[Công thức sát nhân] + [Sinh mệnh] + [Lời tỏ tình]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Công thức sát nhân]

Chẳng có ngày nào mà tôi không nghe thấy cái tên ấy.

“Tsukimori dễ thương quá chừng…,” Kamogawa, thằng bạn cùng lớp với tôi vừa lẩm bẩm vừa thở dài, và đám con trai quanh đó cũng gật gật đầu.

“Nghe nè, đừng để thân hình mảnh mai đó đánh lừa! Tụi bay không thấy à? Con bé cũng … “hàng họ” kinh lắm đấy!”

Cả bọn đang nhìn hau háu vào “chủ đề chính” của cuộc tranh luận - Tsukimori, người đang nói chuyện với một nhóm con gái vây quanh. Nếu phải mô tả Tsukimori Youko chỉ trong một từ, có lẽ tôi sẽ nói “hấp dẫn”.

“Ông thấy có đúng không, Nonomiya?”

“Nếu ông nói vậy, ờ thì đúng.”

“Woa, làm gì lạnh lùng thế! Bộ ông không phải đàn ông sao? Đầu đội trời, chân đạp đất, gặp gái xinh cũng phải lất phất! Thế mới đúng là bậc nam nhi chứ!”

Đám con trai, dẫn đầu là Kamogawa, lộ ra đủ loại biểu-hiện-quá-mức khi nghe câu trả lời của tôi.

“Ừm, tôi chỉ thấy cô ta quá hoàn hảo.”

Một gương mặt xinh xắn, hơn nữa còn có thân hình chuẩn và học lực xuất sắc. Ngay cả nếu xét về tính cách, cô ấy cũng được nhiều người mến mộ. Ngoài ra, Tsukimori Youko chơi thể thao rất giỏi. Dường như cô là hình mẫu của loại con gái hoàn hảo mà chẳng có gì để phàn nàn.

“Vậy thì có gì xấu?”

“Tôi có nói nó xấu đâu. Chỉ là tôi thấy không thoải mái khi ở gần cô ta.”

“À à, cũng phải. Sau cùng thì bọn chúng ta làm sao với tới Tsukimori chứ…”

May mắn là, Kamogawa giải nghĩa câu nói của tôi theo ý cậu ta.

Ấn tượng duy nhất tôi thấy ở Tsukimori là cô nàng hoàn hảo đến mức chán ngắt, và ở gần cô ta làm tôi thấy ngột ngạt. Có lẽ do tính cách tôi có hơi điên, nhưng quả thực tôi đã âm thầm giữ khoảng cách với Tsukimori vì không tìm ra điểm chung nào giữa hai chúng tôi.

Tuy nhiên, bọn con trai lại có vẻ cực kỳ quan tâm đến cô nàng siêu sao và bắt đầu kể ra đủ thứ tin đồn về Tsukimori như thể cô ta thực sự là ngôi sao vậy.

“Mà tao nghe nói con bé có bạn trai học đại học rồi?”

“Sinh viên “K”, phải không? Cái tên hơn con nhỏ đến ba tuổi?”

“Hể? Tao lại tưởng người yêu của nó là giám đốc một công ty nào chứ…”

“À à, vậy ra đó là lí do mỗi tháng nó được tới 200.000 yên tiền tiêu vặt?”

“Thiệt sao? Nhưng tao nghe có người nói thấy con bé bước ra khỏi nhà nghỉ cùng ông thầy Kumada dạy toán đó!”

Chắc chả cần nói ví von làm chi mệt — cô nàng giờ đúng là sao thật rồi. Tôi lại một lần nữa nhận ra cô ta đặc biệt đến dường nào.

Nhưng biết đâu, cô nàng không thấy vui vẻ gì với cái địa vị “đặc biệt” của mình. Ít nhất nếu là tôi, tôi sẽ không chịu nổi.

“Toàn mấy tin đồn nhảm không đâu ấy mà.”

Tôi khẽ cười khẩy khi thấy bọn rởm đời này ngồi kể mấy chuyện vô bổ mà lại hăng hái và nghiêm túc như đúng rồi vậy.

“Sao mấy ông không hỏi trực tiếp cô nàng cho rồi?”

Vậy nên tôi đáp trả tụi nó bằng câu hỏi như vậy. Chỉ cho vui thôi. Và như đã tiên đoán, đề nghị của tôi bị phản đối còn hơn đuổi tà. “Ông làm như tụi tôi dám hỏi mấy chuyện đó vậy!!” Bởi vì phản ứng của tụi nó rất buồn cười, tôi quyết định chọc thêm một chút.

“Nếu mấy ông muốn, tôi có thể hỏi thay với tư cách của lớp trưởng, chịu không?”

“Đ-Đợi đợi đã!! Nonomiya! Đừng hấp tấp! Chúng ta sẽ làm sao nếu mấy tin đồn đó là thật?” Kamogawa vội vàng ngăn tôi lại.

“Biết đâu chúng toàn là mấy tin đồn nhảm?”

“Nhưng biết đâu chúng là thật thì sao!”

Mấy tên khác liền gật đầu đồng ý quan điểm của Kamogawa, “Có thể đó. Nếu là Tsukimori, rất có thể đó!”

Tất nhiên Tsukimori Youko nổi bật nhất trong lớp. Có thể nói cô ta ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Chẳng trách mọi người đều có ấn tượng rằng cô nàng đã nếm trải một thế giới mà học sinh trung học chưa biết đến. Chỉ nhìn cách xử sự chín chắn của Tsukimori, khó có thể tin cô ta bằng tuổi với chúng tôi.

“Sự thật mãi mãi nằm trong bóng tối, hử.”

Dù sự thật có ra sao, tôi vẫn có thể chấp nhận được, không như Kamogawa sẽ phải đau khổ vì chúng.

“Sự thật không phải lúc nào cũng tuyệt nhất, phải không?”

Nhưng có vẻ bọn con trai không dễ dàng chấp nhận chuyện này, bởi lẽ biết được sự thật sẽ càng làm tụi nó khó chịu hơn nữa.

“Mấy ông không thấy làm vậy là công cốc à? Nếu cứ tránh nhìn vào sự thật, chúng ta sẽ không đạt được điều gì cả!”

“Không sao! Vài hôm trước, có thằng ngố nào dám tỏ tình với Tsukimori và bị đá thẳng thừng. Nếu cứ cắm đầu với tới một thứ vượt ngoài khả năng, chúng ta chỉ có té ngã và tự làm đau mình thôi. Tôi thà có mẫu lý tưởng còn hơn biết sự thật. Có thể nói là bọn tôi muốn Tsukimori mãi mãi là nguồn suối cho mộng tưởng của mình đi.”

Hoàn toàn ngạc nhiên trước bọn rởm đời này, tôi chỉ biết cười cười.

“Tuổi trẻ thật là tuyệt vời, ha?”

“Nè, tụi tôi mới mười bảy! Cũng phải cho tụi tôi mơ mộng một tí chứ!”

Hình như chỉ có thằng đang ngồi cười như tôi là quái đản.

“Nếu mấy ông cứ khăng khăng như vậy, tôi sẽ không làm phiền nữa.”

“Đúng đấy! Đúng đấy! Đừng phá tan giấc mộng đẹp của nam sinh ngây thơ tụi tôi!”

“Hình như ý ông là “nam sinh đồi bại” phải không?”

“Vậy Nonomiya yêu quý của chúng ta thích ai nhỉ? Nhân tiện, không chơi nhét người nổi tiếng vào nha.”

Kamogawa bất ngờ phản đòn. Bọn con trai khác cũng vớ lấy cơ hội và chồm tới trước rồi hối thúc “Nói đi! Nói đi!”

“Ừm, để xem—“

Nói thật, tôi chưa chấm cô gái nào cả, nhưng tôi không nghĩ bọn “nam sinh đồi bại” thỏa mãn với câu trả lời đó.

“— Tôi thấy Usami cũng dễ thương đấy.”

Tôi chỉ đơn giản thốt ra cái tên đầu tiên mình nghĩ đến, nhưng tụi nó đều tỏ vẻ thất vọng và xịu mặt.

“Chán thế. Không còn gì có thể bình thường hơn được! Ông đúng là chán ngắt,” Kamogawa càm ràm.

“Đừng nói ông bảo là không bình thường khi bị Tsukimori hấp dẫn nhé?”

“Tôi công nhận là cô nàng cũng thuộc về mục tiêu bình thường, nhưng phẩm chất, nếu so sánh, là một trời một vực với Usami! Nếu Usami là nước cam, vậy Tsukimori sẽ là rượu vang.”

“Vậy mấy ông không thấy nước cam phù hợp với học sinh chúng ta hơn sao?”

“Không, ông ngốc quá, chả biết gì hết. Tôi đang nói về, ờ, ừm, sự hấp dẫn của rượu vì chúng ta chưa từng được thử nó, biết không? Giống như ông tò mò trước thế giới cấm kỵ đang ở ngay trước mắt… này, ông có hiểu không đó?”

“Đương nhiên là tôi hiểu. Nhưng tôi vẫn thích nước cam. Bộ ông không thích sao?”

“À, ờ, đương nhiên tôi cũng thích nước cam, nhưng…”

Liên-minh-nam-sinh của Kamogawa sụp đổ và đồng loạt nhăn mặt.

Trong khi Tsukimori đúng là cô gái xuất chúng, Usami cũng rất quyến rũ — tất nhiên là nét quyến rũ của một cô gái bình thường. Phản ứng của tụi con trai bắt nguồn từ việc không muốn thừa nhận tôi đúng mà lại chẳng thể nào bác bỏ việc ấy.

Thấy mình đã thắng, tôi bèn nói, “Vậy chúng ta đi ăn mừng chiến thắng bằng nước cam với rượu vang nha.”

Có thể nói tôi đã được nếm trải “rượu ngon mừng chiến thắng” rồi.

“Ông là một thằng láu cá lắm, có biết không?”

“Cảm ơn.”

“Ai thèm khen ông đâu.”

Kamogawa hình như vẫn hơi cáu, nhưng với câu “cảm ơn” vừa nãy, tôi đã thành công trong việc khiến cậu ta buông xuôi.

“—Này mấy ông tướng! Về chỗ đi! Tiết học buổi trưa sắp bắt đầu rồi!”

Trước giọng nói bất thình lình này, đám con trai đồng loạt nhìn vào đồng hồ. Sở dĩ phản ứng mau lẹ như vậy vì lời cảnh báo phát ra từ cô gái mà tụi nó vừa nhắc đến.

“Đúng đó. Nghe lời khuyên từ Nước Cam và về chỗ thôi,” Kamogawa nói xong, ai đấy lại yên vị ở bàn học của mình.

“Nước Cam…?” cô nàng Nước Cam hay còn được gọi là Chizuru Usami khẽ nghiêng đầu lẩm bẩm. “… Dám cá các cậu lại nói xấu sau lưng tớ, có phải không?”

Ngồi ngay cạnh tôi, Usami vừa nói vừa bĩu môi.

“Bọn tớ chỉ bàn về các loại nước uống thôi mà.”

“Nói dối. Mỗi khi bọn con trai tụ tập, nếu không phải tán dóc thì cũng nói mấy chuyện hư hỏng.” Cô ấy khẳng định.

Phải thừa nhận đây có phần là định kiến sai lạc. Nhưng không may rằng tôi chẳng thể phủ định nó.

“…Cậu đã trải qua cuộc sống bi đát đến thế nào vậy, Usami? Tự dưng tớ thấy lo cho cậu đấy.”

“Không cần Nonomiya ngốc quan tâm! Tớ không sao cả! Chỉ là con bé nữ sinh bình thường thôi!”

Usami lúc nào cũng rối lên mỗi khi bị tôi trêu chọc. Và mỗi khi bối rối, trông cô ấy cứ như một con thú nhỏ — trông khá là vui, theo tôi thấy.

“Chết thật, cậu nên đến bệnh viện trước khi quá muộn. Nếu đi một mình xấu hổ, tớ có thể dẫn cậu đi, nhưng—”

“Ứ thèm! Đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt thương xót đó!”

Usami lấy tay đẩy gương mặt đang ti hí của tôi ra xa rồi nói: “Tránh xa tớ ra!”

“Yên tâm đi, Usami. Nonomiya hình như thích nước cam lắm!”

Nhìn bọn tôi từ nãy giờ, Kamogawa cười cười với gương mặt mà khi nhìn vào dám cá ai cũng sẽ nghĩ “thằng này không tán dóc thì cũng nói mấy thứ bệnh hoạn.”

“Nói tớ nghe, chuyện nước cam gì đó là thế nà—“

Trông thấy thầy Kumada dạy Toán vào lớp, Usami đành bỏ lửng câu nói.

Tiếng động duy nhất trong lớp là giọng nói nhỏ nhẹ của thầy Kumada và tiếng phấn viết trên bảng.

Dường như Usami vẫn còn khó chịu bởi câu nói ban nãy, vì cô ấy cứ liếc nhìn tôi.

Sau vài phút, rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, Usami rướn người sang phía tôi một chút rồi thì thầm, “Chuyện đó là sao?”

“Tớ đang cố tập trung nghe giảng, Usami-san ạ,” Tôi trả lời, mắt vẫn không rời bài học trên bảng.

“… Bắt nạt người ta~”

Vì tôi không chịu mở miệng, cô ấy dùng bút chì bấm chọt vào hông tôi. Đầu kim chọc qua lớp vải trên áo và chích lên da tôi.

“Nè, đau quá đi.”

“Vậy đừng lơ tớ nữa,” Usami dỗi. “Lúc nghỉ ăn trưa, bọn con trai các cậu lại nói về Youko-san, phải không?”

“Hở, có à?”

“… Cậu toàn lảng chuyện đi thôi, Nonomiya. Thực ra, tớ đã biết các cậu nói về cậu ấy!”

“Cậu nghe lén bọn tớ à? Sốc quá đi.”

“Không phải! Tớ chỉ tình cờ nghe được tên của Youko-san thôi! Vì mấy cậu nói chuyện to quá!”

“Usami,” tôi khẽ nhắc vì thầy Kumada đang quay mặt xuống lớp học. Cô ấy vội vàng ngồi thẳng lại và giả vờ ghi ghi chép chép gì đó.

Một lúc sau: “Nonomiya nè, cậu thích con gái giống như Youko-san, đúng không?” Usami thầm thì trong khi vẫn nhìn vào tập.

Tôi chợt liếc về dãy bàn đầu bên phải. Tsukimori Youko – cô gái được nhắc đến – đang chăm chú nhìn lên bảng. Dù chỉ nhìn từ một bên, gương mặt cô ta trông rất sáng sủa, cảm giác như ta đang thấy một xướng ngôn viên trên đài vậy.

Ngồi gần giữa lớp, cộng với thần thái xuất chúng của mình, có cảm giác cô ta chính là trung tâm của cả lớp.

Quả thật, Tsukimori là một người rất đặc biệt. Dù bản thân luôn tránh phải tiếp xúc, tôi vẫn có thể hiểu tại sao mọi người yêu mến cô.

“—Không, không hẳn.”

Tuy không thích bị làm phiền, nhưng tôi lại quan tâm đến phản ứng của Usami.

“Là vậy sao?”

Cô ấy cười, có vẻ như vừa trút được gánh nặng.

“Bọn tớ vừa ví von thế này: nếu là một loại nước uống, Tsukimori sẽ là rượu vang.”

— Không biết phản ứng của cô ấy sẽ như thế nào, nhỉ?

“À, nhân tiện, nói như vậy thì cậu sẽ là nước cam.”

Từ bên cạnh, tôi có thể nghe thấy tiếng ngòi bút chì bị vỡ.

“Thế à?”

Xoay xoay cây bút chì trên tay, Usami giả vờ không quan tâm. Tuy nhiên, tôi không thể bỏ qua cái giây phút hai bên má cô ấy ửng hồng lên.

Sau đó, Usami không hỏi nữa.

Phản ứng ngây thơ của cô ấy có gì đó làm tôi cảm thấy thanh thản. Tuy lúc nãy tôi chỉ nêu tên cô ấy cho xong chuyện, nhưng có lẽ tôi đã để lộ suy nghĩ của bản thân mà không hề biết.

Ít nhất, vào lúc này, tôi thấy rất thích Usami.

“… Mà nè.”

Tôi đã tưởng chuyện vậy là xong, nhưng hình như cô ấy còn muốn nói gì nữa.

Usami thì thầm, gương mặt cho thấy đây là chuyện quan trọng, “T-Tớ rất bình thường, đúng không? Một cô gái bình thường! Không phải loại con gái kì cục như lúc nãy cậu nhận xét đâu! Tớ không muốn cậu hiểu lầm, được chứ?”

Tôi bất chợt mỉm cười trước câu nói đầy dễ thương của Usami.

Sự thật thà của cô ấy khiến tôi thoải mái — gần như là cảm giác được thưởng thức một ly nước cam ngọt lịm.

Ước gì tôi có thể yêu cô ấy.

Sau cuộc họp hàng tháng của ban cán sự các khối lớp, tôi dõi theo bóng cô nàng lớp phó vội vã ra về rồi thủng thẳng trở lại phòng học.

Đến căn phòng trống không, tôi cũng chuẩn bị về. Vì không tham gia câu lạc bộ nào, tôi chẳng có lý do để ở lại trường nữa. Việc còn lại là về nhà và đi làm thêm.

Đứng dậy khỏi bàn, tôi chợt thấy một quyển sổ tay trên sàn. Chẳng khó khăn để nhận ra chủ nhân của nó. Trên bìa quyển sổ đề tên “Tsukimori Youko”.

Nhìn quanh phòng, tôi chẳng thấy cô ta đâu. Vậy nên tôi định để nó trên bàn Tsukimori trước khi ra về.

Nhưng ngay khi đang muốn làm thế, tôi nhận thấy một mảnh giấy lòi ra từ quyển sổ. Chẳng nghĩ ngợi mấy, tôi rút nó ra.

“… ngạc nhiên đấy,” tôi bất giác thốt lên.

Thì ra đó là một tờ giấy A4 được gấp lại. Dòng đầu đề viết trên đó hoàn toàn không khớp với tính cách Tsukimori mà mọi người nói đến hay ấn tượng của bản thân tôi về cô nàng.

Sau khi chắc chắn không ai nhìn thấy, tôi nhét tờ giấy vào cặp, nghĩ rằng mình sẽ cần một lúc lâu mới đọc hết đống chữ chi chít bên trong.

Có thể nói tôi đã bị sự cám dỗ khuất phục.

Không, ngay lúc đó, tôi chẳng mảy may có một chút cảm giác tội lỗi nào. Chỉ đơn thuần là tò mò thôi.

Tôi chẳng hề ghét rượu vang. Mà cũng phải nói, tôi đâu thể nào đánh giá một thứ mà mình chưa nếm qua cơ chứ. Chỉ là sự thân thuộc của món nước uống quen miệng đã chiến thắng cảnh giác của tôi trước một thứ xa lạ.

Tóm lại, hiện giờ tôi đang quan tâm đến món rượu vang mà mọi người khen ngợi.

“Được rồi, rốt cuộc bí mật nào của thần tượng của chúng ta sẽ được làm sáng tỏ…?”

Và như mọi khi, tôi rời khỏi lớp học.

Quá 10 giờ tối, tôi trở về nhà sau khi xong việc làm thêm ở quán café.

Lúc bước vào nhà, tôi đã hoàn toàn quên mất tờ giấy. Trước đó tôi đã rất háo hức được đọc nội dung bên trong, nhưng nhiều tác nhân ở chỗ làm khiến sự hiện diện của nó bị xóa hẳn trong tâm trí tôi.

Tôi rất thích quan sát mọi người. Có thể nói đó là sở thích của tôi.

Một phần nguyên do khi tôi chọn làm tại một quán café tất nhiên là vì tôi thích… cà phê, nhưng quan trọng hơn, tôi có hứng thú với việc gặp gỡ đủ loại người khi làm ở đó.

Một cô gái luôn chọn ngồi ở một chỗ nhất định và lặng nhìn ra ngoài. Một anh chàng tràn đầy sức sống liên tục đổi người bạn gái đi cùng mỗi lần ghé đến. Sự lạnh nhạt của một cặp đôi chỉ mới nửa năm trước còn yêu nhau say đắm. Và còn nhiều ví dụ nữa.

Đó là thứ kích thích trí tưởng tượng của tôi – một thú tiêu khiển tôi rất tâm đắc.

Dù trong thực tế, tôi chẳng khác Kamogawa là mấy. Tôi cũng chỉ là thằng nhóc 17 tuổi như bao người khác. Tôi cũng chẳng quan tâm đến sự thật. Tôi chỉ muốn tận hưởng cảm giác đắm chìm vào giấc mộng của mình.

Khi đang thư giãn bằng cách ngâm mình trong nước nóng, tôi chợt nhớ ra tờ giấy mình nhặt lên ban nãy.

Cơ thể vẫn còn nóng hâm hấp, tôi thả mình trên giường và mở tờ giấy ra. Trong khi cố nhắc mình không được vội, tôi từ từ nhìn vào tiêu đề.

“Công thức sát nhân”

Có cảm giác như tôi đang đọc tiểu thuyết trinh thám của nhà văn nổi tiếng nào đó. Hẳn là do cái tiêu đề nghe khá giống tên một quyển tiểu thuyết.

Mảnh giấy xuất hiện trên quyển sổ tay của người mà ai ai cũng nhắc tới – Tsukimori Youko.

Tin đồn về chuyện tình cảm lăng nhăng của cô ta hầu như không đếm xuể, nhưng hình ảnh của Tsukimori vẫn là một người gần như không có gì để chê trách. Cô ta hoàn toàn không phải loại người phù hợp với hai chữ “sát nhân”.

Có lẽ chính việc này đã làm tôi tò mò. Những sự tương phản như vậy luôn mang theo một loại ma thuật cuốn hút bạn – bất kể bạn là người tốt hay kẻ xấu đi nữa.

Ánh mắt tôi lướt qua từng hàng chữ, hoàn toàn bị chúng cuốn hút. Đúng như tiêu đề “Công thức sát nhân”, nội dung bên trong đề xuất nhiều cách thức để giết người.

Tôi nhận ra đôi chỗ bị xóa và chỉnh sửa, cho thấy công thức này đã được xem và duyệt lại nhiều lần. Gần như có thể cảm nhận được hơi thở của người đã viết ra những dòng chữ rối rắm như vậy. Nếu phải nói, chúng có gì đó rất sống động.

Khi đọc tiếp, tôi phát hiện ra một điểm chung trong tất cả các cách thức.

Mục tiêu quan trọng nhất chính là loại bỏ đối tượng mà không để tay nhúng chàm. Đây không phải những dòng chữ của kẻ thích giết chóc, kẻ sẽ đặt việc giết hại nạn nhân là mục tiêu lớn nhất.

“… bộ cô ta muốn trở thành tác giả truyện trinh thám thật sao?”

Mấy thứ gần như là các mẹo để dựng nên một câu chuyện trinh thám. Tuy nhiên, chúng được viết khá cẩu thả và còn nhiều điểm chưa hoàn thiện.

Ví dụ như: có một cách thức sát nhân mang tên “Giết người bằng cách giả hiện trường tai nạn giao thông”. Nội dung cực kỳ đơn giản.

    Trên một con đường có đoạn dốc.

    Khiến cho người lái xe mất tập trung.

    Làm hắn ta mất điều khiển.

Chúng được viết trên những chủ điểm như thế. Một vài lời bình như “Có nên gọi điện cho người lái xe để hắn mất tập trung?” hay “Nên đặt chướng ngại trên đường không?” được thêm vào rải rác.

Có thể thấy, mức độ hoàn thiện rất thấp. Có thể cô ta đang trong giai đoạn thu thập thật nhiều ý tưởng để khiến công thức này hoàn hảo?

Tuy rủi ro trong việc này bị giảm xuống thấp nhất, tôi không nghĩ kế hoạch như vậy sẽ thành công. Có thể thấy cô ta đã cố, nhưng đây là một kế hoạch không thuyết phục nếu thật sự muốn giết ai đó.

Tôi đặt “Công thức sát nhân” lên bàn.

Vì tôi đã mong đợi quá nhiều, nỗi thất vọng kèm theo cũng quá lớn. Nội dung trẻ con trong tờ giấy đã làm tôi mất hứng.

“Thứ này chỉ làm hỏng sự thoải mái khi tắm xong của mình thôi.”

Càm ràm thành tiếng, tôi vươn tay lên kệ sách, muốn xóa bỏ dư vị tẻ nhạt này bằng cách đọc một tiểu thuyết trinh thám thật sự.

“… không, đợi đã.”

Tôi chợt dừng tay và nghĩ lại cho kỹ. Một ý tưởng mới lại lần nữa nâng tinh thần tôi lên tầm cao mới.

Ai là tác giả của “Công thức sát nhân” này chứ?

Chính là Tsukimori Youko!

Sẽ ra sao, nếu giả sử, cô ta viết những dòng này vì thực sự muốn giết một ai đó…? Ý nghĩ này liền khiến mấy dòng chữ lộn xộn trở nên thực tế.

Bỏ nguyên do sang một bên, đang có một người mà Tsukimori muốn giết, và khiến cô ta liều lĩnh đến độ viết ra cả một kế hoạch giết người.

Tsukimori đã có ý định đó! Chính là “Tsukimori” thông minh, xinh đẹp, kiểu cách, hoàn hảo đến mức khó tin mà mọi người yêu mến!

Và cô ta còn chỉnh sửa cái kế hoạch giết người trẻ con ấy hết lần này đến lần khác.

“… giờ thì, không biết ai dễ thương đây?”

Nếu suy đoán này là thật, tôi gần như đã trở thành fan của cô ta.

Trí tưởng tượng của tôi lại xoay vòng, tôi bắt đầu chìm trong đủ loại câu hỏi, đại loại như cô ta muốn giết người nào, động cơ là gì và tính cách ẩn của cô ta ra sao. Tôi mân mê với cuộc chơi này mãi đến khi hừng đông dâng lên.

Sáng hôm sau tôi đến lớp trễ hơn mọi khi.

Vào lúc tôi bước vào phòng học, hầu hết bạn học của tôi đã có mặt. Đương nhiên, Tsukimori cũng ở đó.

Đi đến chỗ ngồi, tôi liếc trộm cô ta. Vẫn đặt ngăn ngắp mọi thứ trên bàn như thường lệ. Ít nhất với người khác đó là một hành động hết sức bình thường.

Nhưng không phải với tôi.

“Buổi sáng tốt lành, Tsukimori.”

Tôi chào cô ta như mọi khi. Không nhìn xuống hộc bàn nữa, Tsukimori khẽ nhìn tôi trong khi vuốt mái tóc dài đang rũ xuống mặt.

“Buổi sáng tốt lành, Nonomiya-kun.”

Vẫn là nụ cười chín chắn như thường lệ.

Thường thì, cuộc nói chuyện của chúng tôi sẽ kết thúc như thế. Chúng tôi chỉ quen nhau vừa đủ để chào hỏi xã giao.

“Cậu đang tìm gì à?”

Nhưng sáng hôm nay, tôi không muốn kết thúc như thế. Trí tò mò khiến tôi ngứa ngáy, vì tôi nghi rằng cô ta đang tìm “Công thức sát nhân”.

Tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net