Khi cô ngất đi, mọi thứ xung quanh cô dường như tĩnh lặng và rồi có một giọng nữ nhân với chất giọng lạnh lùng cất lên rồi lay người cô không ngừng:

- *Bạn gì đó ơi, cậu không sao chứ? Tỉnh lại đi nào, bạn gì đó ơi*

Mặc dù Kang Min rất muốn tỉnh dậy để trả lời nhưng mắt cô không thể nào mở ra nổi, toàn bộ cơ thể dường như không còn một chút sức lực nào để hoạt động.

- * Này đừng làm tôi sợ đấy cô bé à, nếu đã tỉnh dậy rồi thì hãy ngồi dậy hẳn hoi đi nào, tôi còn phải đi đến trường để làm việc nữa*

Kang Min vẫn không thể ngồi dậy được, mặc dù cô vẫn đang cố gắng. Nhưng bản thân thật sự không có sức lực nào cả, Kang Min nghĩ:

-" Aisss, cái tên này....Nếu tôi thật sự có sức thì bản thân tôi đã..."

Nữ nhân đó lấy trong túi xách một chai nước lọc và tạt thẳng nước vào mặt cô để cho cô tỉnh dậy, vì đơn giản rằng sức chịu đựng của cô ta không có hạn nên việc Kang Min vẫn chưa chịu ngồi dậy hẳn hoi thì càng làm cô ta tức giận hơn.

Sau khi bị tạt một chai nước lọc vào mặt thì Kang Min đã rất tức giận và rồi dùng toàn bộ sức lực của bản thân mình để ngồi dậy, và nói với cô gái kia với một giọng điệu hết sức tức giận:

- * Ê này!*

Kang Min ngước lên nhìn cô gái đó rồi đứng hình 5s vì sự xinh đẹp và sắc sảo của ả ta, nhưng cô vẫn không quên được "món quà" khi nãy mà cô ta dành tặng cho cô, Kang Min nở một nụ cười " thân thiện" rồi nói tiếp:

- * Khi nãy cô tạt nước vào mặt tôi đúng không hả? Có biết là bất lịch sự lắm không? Xin lỗi tôi đi*

Cô nhăn mặt nhìn cô gái đó, nhưng dường như những câu nói của Kang Min hình như không có xi nhê gì với cô gái đó cả. Và rồi cô ta đáp lại bằng một giọng điệu lạnh lùng, cùng với ánh mắt sắc sảo nhìn Kang Min:

- * Thứ nhất, tôi tên là Trương Mỹ Ngọc, "Mỹ" trong hoàn mỹ, còn " Ngọc" trong ngọc thạch. Và đừng có gọi tôi là cô nữa, nó rất rất rất già đó biết chưa hả?*

- * Thứ hai, việc cô bất ngờ lao đến xe của tôi là một việc làm kì lạ. Tôi còn chưa nói, đã thế khi cô đã tỉnh nhưng lại không chịu ngồi dậy hẳn hoi dẫn đến việc làm tôi bị trễ giờ học!*

Khi Kang Min nghe xong liền không còn lời nào để phản ứng lại.

Mỹ Ngọc bất ngờ đi lại cuối xuống gần cô rồi nở một nụ cười sắc lạnh rồi nói tiếp:

- * Vậy thưa quý cô xinh đẹp đây, cô nghĩ ai là người cần được nhận lời xin lỗi, và ai là người bất lịch sự vậy ạ?*

Mỹ ngọc nói xong liền dùng ánh mắt tức giận nhìn cô khiến cho Kang Min phải run sợ mà không dám nhúc nhích:

- *Th....thì...cho tôi xin lỗi...*

Mỹ Ngọc đứng thẳng dậy rồi dắt chiếc xe đạp của mình đi về phía trước rồi nói:

- * Thế tên cô là gì hả cô bé?*

Khi nghe xong câu hỏi ấy Kang Min hoang mang mà chưa kịp biết tên của cô gái mình xuyên không đến là gì, cô đành im lặng một hồi để suy nghĩ.

- *Là Tú Dương~*

Một giọng nói của một nữ nhân thì thầm bên tai cô, khiến cho Kang Min giật mình mà bịt tai lại.

Mỹ Ngọc cảm thấy cô không nói gì mà quay lại nhướng mày nhìn cô, Kang Min sợ cô ta lại tức giận rồi lật đật nói đại cái tên đó:

- * A....là Tú Dương, tôi tên là Tú Dương. " Tú" trong thanh tú, còn " Dương" trong đại dương ạ!*

Khi nghe xong tên của cô thì Mỹ Ngọc chỉ quay đầu, rồi tiến về phía trước:

- " À thì ra tên cô bé đó có nghĩa là Biển cả đẹp đẽ! Lần đầu nghe lạ thật đó!"

Cô ta dừng bước rồi nói với Kang Min rằng:

-* Bất cứ khi nào tôi và cô gặp nhau thì tôi sẽ tính nợ cô. Cả lời lẫn lãi nhé cô bé!*

Kang Min nghe xong liền hoang mang tột độ, rồi nghĩ thầm trong bụng rằng:

-"Chắc chắn sẽ không bao giờ gặp cái tên đó lần nữa đâu, CHẮC CHẮNNNN!!!!!!!"

Rồi Kang Min liền im lặng một hồi rồi nghĩ về cô ta rồi tự nói nhỏ với bản thân mình rằng:

- * Nhưng cô ấy xinh đẹp thật đấy...*

Kang Min bất ngờ vì không nghĩ rằng chính miệng mình đã thốt ra những từ ngữ ấy, cô đành che miệng lại rồi đứng dậy đi về nhà của " mình".

~ Xin chào mọi người, lại là TD đây. Kể từ bây giờ nữ chính Kang Min của chúng ta sẽ được thay bằng tên Tú Dương nhé!!!! Chúc mọi người có một ngày vui vẻ và ấm áp, yêu yêu ❤️❤️❤️~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net